Ánh chiều tà chiếu rọi xuống mặt hồ trong vườn, Lâm Khinh Nhiễm theo chân Thẩm Kỳ dạo bước bên hồ.
Mặc dù đã tránh được lần này, nhưng trong lòng Lâm Khinh Nhiễm vẫn thấp thỏm không yên, người đó sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, không biết hắn có đổi cách khác để dày vò nàng hay không.
Thẩm Kỳ rất giỏi nhìn sắc mặt người khác, hắn nhìn về phía Lâm Khinh Nhiễm vẫn đang cúi đầu sầu não, bèn cười nói: “Xem ra Tuyết Đoàn đã gây không ít phiền phức cho biểu muội.
”
Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu: “Tuyết Đoàn rất ngoan.
”
Nàng nói xong liền cụp mắt xuống, nhẹ giọng thăm dò: “Nhưng ta không hiểu vì sao nó cứ nhìn thấy nhị biểu ca là lại chạy trốn.
”
Nàng cũng không hỏi thẳng Thẩm Kỳ là Thẩm Thính Trúc có bắt nạt Tuyết Đoàn hay không.
Với câu hỏi của Lâm Khinh Nhiễm, Thẩm Kỳ hiếm khi bí bách không biết trả lời như thế nào, hắn nhìn về phía mặt hồ: “Nhị đệ hiếm khi thích một thứ gì đó, đệ ấy thích Tuyết Đoàn nhưng lại không biết chơi với nó như thế nào.
”
Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy chắc chắn rằng đại biểu ca đã bị Thẩm Thính Trúc che mắt, thích Tuyết Đoàn mà còn như vậy, nếu như không thích còn không biết sẽ bắt nạt nó thành ra thế nào.
Thẩm Kỳ cũng cảm thấy khó tin, thông thường bất kể là đối đãi với mọi người hay giải quyết một sự việc nào, nhị đệ đều có thể làm một cách hoàn hảo, khiến người ta không tìm ra một lỗi sai từ hắn, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ thất bại trước một con mèo.
Mà trước mắt, chuyện này đã có dấu hiệu lan ra đến bên ngoài.
Thẩm Kỳ lại nhìn sang Lâm Khinh Nhiễm, ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói: “Nếu như Tuyết Đoàn còn chạy lung tung, muội cứ sai người đến Văn Đường Viện tìm Đông Bình, hắn sẽ đi tìm.
”
Lâm Khinh Nhiễm cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ gật đầu nói: “Vậy ta cảm ơn đại biểu ca trước nhé.
”
Thẩm Kỳ nhìn ý cười duyên dáng trên môi nàng, hắn chợt thất thần một giây, sau đó mới nói: “Ta cũng có một chuyện muốn nhờ biểu muội giúp đỡ.
”
Lâm Khinh Nhiễm đương nhiên đồng ý: “Biểu ca cứ nói.
”
Thẩm Kỳ cười nói: “Mấy ngày nữa là đến đại thọ của tổ mẫu, ta chuẩn bị vài món quà mừng, nhưng vẫn chưa chọn được món nào vừa ý, cho nên muốn nhờ biểu muội đến nhìn xem giúp ta.
”
Lúc đại biểu ca bật cười, vẻ ôn hòa nhã nhặn thuần túy khiến người ta như tắm trong gió xuân, chứ không giống người nào đó, nụ cười cất giấu toàn những điều xấu xa.
Lâm Khinh Nhiễm sảng khoái đồng ý: “Biểu ca đã tìm đúng người rồi đó, chọn đồ là sở trường của ta.
”
Thẩm Kỳ nói thêm: “Quà mừng ta để ở Thư Các.
”
Lâm Khinh Nhiễm đi theo hắn đến Thư Các.
Đợi đến khi nàng từ Thư Các trở về đến Thanh Ngọc Các trời đã chạng vạng tối, trong viện không thấy hạ nhân đâu, chỉ có Nguyệt Ảnh đang nóng lòng đợi nàng về.
Thấy Lâm Khinh Nhiễm đi tới, vẻ mặt Nguyệt Ảnh mới thả lỏng, nàng ấy vội bước tới nói: “Tiểu thư đã về.
”
Lâm Khinh Nhiễm vẫn còn giận nàng ấy, chỉ hờ hững “ừm” một tiếng, sau đó ngó lơ Nguyệt Ảnh đi về phía trước.
Nguyệt Ảnh bước nhanh đuổi theo, ngập ngừng nói: “Tiểu thư, trong phòng…”
Nàng ấy muốn nhắc nhở tiểu thư rằng Thế tử đang trong phòng, nhưng mình lại là người của Thế tử, tự ý quyết định nhất định sẽ bị trách phạt.
Lâm Khinh Nhiễm thấy căn phòng tối đen chưa được thắp đèn, nàng quay đầu lại hỏi: “Làm sao?”
Nguyệt Ảnh đấu tranh tâm lý một hồi vẫn không nói ra, chỉ cúi đầu nói nhanh: “Nô tỳ đi thu xếp dọn thức ăn lên.
”
Lâm Khinh Nhiễm cau mày bước lên thềm đá, vừa đẩy cửa phòng ra đã ngửi thấy hương trà nhàn nhã xen lẫn mùi thuốc nhẫn nhẫn trong không khí.
Mùi hương này rất quen thuộc, là…
Lâm Khinh Nhiễm còn chưa kịp phản ứng lại mùi hương này từ đâu bay tới, một giọng nói không nghe rõ cảm xúc đã vang lên trong đêm tối…
“Nhiễm Nhiễm để ta đợi nàng thật lâu.
”
Lâm Khinh Nhiễm tưởng rằng mình gặp ảo giác, trong phòng mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người, là Thẩm Thính Trúc!
Sao hắn dám quang minh chính đại ngồi trong phòng của nàng như vậy! Hắn không sợ người khác phát hiện ra hay sao! Sống lưng Lâm Khinh Nhiễm cứng đờ, một hồi lâu sau mới bình tĩnh trở lại, nàng cất giọng run rẩy nói: “Nhị… biểu ca.
”
Thẩm Thính Trúc dùng mồi lửa thắp ngọn đèn dầu trên bàn, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt đã hiện ra trong tầm mắt Lâm Khinh Nhiễm.
Ánh mắt lạnh lùng dò xét nhìn trên người Lâm Khinh Nhiễm khiến cơ thể như mềm nhũn ra từng chút, nàng miễn cưỡng hé mở nụ cười: “Sao nhị biểu ca lại đến đây?”
“Không đợi được Nhiễm Nhiễm đến, ta chỉ đành tự mình sang đây.
” Giọng điệu của hắn đầy vẻ thản nhiên.
Lâm Khinh Nhiễm run sợ nhắm mắt lại, quả nhiên bởi vì mình không đưa Tuyết Đoàn về, nên hắn đã đến phòng nàng.
Thẩm Thính Trúc nhìn Lâm Khinh Nhiễm vẫn còn đứng ngây người ra ở cửa, giọng nói hắn vẫn hời hợt như vậy: “Nếu còn không đi vào, đợi nô tỳ trở về thì sẽ nhìn thấy.
”
Hắn không sợ người khác biết, nhưng hắn chắc chắn nàng không dám.
Lâm Khinh Nhiễm lặng lẽ cắn chặt môi, nàng thực sự không dám.
Bước qua ngưỡng cửa, nàng trở tay đóng cửa lại, lùi bước đứng yên ở cửa, nhỏ giọng vừa giận vừa bực hỏi: “Rốt cuộc huynh muốn thế nào?”
Thẩm Thính Trúc cũng không trả lời câu hỏi của nàng, hắn cứ tưởng rằng tiểu cô nương không đến chỗ hắn thì đã trở về Thanh Ngọc Các, ai có thể ngờ được nàng lại đi cùng đại ca.
Tuyết Đoàn thích kề cận người khác, hắn có thể cười trừ cho qua chuyện, cùng lắm trong lòng chỉ không thoải mái một chút, nhưng giờ đây đổi thành tiểu cô nương, hắn lại phát hiện ra mình hoàn toàn không thể chịu đựng được.
Đợi nàng suốt một canh giờ ở đây, hắn khó chịu đến nhường nào.
Thẩm Thính Trúc nhàn nhạt lên tiếng: “Nhiễm Nhiễm và đại ca đã đi đâu, làm gì, đừng có lừa ta, ta nhìn thấy hết.
”
Lâm Khinh Nhiễm có một loại cảm giác gây họa như thời còn bé, mỗi một lần như vậy, cha đều dùng giọng điệu nghiêm khắc đó để nói chuyện với nàng.
Nhưng còn hắn, hắn dựa vào cái gì mà muốn quản nàng, Lâm Khinh Nhiễm giận mà không dám nói gì, nhưng lại không muốn bị hắn bắt chẹt như vậy, nàng nhỏ giọng ngập ngừng: “Ta không có ý định lừa huynh, nhưng vì sao ta phải nói với huynh?”
Thẩm Thính Trúc nhìn nàng với vẻ bất ngờ, Lâm Khinh Nhiễm bắt gặp ánh mắt của hắn, những can đảm ban đầu đã dập tắt đi phân nửa.
Thẩm Thính Trúc nhìn nàng một hồi lâu mới gật gù nói: “Nhiễm Nhiễm biết bí mật của ta, giờ nàng lại không chịu nói, vậy ta không thể không nghi ngờ rằng nàng có tiết lộ ra ngoài hay không.
”
Lâm Khinh Nhiễm cau mày: “Ta chỉ đi giúp đại biểu ca chọn quà mừng thọ cho Thẩm lão phu nhân mà thôi.
”
“Chỉ chọn quà tặng thôi mà đến tận bây giờ?” Thẩm Thính Trúc nhíu mày.
Lâm Khinh Nhiễm bực bội nói: “Thanh Ngọc Các cách Thư Các xa như vậy, sao mà không lâu được?”
Thẩm Thính Trúc đáp trả: “Biết xa thì lần sau đừng có đi.
”
Lâm Khinh Nhiễm không nói nữa, nàng siết chặt bàn tay lạnh buốt, bởi vì phải tìm Tuyết Đoàn nên lúc ra ngoài nàng không mang theo lò sưởi tay, trên đường về phòng, chân cũng lạnh, tay cũng lạnh.
Nhưng vừa về đến viện, tên sát tinh này còn đợi sẵn trong phòng, Lâm Khinh Nhiễm chỉ cảm thấy muốn khóc.
Thẩm Thính Trúc nhìn qua nàng, hắn đứng dậy đi đến trước mặt nàng, Lâm Khinh Nhiễm giật mình vội lùi về cửa, lưng nàng áp trên tấm cửa, một bàn tay gầy gò chợt chạm vào trên gò má nàng, trong phòng đốt địa long, hiếm khi tay hắn ấm áp hơn nàng.
Xúc cảm mềm mại ấm áp khiến Lâm Khinh Nhiễm hoảng hốt, hàng mi run rẩy dữ dội, nàng cất giọng như van xin: “Ta, ta hứa với huynh được chưa.
”
Thẩm Thính Trúc ý thức được chữ hứa trong lời nàng nói là chỉ việc gì, những buồn bực nhiễu loạn trong lòng hắn lúc này mới tan đi sạch sẽ, hắn cười vui vẻ nói: “Đây là Nhiễm Nhiễm tự nói đấy nhé.
”
Ánh mắt hắn lướt xuống trên gò mái trắng mịn đã ửng đỏ của nàng: “Có lạnh không?”
Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu như trống bỏi, cũng nhân cơ hội tránh khỏi bàn tay hắn.
Thẩm Thính Trúc đặt bàn tay hắn bên cạnh bàn tay đang siết chặt của nàng, đôi mắt Lâm Khinh Nhiễm cảnh giác nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay hắn, thâm chí nàng còn hoài nghi không biết có phải hắn muốn đánh hay dọa chết nàng để chấm dứt chuyện này luôn hay không.
Thẩm Thính Trúc thấy nàng bất động, hắn liền nắm lấy tay nàng: “Tay cũng đã lạnh đến mức này.
”
“… Huynh buông ra.
” Lâm Khinh Nhiễm run rẩy nói với vẻ bất lực.
“Ấm không?” Hắn rũ mắt nhìn Lâm Khinh Nhiễm, nhưng lại giống độc thoại hơn, lời lẽ xót xa vô cùng: “Ta có thể sưởi ấm tay cho nàng.
”
Lâm Khinh Nhiễm sợ hãi nhìn hắn, những ngón tay nàng trong lòng bàn tay hắn đã co rụt lại vì sợ hãi, trong đầu nàng hết sức hỗn loạn, cánh môi mím chặt cũng khẽ hé mở hít thở một cách vô lực.
Lúc ban đầu khi không biết thân phận của hắn, nàng còn có thể nói hắn không biết lễ nghĩa, không thấu hiểu ngũ thường, nhưng hiện tại sao hắn có thể không biết nam nữ thụ thụ bất thân, lại còn nắm tay nàng không chút kiêng dè thế này, trước đó còn xoa bóp chân cho nàng nữa!
Trước khi hơi ấm trong lòng bàn tay hắn dần tan hết, Thẩm Thính Trúc buông tay nàng ra, vành mắt nàng đỏ bừng vội vàng giấu hai tay sau lưng siết chặt lại, trong mắt nàng loáng thoáng hiện ra vẻ bất an, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì, vì sao cứ nhất quyết phải ức hiếp nàng không buông như vậy?
Thẩm Thính Trúc mở cửa ra, Lâm Khinh Nhiễm tưởng rằng hắn muốn rời đi, nhưng nào ngờ hắn chỉ dặn dò Nguyệt Ảnh dọn thức ăn lên.
Những nha hoàn khác trong viện không biết đã bị điều đi nơi nào, Lâm Khinh Nhiễm đột nhiên cảm giác như mình trở về khung cảnh lúc trên đường về kinh, sớm chiều chung sống với bọn họ, nàng có chạy thế nào cũng không thoát khỏi.
Lâm Khinh Nhiễm ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, nàng không có chỗ nào để xả giận, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Nguyệt Ảnh đang bày biện thức ăn, nàng quay sang nói với Thẩm Thính Trúc: “Đưa người của huynh đi đi.
”
Thẩm Thính Trúc đang cầm bát ăn cơm, hắn nuốt đồ ăn trong miệng xuống mới thản nhiên nói: “Đây là thị nữ mà Nhiễm Nhiễm đưa đến, ta đưa đi thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Lâm Khinh Nhiễm thấy hắn rõ ràng là muốn chơi xỏ nàng, nhưng nàng lại không có cách gì trả đũa hắn, chỉ có thể uể oải gắp từng hạt cơm bỏ vào trong miệng.
Trái ngược với Lâm Khinh Nhiễm, bữa ăn này Thẩm Thính Trúc ăn rất ngon miệng, dường như chỉ có những lúc dùng bữa với tiểu cô nương, hắn mới có khẩu vị.
Dùng bữa tối xong, thấy Thẩm Thính Trúc vẫn chưa có ý định đi, Lâm Khinh Nhiễm cuối cùng không nhịn được nữa bèn nói: “Huynh yên tâm đi, ta sẽ không nói chuyện của huynh ra ngoài đâu.
”
Thẩm Thính Trúc không trả lời, mà hất mắt nhìn về hướng đống đồ đặt trên bàn trà bên cạnh: “Đi xem xem có thích hay không.
”
Lúc này Lâm Khinh Nhiễm mới chú ý đến chiếc khay đặt trên bàn, bên trên khay xếp thành một xấp cao, dùng vải đậy lại, nàng không biết đó là gì.
Nàng cũng không muốn biết Thẩm Thính Trúc đem thứ gì tới cho mình, nàng chầm chậm lê bước chân đi tới, vén tấm vải đậy lên.
“Gấm Vân Cẩm may thành quần áo mùa đông cho nàng, vải Nhuyễn Yên La mềm nhẹ thích hợp làm thành quần áo trong.
” Giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng của hắn từ phía sau truyền tới, Lâm Khinh Nhiễm chỉ cảm thấy tay chân mình tê dại, hắn mua hết những lô vải kia thật sự là để may xiêm y cho nàng.
Lâm Khinh Nhiễm bối rối đến mức không nghĩ được gì nữa, làm sao hắn biết được số đo cơ thể của mình?
Nhất định là Nguyệt Ảnh, Lâm Khinh Nhiễm mặc kệ giận dữ, nàng hỏi với vẻ hoài nghi: “Huynh tặng ta những thứ này làm gì?”
Thẩm Thính Trúc nói: “Không phải nàng thích váy áo mới nhất hay sao, những bộ xiêm y này về chất vải hay là hoa văn đều là hàng thượng phẩm.
”
Đầu óc nàng càng nghĩ càng loạn, những suy đoán nàng từng kết luận từ rất lâu trước đó nhưng đã bị nàng phủ nhận giờ phút này lại bắt đầu dâng lên.
Thẩm Thính Trúc, không lẽ hắn thật sự có ý với nàng?
Xoa bóp chân còn sưởi ấm tay cho nàng, và cả những bộ xiêm y này…
Nhưng rất nhanh nàng lại bác bỏ suy nghĩ này, nếu như hắn thật sự có ý với nàng, vì sao hắn cứ dọa nạt dày vò nàng hết lần này đến lần khác như vậy.
Chỉ sợ hắn xem nàng như Tuyết Đoàn, như thể chó con mèo con để mặc hắn có thể trêu đùa.
Thẩm Thính Trúc nói: “Mặc thử cho ta xem xem.
”
Lâm Khinh Nhiễm sững sờ trước lời hắn nói, môi trên run rẩy đánh vào môi dưới: “Ta không cần những cái này.
”
“Cái gì?” Thẩm Thính Trúc đã nghe nhưng cứ nhất quyết muốn hỏi lại.
“Ta không cần…” Lâm Khinh Nhiễm nắm chặt mấy bộ váy áo trên tràn, nếu như để Thẩm Thư và Thẩm Hi biết, nàng phải giải thích sao đây.
Đôi mắt hoa đào khẽ híp lại nhìn nàng, ý cười trong mắt dần nhạt đi, trái tim Lâm Khinh Nhiễm chợt đập loạn, nàng vội sửa lời: “Ta không muốn mặc cho huynh xem, như vậy sao được chứ?”
Thẩm Thính Trúc tỏ ra khó hiểu: “Mặc cho ta xem thì có làm sao?”
“Ta… ta… “ Lâm Khinh Nhiễm ấp úng, xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai lan rộng ra đến chiếc cổ mảnh khảnh.
Dáng vẻ ngại ngùng của nàng khiến trái tim của Thẩm Thính Trúc cũng đập nhanh theo, hắn thản nhiên nói: “Có chỗ nào của nàng mà ta chưa nhìn thấy đâu.
”
Ánh mắt lướt qua trên cần cổ thon gọn đã ửng đỏ, cổ cũng đã nhìn rồi, hai cánh tay cũng nhìn rồi, hơn nữa còn bôi thuốc cho nàng, tầm mắt hắn lại nhìn xuống đôi chân giấu dưới váy, đôi chân ngọc ngà nhỏ nhắn ấy hắn cũng nhìn rồi, Thẩm Thính Trúc cong ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hắn cũng từng sờ nữa.
Nếu nói chỗ nào trên người nàng mà hắn chưa thấy… Tầm mắt hắn dời lên, Lâm Khinh Nhiễm rũ mắt nương theo ánh mắt của hắn, ngón tay run rẩy siết chặt lại, váy áo trong tay rơi xuống đất, đúng lúc một chiếc áo lót bằng vải Nhuyễn Yên La rớt ra ngoài.
Một mảnh vải cực mỏng màu hoa hải đường rơi ra, hai người cùng lúc ngây người lại.
Lâm Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm vào chiếc áo lót, xấu hổ đến mức lỗ tai gần như chảy máu, hốc mắt đỏ bừng cũng đã ướt đẫm.
Thẩm Thính Trúc biết được đó là gì, gân xanh trên mu bàn tay hằn lên trên da thịt: “Bỏ đi, đến ngày thọ yến của tổ mẫu rồi mặc cũng được.
”
Giọng nói nghe có vẻ vững vàng, nhưng âm cuối có vẻ hơi run lên.
Thẩm Thính Trúc đột nhiên đứng dậy, dời tầm mắt đi, ánh mắt hắn nhìn sang chỗ khác, giọng điệu gượng gạo nói: “Nàng nghỉ ngơi sớm đi, ta đi đây.
”
Đôi mắt Lâm Khinh Nhiễm đỏ hoe, nỗi xấu hổ và bất lực khiến nàng không biết phải làm thế nào, tiếng nức nở vụn vặt cứ không ngờ tuôn ra.
Bàn tay Thẩm Thính Trúc vịn vào cửa chợt cứng đờ, hắn lật đật đi ra ngoài, gần như là đi trong hoảng loạn.
.