Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương


Nếu như không phải thời cơ không thích hợp thì Mạnh Hành đã muốn quay đầu cười một tiếng.
Từ lúc tiểu cô nương đến Biện Kinh đến bây giờ, chỉ sợ đây là thời khắc nàng không biết làm thế nào nhất.
Ở góc độ của Mạnh Hành gần như có thể thấy rõ tai của nàng đã đỏ lên, làm đầu ngón tay của hắn ngứa ngáy muốn đưa lên bóp, nhưng Đại tướng quân vẫn có lực ý chí mà người thường không có cách nào sánh bằng, mạnh mẽ nhịn được.
Lúc Thịnh Khanh Khanh chạy về giải vây thì trong đầu vẫn nghĩ nhiều đến chuyện của Hoàng cô nương, còn đang bận suy đoán không chừng người đưa thuốc bột cho Hoàng cô nương đang lẫn trong đám người trẻ tuổi trước mặt này, khi quay đầu không nghĩ nhiều như vậy, theo quán tính thốt ra một câu ca ca, nhất thời bản thân mình cũng mờ mịt.
Nàng vẫn chưa nghĩ rõ ràng xem có nên nói hết lời hay không thì Mạnh Hành đã kéo lùi bó hoa lại tránh khỏi tay nàng, cực kỳ bình thản mà ừ một tiếng.
“Muội đi làm việc của muội đi.” Hắn tiếp lời mà nói.
— Đi đâu đây?
Thịnh Khanh Khanh suýt nữa hỏi ra, cũng may kịp thời tỉnh táo lại, nàng nói: “Nhị tỷ tỷ đi cùng ta là được, mọi người đừng ở lại đây nữa.”
Đám người vốn vẫn chưa lấy lại tinh thần từ tiếng “Ừ” kia của Mạnh Hành, từng người một như xác không hồn đáp lời rồi quay đầu rời đi, chỉ cảm thấy bước chân như lọt vào sương mù, tựa như vừa rồi mơ tập thể vậy.
Số ít người không bị dọa cho ngơ ngác thì lẫn trong đám người quay đầu quan sát, đều tự có tâm tư riêng của mình.
Ví dụ như Vệ Phong căng thẳng thấp thỏm nghĩ đến miếng ngọc bội mà hắn nhét vào trong bó hoa hình như chưa bị nhìn thấy, không biết Đại tướng quân có thấy hay không?
Hồ công tử thì nghĩ đơn giản hơn nhiều, hắn vỗ ngực, dáng vẻ sống sót sau tai nạn: “Làm ta sợ muốn chết rồi! Đáng sợ đến mức vừa rồi tai đều không còn nghe rõ được nữa…”
“Ai nói không phải chứ,” An Vương Thế tử lắc đầu liên tục, nghĩ mà sợ nói: “Ta á, vừa rồi cũng nghe thấy Thịnh cô nương gọi Đại tướng quân một câu ca ca.

Đây không phải là điều đáng sợ nhất, các ngươi biết chuyện đáng sợ nhất là gì không? Là lỗ tai của ta thế mà lại còn nghe thấy Đại tướng quân mặt không đổi sắc đáp lại nàng ấy! Ôi, lỗ tai này của ta xem ra đã không còn dùng được nữa rồi…”
Hắn nói lải nhải xong thì ngẩng đầu, nhìn thấy người đi cùng ở xung quanh đều mang vẻ mặt như gặp quỷ nhìn hắn, nhất thời trên mặt sụp đổ.
“Ta không nghe lầm, chuyện này thật sự xảy ra rồi đúng không!”
Có người ho khan hai tiếng, chột dạ nói: “Gió lớn, chúng ta đều nghe lầm cũng không chừng.”
Lại có người nói một cách sâu xa: “Ai đã tặng hoa súng cho muội muội Thịnh gia vậy?”
Vệ Phong theo bản năng mở miệng tiếp lời: “Lúc đi ra ngoài từ sân túc cầu nàng ấy còn chưa có đóa hoa đó.”
Ánh mắt của mọi người lại giống như bó đuốc tập trung lên người Vệ Phong.
Vệ Phong nhanh chóng ho khan hai tiếng muốn qua loa cho qua: “Có lẽ là Thịnh cô nương thấy thích rồi tự hái thì sao? Các ngươi nghĩ đi, mới chỉ có chúng ta hái hoa cho nàng ấy nhận, nàng ấy cũng chưa từng hái một đóa nhỉ?”
An Vương Thế tử ai oán hỏi: “Vậy tại sao hoa chúng ta tặng bị Đại tướng quân cầm trong tay?”
Đám người: “...”
*

Mạnh Sính Đình là người Mạnh gia, dù lúc thấy Mạnh Hành thì căng thẳng đến mức tay chân lạnh buốt, nhưng rốt cuộc vẫn tốt hơn người ngoài một chút, nàng cúi đầu hành lễ với Mạnh Hành rồi theo Thịnh Khanh Khanh đi tới bên cạnh Hoàng cô nương, cúi người xem xét.
Thịnh Khanh Khanh ngồi xổm bên cạnh nàng ta, ôm đầu gối yên lặng chờ.
Sau khi cẩn thận nhìn Hoàng cô nương với nét mặt đỏ bừng, Mạnh Sính Đình nhẹ giọng nói: “Phải tìm đại phu, nếu như thuốc không quá mạnh thì dùng một liều thuốc thì có lẽ sẽ không sao.”
Thịnh Khanh Khanh gật đầu: “Ta đi xem xem có hạ nhân của vương phủ không.”
“Để người của An Vương phủ gọi hạ nhân Hoàng cô nương mang tới đến đây đi.” Mạnh Sính Đình nói: “Nếu như chuyện hôm nay của nàng ta bị truyền đi thì không dễ nghe cho lắm.”
Chờ Thịnh Khanh Khanh gọi hạ nhân của Hoàng gia tới rồi, lại sắp xếp cẩn thận cho Hoàng cô nương, lúc thông báo cho Mạnh đại phu nhân thì đã đến giờ cơm tối.
Mạnh Sính Đình nhìn sắc trời, lại yên ắng quan sát Mạnh Hành, do dự không dám mở miệng tiếp lời, chuyển sang ném cho Thịnh Khanh Khanh một ánh mắt.
Nàng quay đầu nhìn Mạnh Hành vẫn chưa rời đi, trong lòng ngược lại không sợ hắn, nhưng lúc lên tiếng gọi thì không biết thế nào mà vẫn có chút không lưu loát: “...!Hành ca ca.”
Mạnh Sính Đình giật mình, ngửa tai cẩn thận lắng nghe, quả nhiên lại nghe được một chữ “Ừ” từ miệng Mạnh Hành.
Trong Mạnh phủ có nhiều cô nương như vậy, nhưng không có một ai dám thật sự gọi Mạnh Hành là ca ca, ngược lại là biểu cô nương khác họ gọi đến mức thân mật — điều kỳ quái nhất chính là, Mạnh Hành cứ như vậy mà nhận.
Lần đầu tiên khi nghe Thịnh Khanh Khanh gọi Mạnh Hành như vậy, Mạnh Sính Đình bị dọa sợ không nhẹ.
Ngày hôm nay lúc đi vào buổi sáng lần thứ hai nghe Thịnh Khanh Khanh gọi tiếp, Mạnh Sính Đình tưởng rằng Mạnh đại phu nhân ở đây, Mạnh Hành không tiện bác bỏ mặt mũi của mẫu thân ruột thịt.
Huống chi câu “Ta tưởng muội đã quên rồi” vào lúc đó nghe thế nào cũng không phải là vui vẻ hòa nhã.
Cho nên vừa rồi khi Thịnh Khanh Khanh thốt ra câu “Hành ca ca” ngay trước mặt tất cả mọi người, Mạnh Sính Đình cũng đã vì nàng mà đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa lại muốn đứng ra nói chuyện thay Thịnh Khanh Khanh.
Đừng nói đến những người khác bị tiếng đáp lại bình thản của Mạnh Hành làm kinh ngạc đến ngây người ngay tại chỗ, ngay cả Mạnh Sính Đình cũng không khác gì bị sét đánh ngang tai.
“Nên dùng cơm tối rồi.” Thịnh Khanh Khanh không tự chủ được mà ở trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngửa mặt nói: “Vừa rồi lúc trưa không thấy huynh, lát nữa cơm tối dùng ở An Vương phủ chứ?”
Mạnh Hành rũ mắt nhìn nàng: “Ta đã nói lời tạm biệt với An Vương rồi.”
Thịnh Khanh Khanh: “...” Mạnh Hành ở đây hồi lâu không đi, An Vương cũng chưa từng xuất hiện, câu tạm biệt này phải là chuyện trước đó bao lâu rồi.
Thấy Mạnh Hành mặc dù đáp như thế nhưng dưới chân không có ý muốn động đậy, Thịnh Khanh Khanh cân nhắc một lát, lại thăm dò mà hỏi: “Vậy… chúng ta đi tìm đại cữu mẫu?”
Lông mày nhíu chặt của Mạnh Hành thoáng giãn ra một chút, hắn gật đầu.
Thịnh Khanh Khanh có được sự cho phép của hắn mới quay đầu cười tủm tỉm nói: “Nhị tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”
Mạnh Sính Đình thấp giọng ừ một tiếng, cảm thấy mình giống như vẫn chưa bước ra khỏi cảnh mộng, theo bản năng đi tới một bên khác của Thịnh Khanh Khanh, cùng Mạnh Hành bảo vệ hai bên của nàng.
Mạnh Hành không chủ động mở miệng, Mạnh Sính Đình không dám nói lời nào, ba người đi cùng nhau toàn nhờ vào Thịnh Khanh Khanh đáp lời hai bên mới không lâm vào sự tĩnh mịch hoàn toàn.
Cũng may Thịnh Khanh Khanh vẫn được tính là am hiểu sự khéo léo, mặc dù câu trả lời của Mạnh Hành thường xuyên ngắn gọn keo kiệt đến quá đáng nhưng trên đoạn đường này, nàng vẫn thật sự nói chuyện được.
Ngược lại là Mạnh Sính Đình trên đường đi đều đổ mồ hôi.
Không phải trong lòng nàng nghi ngờ sự khéo léo của Thịnh Khanh Khanh, chỉ là chưa từng thấy có người làm càn trước mặt Mạnh Hành như thế — tuy rằng đối với người thường mà nói thì là ở chung bình thường, nhưng với Mạnh Hành thì không bình thường chút nào — khó tránh khỏi lo lắng bất an.

Một mực chờ đến khi đi vào sảnh chính, cùng Mạnh Hành mỗi người đi một ngả, Mạnh Sính Đình mới lặng lẽ buông tảng đá trong lòng.
“Thật ra tính tình của huynh ấy không xấu.” Thịnh Khanh Khanh như có điều suy nghĩ mà nói.
Một hơi này của Mạnh Sính Đình còn chưa thở ra xong thì đã suýt nữa bị sặc, nàng hạ giọng hỏi: “Vậy cái gì mới gọi là tính tình xấu?”
Thịnh Khanh Khanh ngượng ngùng nói: “Cũng là lời một phía của ta, dù sao ta cũng chưa từng thấy hắn thật sự làm tổn thương ai, có lẽ chỉ là dáng dấp hơi dọa người?”
Mạnh Sính Đình quả thật không biết nên gật đầu hay là lắc đầu.
Mạnh Hành không phải là người xấu, Mạnh Sính Đình này thân là người của Mạnh phủ, đương nhiên trong lòng cũng rất rõ ràng.
Nhưng biết rõ là một chuyện, lúc đứng trước mặt Mạnh Hành lại sợ hãi đến nỗi ngay cả cơ ở cổ họng cũng căng thẳng đến co rút lại thì không phải là thứ mà lý trí và sự hiểu rõ có thể khống chế được.
Mạnh Sính Đình thỉnh thoảng nhớ tới đủ loại lời đồn liên quan tới Mạnh Hành, trong lòng cũng sẽ nghĩ, oan hồn quấn thân ngược lại là không đến nỗi, nhưng có lẽ Mạnh Hành thật sự đã giết quá nhiều người, trên người luôn mang theo sát khí lạnh lùng sắc bén, cho nên khiến cho người ta gặp là sợ hãi cũng nói không chừng.
Nhưng vì sao Thịnh Khanh Khanh gặp Mạnh Hành rồi cũng không sợ, còn dám nhìn vào mắt hắn cười tủm tỉm nói chuyện, chuyện này Mạnh Sính Đình nghĩ nát óc cũng không tìm ra được đạo lý.
Thịnh Khanh Khanh đã sớm giao hoa cho Thanh Loan trong lúc bôn ba vừa rồi, lúc này hai tay trống trơn, đến bên cạnh Mạnh đại phu nhân ngọt ngào chào hỏi.
“Bận rộn cả buổi chiều?” Mạnh đại phu nhân có ý riêng hỏi.
Mạnh Sính Đình nghe là biết đại phu nhân đã biết chuyện gì xảy ra, nàng gật đầu nói: “Có đường huynh ở đó, Khanh Khanh bình an vô sự.”
“Như vậy cũng tốt.” Mạnh đại phu nhân cười đến mức thâm sâu khó dò, sau khi ra hiệu cho hai người ngồi xuống thì quay đầu nhìn thoáng về phía Mạnh Hành giống như lơ đãng.
Mạnh Hành ngồi ở cách đó không xa, một chỗ khác của sảnh chính, hắn dùng ngón cái và ngón trỏ hờ hững vòng quanh chén rượu trên bàn nhưng lại không uống, dáng vẻ có dụng ý khác.
Dù cả nửa khuôn mặt của hắn đều ẩn trong bóng tối, nhưng Mạnh đại phu nhân vẫn cảm thấy hắn đang âm thầm lặng lẽ chú ý đến mảnh trời đất nhỏ này.
Dù sao, nhi tử của bà đã sống hơn hai mươi năm, vẫn là lần đầu tiên làm ra loại chuyện tặng hoa cho người ta như này.
Mạnh đại phu nhân rất bình tĩnh quan sát thiếu niên trong sảnh, phần lớn sự chú ý đều dính trên người hai cô nương như hoa như ngọc của bà.
Bà liếc nhìn Thịnh Khanh Khanh ngồi ngoan ngoãn ở bên cạnh, trong lòng đánh bàn tính lạch cạch vang dội — chuyến này trở về, ngày mai trước khi trời hừng đông bà phải đi nói chuyện với Mạnh lão phu nhân.
Nếu không đợi đến ngày mai thì bà mối đoán chừng sẽ kéo tới tận cửa.
Lúc yến tiệc kết thúc thì sắc trời đã tối hơn một nửa, Mạnh đại phu nhân mang theo Mạnh Sính Đình và Thịnh Khanh Khanh đi đến ngoài cửa, quay đầu nhìn trái phải, quả nhiên nhìn thấy Mạnh Hành vừa đi ra, bà lập tức vẫy tay với hắn.
Mạnh Hành dắt ngựa tiến lên, nghĩ cũng biết là không có chuyện tốt: “Chuyện gì vậy ạ?”
“Canh giờ hơi trễ rồi, xem ra hôm nay con cũng rất rỗi rãi, đi theo một chuyến cho an toàn.” Mạnh đại phu nhân thuận tiện viện một cái cớ, bà vỗ vỗ ngựa của Mạnh Hành, cười nói.
Đang là lúc giao thoa của màn đêm rơi xuống và đèn của muôn nhà được đốt lên, trên đường vô cùng mờ tối, chỉ có đèn lồng ở cửa An Vương phủ cùng với ánh sáng do hạ nhân của mấy gia đình tự mình mang theo.
Mạnh Hành cúi đầu nhìn Thịnh Khanh Khanh giữa đèn đuốc vụn vặt, quả nhiên nhìn thấy nàng đang ngửa mặt nhìn mình, đôi mắt được ánh đèn màu cam chiếu sáng lấp lánh, giống như sắp bốc cháy từ bên trong vậy.
“Có lời gì thì nói.” Hắn lên tiếng theo bản năng.

Thịnh Khanh Khanh lập tức nở nụ cười với hắn, lấy đóa hoa sen không biết đã để sau lưng từ lúc nào ra cho hắn xem: “Hoa sen nuôi dưỡng thế nào?”
Mạnh Hành đã sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên bị người ta hỏi về vấn đề hoa cỏ, còn hỏi đến mức hồn nhiên ngây thơ, khiến hắn không bày ra được mặt lạnh.
“Hoa khác ta ngược lại biết một hai, nhưng hoa sen vốn sinh trưởng trong nước, Hành ca ca hái đến ngay cả lá sen cũng không giữ lại.” Thịnh Khanh Khanh rũ lông mày xuống phiền não nói: “Ta sợ nuôi không tốt, sẽ nhanh khô mất.”
Đương nhiên Mạnh Hành không biết, hắn cũng là lần đầu tiên hái hoa tặng người ta, đúng lúc loại hoa sen này ở gần, hắn tiện tay ngắt.
Thế là Mạnh Đại tướng quân dừng lại một lúc, mang theo khuôn mặt không chút thay đổi nói: “Khô thì khô thôi, hoa kiểu gì cũng sẽ khô.”
Thịnh Khanh Khanh cầm hoa sen màu tím nhạt nhìn hắn, cũng không cãi lại, ngoan ngoãn ồ một tiếng.
Không biết làm sao, Mạnh Hành quả thật nhìn ra được chút ý uất ức từ trong đó.
Mạnh đại phu nhân nhịn cười giải vây: “Ta để bà tử chăm sóc hoa cỏ trong Mạnh phủ ngày mai đi đưa cho con vài thứ, có thể để cho hoa này nở thêm mấy ngày.

Chờ khô rồi cũng tốt, không chừng còn có thể ăn chút hạt sen đấy.”
“Tạ ơn đại cữu mẫu.” Đôi mắt của Thịnh Khanh Khanh sáng lên, nàng cười nói: “Người khác tặng đồ cho con, tâm ý đều vô cùng đáng quý, con nghĩ cố mà trân trọng giữ gìn mới không thẹn với phần tâm ý này của bọn họ.”
Mạnh đại phu nhân lập tức cảm thấy trong lòng mềm nhũn, ôi chao một tiếng trêu ghẹo: “Cái miệng nhỏ thật là biết nói chuyện, người tặng hoa cho con chỉ sợ ngày mai phải xếp hàng từ cửa Mạnh phủ tới cổng thành đấy.”
Mạnh Hành ngắt lời bà: “Lên xe.”
Mạnh đại phu nhân tức giận quay đầu nhìn hắn, để hai cô nương đi lên xe ngựa rồi mới nói với Mạnh Hành: “Nhìn thấy không, con bây giờ là thuận tiện.”
Mạnh Hành nhìn chằm chằm bóng hình của Thịnh Khanh Khanh, thân thể của hắn cực kỳ bình tĩnh: “Con và những người đó không giống nhau.”
“Đúng là không giống nhau.” Mạnh đại phu nhân nói đến nỗi nhi tử ruột cũng không lưu tình chút nào: “Con thì lớn hơn tụi nó mấy tuổi.”
Mạnh Hành không đáp lời, mãi đến sau khi Thịnh Khanh Khanh tiến vào xe ngựa, khoang xe lắc lư rất nhỏ rồi đứng im thì hắn mới thu lại ánh mắt, mắt điếc tai ngơ hỏi: “Có về không?”
Mạnh đại phu nhân ôi chao một tiếng, bà đi về phía xe ngựa của mình hai bước lại quay đầu nói: “Một lát nữa ta đi gặp lão phu nhân, con có đi không?”
“Hôm nay muộn quá rồi.”
“Ngày mai thì càng muộn hơn.” Mạnh đại phu nhân nói.
Mạnh Hành nhìn Mạnh đại phu nhân, ngũ quan mặt mày lạnh lùng của hắn trong chút ánh chiều tà cuối cùng cũng không được nhiễm lên chút ấm áp nào: “Con biết nên làm gì.”
Thịnh Khanh Khanh trong mơ một đời cái gì cũng có, Mạnh Hành biết nàng sẽ gả cho ai.
Hắn chỉ cần kiên nhẫn đợi Ngụy gia ló đầu ra đến cầu thân, lại diệt trừ bọn họ khỏi thành Biện Kinh, tất cả mọi người đều sẽ biết có lòng dạ bất chính với Thịnh Khanh Khanh là việc không có kết cục tốt.
Từ sau lần đó có sự chấn nhiếp của hắn, có lẽ rất nhiều người ngay cả lá gan tơ tưởng đến Thịnh Khanh Khanh cũng không có.
Mạnh Hành không định làm việc mà mình từng làm ở trong mơ.
Hắn vẫn chưa buông được oán giận và thù hận với Thịnh Khanh Khanh, nhưng cũng sẽ không ngồi nhìn Thịnh Khanh Khanh gả cho người khác.
Đúng như An Vương nói trúng tim đen vậy, Mạnh Hành nhìn ai cũng cảm thấy không đủ tư cách cưới Thịnh Khanh Khanh, nhưng nếu như là chính hắn…
Mạnh Hành theo bản năng nhăn mày.
Chỉ là ý nghĩ này xuất hiện, thật giống như có hai nắm đấm hung hăng đánh vào hắn cùng lúc, sự đau đớn chui thẳng đến lục phủ ngũ tạng, ở nơi sâu thẳm xen lẫn chút khát vọng không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Hắn vừa muốn, lại không muốn.

Lúc muốn thì hận không thể giết sạch những người dám đặt ánh mắt lên người Thịnh Khanh Khanh, lúc không muốn thì ngay cả ba chữ Thịnh Khanh Khanh này cũng không muốn nói ra.
“...!Mạnh Hành!” Mạnh đại phu nhân thoáng nâng cao âm lượng lên mới gọi được Mạnh Hành, bà có chút sợ hãi mà nhìn nhi tử, thấp giọng hỏi: “Thân thể không thoải mái?”
Mạnh Hành mím thẳng bờ môi lắc đầu, hắn đỡ đao nói lời ít ý nhiều mà ném một chữ: “Đi.”
Mạnh đại phu nhân không rảnh rỗi nói nhăng nói cuội với hắn nữa, vội vàng lên xe ngựa.
Mấy chiếc xe ngựa của Mạnh phủ chậm rãi đi, Mạnh Hành đi theo bên cạnh, cố gắng cách xa chiếc xe có Thịnh Khanh Khanh.
Dù có cách mười năm hay không, Thịnh Khanh Khanh đối với hắn mà nói vẫn nặng như Thái Sơn, cười một tiếng nhìn một cái là đủ để làm dao động Mạnh Hành từ đầu đến cuối.
Trong lòng Mạnh Hành, hắn và những thanh niên kia đương nhiên không giống nhau.
Hắn từng có được mười năm của Thịnh Khanh Khanh vào lúc không ai hay biết.
Không phải tất cả mọi người đều may mắn… hoặc là xui xẻo như vậy.
Nếu nói là may mắn, Mạnh Hành đã bỏ ra mười năm đau khổ tìm kiếm nhưng không thu hoạch được gì; nếu nói là xui xẻo, Mạnh Hành đặt hai chữ này trên đầu Thịnh Khanh Khanh đều cảm thấy giống như một loại ô nhục.
Mạnh Hành suy nghĩ chuyện của Thịnh Khanh Khanh cả đường đi, Mạnh đại phu nhân vén rèm vụng trộm nhìn hắn nhiều lần mà hắn cũng không phát hiện ra.
Lúc đến cổng Mạnh phủ, Mạnh Sính Đình và Thịnh Khanh Khanh xuống xe ngựa, hai người cùng nhau quy củ hành lễ nói cảm ơn Mạnh Hành.
Mạnh đại phu nhân nhìn vẻ mặt giống như giếng cổ nước tù của Mạnh Hành, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng, đang muốn mở miệng mượn cớ để Thịnh Khanh Khanh ở lại nói đôi câu với Mạnh Hành thì đã thấy Thịnh Khanh Khanh tiến lên một bước.
“Hôm nay mọi thứ đều phải đa tạ Hành ca ca,” Thịnh Khanh Khanh cười dịu dàng mà duỗi tay: “Quà đáp lễ nho nhỏ, không đáng để ý đến, mong huynh vui vẻ nhận lấy.”
Hung thú lăn lộn gào thét trong l0ng ngUc Mạnh Hành thoáng dừng lại, cùng hắn nhìn về phía một phiến lá phong trong tay Thịnh Khanh Khanh.
Lá phong ở Biện Kinh đều có hình ngũ giác, nhỏ bằng bàn tay; phiến lá trong tay Thịnh Khanh Khanh lại rách ra thêm một góc, biến thành hình lục giác.
“Theo cách nói của Giang Nam, lá phong lục giác biểu thị cho điềm lành.” Thịnh Khanh Khanh giải thích nói: “Ta không biết ở Biện Kinh có tập quán này không… chẳng qua là đúng lúc rơi vào trong tay ra, không tặng cho Hành ca ca thì thật là đáng tiếc.”
Lá phong vừa mỏng vừa mềm, ở giữa ngón tay của Thịnh Khanh Khanh bị gió thổi nghiêng xuống.
Mạnh Hành nghĩ thầm: Không phải chỉ là một chiếc lá mọc lệch sao, cũng có thể lấy ra làm quà tặng, xem Mạnh Hành hắn là ai?
Sau đó hắn dùng hai ngón tay rút đi lá phong màu đỏ từ trong tay Thịnh Khanh Khanh, thản nhiên hỏi: “Chỉ có một lá?”
Thịnh Khanh Khanh chớp mắt, nàng cười nói: “Có thể tìm được một lá đã là vận may to lớn rồi.

Nếu như Hành ca ca thích, lần sau ta lại may mắn nhìn thấy sẽ giữ lại tặng cho huynh nữa?”
Mạnh Hành ngược lại không cần nhiều lá như vậy, điều hắn hài lòng chính là rõ ràng Mạnh Sính Đình ngồi trong cùng một chiếc xe ngựa với Thịnh Khanh Khanh, Thịnh Khanh Khanh lại cố ý tặng lá phong cho nàng.
Mạnh đại phu nhân trơ mắt nhìn hơi thở quanh người Mạnh Hành bình ổn lại, trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, bà vẫy tay bảo hai nha đầu đi vào Mạnh phủ rồi lại hỏi Mạnh Hành: “Có đi gặp lão phu nhân không?”
Mạnh Hành nhận chiếc lá phong chỉ to bằng hai cái móng tay của hắn, động tác rất cẩn thận: “Không đi, thay con vấn an tổ mẫu, ngày khác con lại tới.”
Mạnh đại phu nhân nhìn Mạnh Hành trở mình lên ngựa, nói sâu xa: “Do dự không quyết, đến lúc đó có hối hận thì cũng không kịp nữa.”
“...” Mạnh Hành cúi đầu nhìn bà, hắn cười lạnh một tiếng, giống như lập lời thề mà nói: “Con từng hối hận lúc nào?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận