Trước lạ sau quen, đây cũng đã là lần thứ ba rồi, lúc Thịnh Khanh Khanh gần như bị ma ma ngoài từ trong viện đuổi ra ngoài, nàng cũng không căng thẳng như lần trước, chỉ là tăng nhanh bước chân hơn một chút.
— Nàng vừa mới nghe nói tam hoàng tử tới gặp Mạnh lão phu nhân, thì tại sao ngay sau đó đã trở thành gặp Mạnh Hành, lại còn bệnh cũ tái phát?
Chờ khi đến sảnh trước, ma ma lau vệt mồ hôi, thấp giọng nói: “Biểu cô nương, người vào xem sao đi.”
Thịnh Khanh Khanh đáp lời, lúc vào cửa thì nhìn thấy bên trong còn có không ít người.
Mạnh lão phu nhân vẫn ngồi ở phía trên, Mạnh đại phu nhân rõ ràng vừa mới chạy tới, đang đứng ở nơi cách cửa không xa.
Tam hoàng tử ngất xỉu trên ghế bất tỉnh nhân sự, Mạnh Hành đứng bên cạnh ghế, còn vị tráng hán Tướng quân thuộc hạ đứng cách hắn từ ba đến năm bước, đầu đầy mồ hôi.
Lúc Thịnh Khanh Khanh bước vào cửa, ngoại trừ tam hoàng tử ra thì mọi người gần như đều lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía nàng.
Mặc dù ngày thường Thịnh Khanh Khanh bình tĩnh nhưng bị nhiều người nhìn chăm chú, cũng khiến cho da mặt lúc này có chút nóng lên: “Ngoại tổ mẫu.”
Mạnh lão phu nhân cầm quải trượng đầu chim ưng trầm giọng ừ một tiếng, lại nhìn Mạnh Hành một cái, hàng chân mày xám trắng nhíu chặt lại.
“Khanh Khanh, đi đi.” Mạnh đại phu nhân thấp giọng nói từ phía sau: “Đi khuyên nhủ nó.”
Thịnh Khanh Khanh cảm thấy cảnh tượng trước mắt không có gì khác với ngày đó trong Bát Tiên lâu — ít nhất, đều là phải cứu người từ trong tay Mạnh Hành.
Lần trước người kia không ngất, nhưng người lần này trực tiếp sợ đến té xỉu.
Nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi rồi chậm rãi thở ra, sau đó mới cất bước đi về phía Mạnh Hành, đối phương vẫn mang tư thái và ánh mắt của dã thú cực đói khát nhìn thấy con mồi, người bên ngoài chỉ nhìn Thịnh Khanh Khanh chủ động nghênh đón, trong lòng không khỏi cảm thấy bất ổn.
Trong lòng Thịnh Khanh Khanh thì lại khá bình tĩnh, nàng không biết vì sao nhưng chắc chắn Mạnh Hành sẽ không làm tổn thương tới mình, cho nên dù bước từng bước tới gần hắn, nàng cũng không sợ hãi e ngại.
Song lần này và lần trước cũng khác nhau, Thịnh Khanh Khanh mới đi về phía trước hai bước thì Mạnh Hành đã sải bước đi về phía nàng, hắn dùng ngón cái nhấn trường đao vào vỏ, phát ra một tiếng “Xoẹt —” rõ ràng.
Cuối cùng Mạnh Hành dừng lại trước mặt Thịnh Khanh Khanh, từ trên cao nhìn xuống nàng một cái, đưa tay trái về phía nàng.
Thịnh Khanh Khanh theo bản năng chớp chớp mắt, phát hiện ra bàn tay của Mạnh Hành rơi vào bên gáy của mình.
Ngón tay của hắn lạnh buốt đến mức làm cho Thịnh Khanh Khanh gần như muốn rùng mình một cái, nàng không dễ gì mới miễn cưỡng nhịn được.
Mạnh Hành giống như muốn xác nhận cái gì đó, tay giữ hờ cổ của Thịnh Khanh Khanh, ngón cái đặt bên gáy nàng dừng một hồi mới kín đáo thu về.
Trong thời gian này, Thịnh Khanh Khanh rất bình tĩnh, chỉ dùng ánh mắt đánh giá trên dưới Mạnh Hành một lần, phát hiện ra tay phải của hắn vẫn không nhúc nhích mà đặt trên binh khí, ngón cái đỡ chuôi đao, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra, lấy đầu của người ta, dáng vẻ đề phòng giống như còn ở chiến trường.
Nàng suy nghĩ một chút rồi dịu dàng hỏi: “Hoa súng mấy ngày trước Hành ca ca tặng cho ta còn chưa nở, ta dẫn huynh đi xem một chút, được không?”
Mạnh Hành không đáp lời, nhưng khi Thịnh Khanh Khanh thăm dò lùi hai bước ra bên ngoài, hắn lập tức im lặng đi theo.
Lúc đi ngang qua bên người Mạnh đại phu nhân, Thịnh Khanh Khanh nghiêng mặt qua, nở nụ cười trấn an bà.
Khi Mạnh Hành đi ra khỏi phòng, mấy thị vệ của tam hoàng tử ở bên ngoài ngó dáo dác bị hắn làm sợ hết hồn, va đụng vào nhau, bội đao và nhuyễn giáp chạm nhau, phát ra tiếng vang leng keng, chợt nghe giống như chiến tranh mưa gió sắp tới.
Thịnh Khanh Khanh từng nghe tiếng binh mã tiến lên thật sự, trong lòng lập tức thầm nói không xong rồi, lúc dừng bước quay đầu thì quả nhiên nhìn thấy sự chú ý bị dời đến trên người mấy tên thị vệ kia, lưỡi đao thoáng lại có tư thế ra khỏi vỏ, không thể suy nghĩ quá nhiều, nàng quay lại đè tay Mạnh Hành.
Tráng hán đang không yên tâm đi theo tới cạnh cửa nhìn thấy màn này, suýt nữa cũng rút đao tiến lên cứu người.
— Trên chiến trường mất đi vũ khí gần như giống với việc mất mạng, Mạnh Hành là người bước ra từ cảnh chiến tranh khốc liệt, núi thây biển máu, sao lại có thể để người khác đụng vào binh khí của hắn?
Ngay cả việc lau chùi bảo dưỡng binh khí, Mạnh Hành từ trước đến nay cũng không mượn tay người khác.
Lúc Thịnh Khanh Khanh đưa tay qua, Mạnh Hành gần như là theo bản năng mà né tránh, nhưng chỉ chuyển động với biên độ cực nhỏ là hắn đã kịp phản ứng bàn tay đó là của ai, chợt dừng động tác lại.
Thịnh Khanh Khanh ăn may, đè tay Mạnh Hành lại, cảm thấy ngón tay dường như có chút mát lạnh, giống như là bị thứ gì đó bỗng dưng vuốt một cái, lại không rảnh để lo lắng nhiều như thế.
Lúc đè mu bàn tay của Mạnh Hành lại, nàng đã biết lực của mình so với Mạnh Hành giống như châu chấu đá xe, cho nên mở miệng nhân tiện nói: “Hành ca ca, nơi này là Mạnh phủ.” Nàng dừng một chút, lại tiếp tục trấn an: “Chinh chiến trải qua mấy năm đã kết thúc rồi.”
Đại Khánh đã đánh nội loạn ngoại chiến nhiều năm như vậy, Thịnh Khanh Khanh ở biên quan từng gặp qua không biết bao nhiêu binh sĩ trong thời gian yên bình không chiến cũng sống như chim sợ cành cong, một chút tiếng vang của lưỡi mác liền khiến cho bọn họ cả kinh đến mức có thể bừng tỉnh nhảy lên từ trên giường, thậm chí hàng đêm trong mộng cũng là cảnh chém giết máu chảy thành sông.
Có là một người vốn ôn hòa hiền hậu hơn nữa thì khi chinh chiến trở về cũng không còn là cùng một người nữa.
Tuy Mạnh Hành là chiến thần đánh đâu thắng đó, rốt cuộc cũng là người bình thường có máu có thịt.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thịnh Khanh Khanh không khỏi có chút chua xót.
Nàng nhẹ nhàng nói tiếp: “Huynh đã không còn ở trên sa trường nữa, nơi này rất thái bình.”
Tay của Mạnh Hành động đậy, sau đó hắn buông chuôi đao ra rồi trở tay nắm lấy ngón tay của Thịnh Khanh Khanh, hành động vội vàng lại th0 b4o mà m0n tr0n đốt ngón tay và vết sẹo nhỏ của nàng, hắn hàm hồ gạt ra nửa câu từ nơi sâu của yết hầu: “...!Vẫn chưa kết thúc.”
Thịnh Khanh Khanh mới mười mấy tuổi, cách lúc kết thúc vẫn còn rất sớm.
Thịnh Khanh Khanh nghe vậy thì giương mắt nhìn Mạnh Hành, thấy hắn cúi mặt xuống ngắm nghía ngón tay của nàng, mặc dù biểu cảm ảm đạm không rõ nhưng rốt cuộc cũng tốt hơn vừa rồi rất nhiều, nàng mới thả lỏng nở nụ cười: “Đi thôi.”
Nàng dứt lời rồi muốn rút tay, Mạnh Hành không chịu buông ra, hai người giằng co một trận, Thịnh Khanh Khanh đành phải dắt tay hắn như vậy rời khỏi sảnh trước.
Nhìn hai người một trước một sau đi xa, Mạnh đại phu nhân mới bảo thị vệ của tam hoàng tử đỡ tam hoàng tử dậy đưa về phủ, bà tự mình tiễn tới cổng.
Lúc này tam hoàng tử còn ngất xỉu, chờ hắn ta tỉnh lại tất nhiên sẽ ghi hận trong lòng, dù cho không có cách nào công khai ra tay trả thù Mạnh phủ nhưng sau lưng tất nhiên sẽ động tay chân một chút.
Mạnh phủ đang ở thời điểm cực hưng thịnh, giờ phút này nên khiêm tốn một chút, một khi làm sai chuyện gì thì cũng có thể sẽ trở thành một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Mạnh đại phu nhân thầm nghĩ đến những điều này, nhưng rốt cuộc vẫn quan tâm đến an nguy của nhi tử mình hơn, lúc bà vội vàng quay về sảnh trước thì Mạnh lão phu nhân vẫn chưa đứng dậy.
“Mẫu thân, người cũng nhìn thấy rồi.
Trùng hợp một cách kỳ lạ, một lần hai lần thì có thể là trùng hợp, đây đã là lần thứ ba rồi!” Đại phu nhân nói: “Huống chi hôm nay vì sao Hành Nhi đến, người rõ ràng hơn con — nếu như chúng nó có ý với nhau thì chính là phù sa không chảy ruộng ngoài, nên tác hợp cho biểu huynh muội chúng ta, sao người muốn muốn đưa Khanh Khanh ra ngoài vậy!”
Mạnh lão phu nhân chậm rãi vu0t ve đầu chim ưng trên quải trượng của mình, sau khi bà im lặng một hồi thì thở dài một tiếng: “Ta sợ nó và mẫu thân của nó có tính tình giống nhau, nếu như làm ngược lại ý của nó thì chỉ sợ sẽ phản tác dụng.”
“Mẫu thân của Khanh Khanh?” Đại phu nhân sửng sốt: “Vị này không phải… từ sau khi xuất giá cũng không về lại Biện Kinh lấy một lần sao?”
Mạnh lão phu nhân nói: “Trong lòng Vân Yên ít nhiều cũng hận ta.”
Mạnh Vân Yên chính là mẫu thân ruột của Thịnh Khanh Khanh, nữ nhi mà Mạnh lão phu nhân từng thương yêu nhất.
Việc này đại phu nhân chỉ từng nghe nói, nhưng người trong Mạnh phủ đối với người gả xa nhiều năm là bà ấy lại giữ kín như bưng, chưa từng nhắc đến, mặc dù trong lòng đại phu nhân phỏng đoán có điều kỳ quái, ngược lại cũng chưa từng hỏi chuyện của một người đã rời xa Biện Kinh.
Mãi đến sau khi Thịnh Khanh Khanh đến Biện Kinh, đại phu nhân tính toán tuổi tác của Thịnh Khanh Khanh, ngược lại từng âm thầm nói: Mạnh Hành lớn hơn Thịnh Khanh Khanh chín tuổi, sao năm đó Mạnh Vân Yên gả đi còn sớm hơn bà mấy tháng?
“Nó hận ta thì cũng thôi.” Mạnh lão phu nhân giống như nói cho bản thân nghe: “Ta sợ là sợ, nha đầu Thịnh Khanh Khanh kia cũng bị tác động vào.
Hành Nhi là một người tốt, đối với Mạnh phủ mà nói cũng không thể thiếu được, ta không muốn nó bị liên lụy theo.”
Mạnh đại phu nhân nhiều lần ngẫm nghĩ câu nói này, chỉ cảm thấy Mạnh lão phu nhân che giấu rất nhiều chuyện cũ năm xưa, lúc nói bóng nói gió tiếp, Mạnh lão phu nhân lại lắc đầu không nói, bà đành phải coi như thôi, ở trong lòng ghi nhớ một chút.
— Mạnh Vân Yên vội vàng xuất giá lại cả đời không quay về Biện Kinh, chắc chắn có nguyên nhân khác.
*
Cả một đường Thịnh Khanh Khanh không dám chủ quan, nàng dẫn theo Mạnh Hành tiến vào viện của mình, quen cửa quen nẻo mà cho hắn nhìn đóa hoa súng ở An Vương phủ lần trước: “Này, có phải ta nuôi cũng không tệ lắm không?”
Mạnh Hành quét mắt nhìn hoa sen quả thật trông vô cùng tươi mới, cũng không hứng thú lắm, hắn chuyên tâm nhìn chằm chằm vào bàn tay của hai người.
Vốn dĩ động tác của hắn hoàn toàn không được tính là nắm, nhiều lắm là nắm chặt vào trong lòng bàn tay, giống như sợ đồ vật gì đó chạy trốn mất; nhưng đi một hồi, Thịnh Khanh Khanh đã dắt hắn một cách tự nhiên.
Trong mộng trước kia, Thịnh Khanh Khanh vẫn còn là đứa trẻ đã từng dùng bàn tay nhỏ mềm núc ních kéo hắn đi qua mọi nơi.
Giấc mộng đó quá dài, gián đoạn quấn lấy Mạnh Hành mười năm, gần như khiến hắn đã không phân biệt rõ được mộng cảnh và hiện thực.
Sau khi hắn cuối cùng cũng quyết định cắt đứt liên hệ của cả hai, Thịnh Khanh Khanh mới khoan thai xuất hiện.
“Huynh xem, nơi này cực kỳ an toàn, Hành ca ca không cần luôn cảnh giác như vậy.” Thịnh Khanh Khanh xoay người chạm vào cánh hoa rồi mới cười hỏi: “Ngồi trong viện một chút?”
“Đối với muội mà nói thì không an toàn.” Mạnh Hành nói.
Hắn chỉ nhớ rõ Ngụy gia hại chết Thịnh Khanh Khanh, nguyên nhân thì lại không rõ ràng.
Ai có thể ngờ tới trước Ngụy gia còn có tam hoàng tử xuất hiện nửa đường.
Thịnh Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn hắn, biểu cảm rất nhàn hạ: “Ta lại không phải bị dọa sợ quá, trong thành Giang Lăng ta cũng có thể một mình bước ra, Biện Kinh cũng không sao cả.”
Mạnh Hành cười lạnh một tiếng.
Thịnh Khanh Khanh phát hiện ra mình bị giễu cợt có chút bất đắc dĩ, nàng kéo tay Mạnh Hành để nam nhân cao lớn cùng nàng ngồi xổm bên cạnh chậu đá nuôi hoa sen.
Chậu đá đối với một bông hoa súng bị cố định trong đó quả thật có chút lớn, mặt nước sáng như gương phản chiếu rõ khuôn mặt hai người.
Mạnh Hành biết lúc này mình gần như là hung thần ác sát, khi có thể mượn mặt nước để nhìn rõ biểu cảm trên mặt mình, hắn vẫn kinh ngạc vì mạch đập của Thịnh Khanh Khanh từ đầu đến cuối đều ổn định như vậy.
Nàng chưa từng nói mạnh miệng, mà là thật sự không sợ hắn.
“Ta ổn mà.” Thịnh Khanh Khanh nhìn qua mặt nước nói: “Ít nhất thì hiện tại rất ổn, có tay có chân, nhảy nhót tưng bừng.”
Mạnh Hành phút chốc nắm chặt ngón tay.
Hai câu nói rất đơn giản rơi vào trong lòng hắn, lại dấy lên cơn sóng thần.
Mặc dù sau khi Thịnh Khanh Khanh xuất hiện, mỗi ngày bước chân của Mạnh Hành đều như giẫm vào mây nhưng giờ phút này, hắn mới chân chính ý thức được: Đây là Thịnh Khanh Khanh sinh động trước mắt.
Thịnh Khanh Khanh trong mơ không thể sống lại, nhưng Thịnh Khanh Khanh còn sống đang ở bên cạnh hắn.
Thịnh Khanh Khanh đã sớm cảm thấy trên tay có chút nhói nhói, nhưng tình hình của Mạnh Hành không thích hợp, nàng liền không chú ý để buông ra, lần này Mạnh Hành dùng sức đúng lúc nắm trúng chỗ đau, nàng không hề chuẩn bị chút nào, từ trong cổ họng phát ra một tiếng kêu nho nhỏ.
Suy nghĩ của Mạnh Hành còn chưa xoay chuyển xong, hắn nghe thấy tiếng kêu đau liền ý thức được điều không đúng, lập tức thả lỏng tay ra.
Thứ dinh dính trong lòng bàn tay đan vào nhau của hai người không phải là mồ hôi mà là một chút máu tươi, giao thoa ngang dọc trong chỉ tay của Mạnh Hành, đỏ đến chói mắt.
Mạnh Hành đỏ mắt đẩy ngón tay muốn cong lại của Thịnh Khanh Khanh ra, phát hiện chỗ gần eo bàn tay có một vết thương do lưỡi đao rạch ra.
“Vết thương nhỏ,” Thịnh Khanh Khanh vội vàng nói: “Cũng không chảy máu gì, ngày mai là có thể kết vảy rồi.
Là ta không tốt, tùy tiện đưa tay đụng vào binh khí của huynh…”
Lời Thịnh Khanh Khanh nói, Mạnh Hành chỉ nghe được một nửa.
— Thịnh Khanh Khanh còn sống.
Hắn vốn nên cảm động đến rơi nước mắt, vui mừng vì người này có thể có cơ hội xuất hiện trước mặt hắn.
Chỉ là sự tồn tại của người này, đã đủ để bù hoàn toàn vào tất cả khuyết điểm của hắn, chắp vá Mạnh Hành bị phá thành từng mảnh nhỏ trở thành một hình người không thiếu sót.
Hắn lại rũ mắt, lựa chọn không biết tốt xấu mà oán hận nàng.
Nếu như ông trời thật sự có linh, đối với người không biết cảm ân thì nên sớm tước đoạt đi sự ban ơn, khiến hắn một lần nữa hãm vào bóng tối..