Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương


Thịnh Khanh Khanh nhìn chăm chú khuôn mặt của Vương Đôn, sau khi xác nhận không phải hắn đang nói đùa với mình thì nhắm mắt nhẹ nhàng hít một hơi bình tĩnh lại.
— Nếu nói trong hơn mười tám ngàn người chỉ có mười ba người sống sót là minh chứng cho sự tàn khốc cho sự gian nan trong trận chiến thủ thành với quân Đông Thục, vậy thì chờ sau khi chiến dịch kết thúc chỉ trong vài năm, mười ba người cũng chỉ còn một người sống sót thì không thể dùng cái cớ thông thường để giải thích cho qua được.
Sau khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Thịnh Khanh Khanh mới mở mắt, nàng trầm tĩnh nhìn vào trong mắt Vương Đôn: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trước kia ta cũng giống như mọi người, cảm thấy chiến dịch ở thành Giang Lăng dường như trông thì đơn giản như vậy.” Vương Đôn nói: “Tổng cộng chỉ có mười ba người sống sót, muội nói xem vận may này của ta phải tốt biết bao nhiêu, có phải là đã được Bồ Tát phù hộ không?”
Lúc hắn nói lời này thì giọng điệu cũng không phải là thấy may mắn, ngược lại giống như trút hết một loại tình cảm chán ghét nào đó ở bên ngoài.
“Ngoại trừ ta ra, tên tuổi dáng vẻ của mười hai người còn lại đến bây giờ ta cũng vẫn nhớ rõ ràng, dù sao cũng là người cùng cảnh ngộ sống đến cuối cùng.”
Thịnh Khanh Khanh nhớ rõ, thật ra ngay từ đầu khi quân Đông Thục phá thành, quân thủ thành Giang Lăng vẫn còn mấy ngàn người sống, phần lớn bị thương nhưng ít ra vẫn còn sống.
Nhưng vì lập uy, cũng vì bức bách Đại Khánh cắt nhường quốc thổ xưng thần, quân Đông Thục mỗi ngày lôi đi một nhóm quân thủ thành gi3t ch3t thị chúng, tuyên bố giết hết binh sĩ thì sẽ giết bách tính, dáng vẻ bệ vệ vô cùng phách lối.
Chờ đến khi Mạnh Hành cuối cùng cũng thu phục thành Giang Lăng, trong lao chỉ để lại mười ba người sống, Vương Đôn đúng lúc là một người trong số đó.
Những ký ức đó thật sự quá u ám, bình thường Thịnh Khanh Khanh cũng thử không nghĩ nhiều đến, hôm nay lại không thể không cẩn thận lật lại xem từng trang ký ức, từ đó tìm kiếm bất cứ dấu vết để lại nào có khả năng liên quan đến Ngụy gia.
“Trong đó có một người tên Lý Ma Tử chính là đầu bếp, muội không nhận ra được — ngày đó hắn trùng hợp không ra tiền tuyến, đá lửa vừa đập xuống, hắn đúng lúc bị nồi sắt trong nhà bếp nện choáng, khi bò dậy thì quân Đông Thục đã sớm xông vào thành bắt hắn làm tù binh rồi.” Vương Đôn cau mày nhớ lại nói: “Hắn không giống người khác, bắt đầu từ ngày đầu tiên đã mang dáng sợ hãi vô dụng, lẩm bẩm chết chắc rồi chết chắc rồi, ban đêm cũng không dám đi ngủ, cái dáng vẻ sợ sệt đó lại vẫn cứ sống đến khi thành Giang Lăng được giành lại.”
Hắn dứt lời, trầm thấp xì một tiếng, cũng không biết là đang phỉ nhổ Lý Ma Tử kia hay là chính hắn.
“Nhưng rồi hắn cũng chết.” Thịnh Khanh Khanh nói.

“Muội nói đúng, hắn quả nhiên là người đầu tiên chết trong mười ba người chúng ta.” Vương Đôn cười lạnh mô phỏng với Thịnh Khanh Khanh chỗ lõm xuống giữa xương quai xanh gần trước ngực mình, nói: “Ngày thứ năm ra tù, hắn nấu cơm ở nhà bếp, lỡ tay một cái đâm cây giáo săn cá vào cổ họng mình, chết tại chỗ.

Kiểu chết này muội nói xem ai mà tin được? Ngay cả ta nghe nói tới cũng cảm thấy là hắn nhắc tới việc mình sắp chết quá nhiều nên cuối cùng mới gặp báo ứng.”
Trước mắt Thịnh Khanh Khanh gần như đã hiện lên tình trạng chết của Lý Ma Tử.
Nàng tính toán đơn giản, vào ngày thứ năm, có lẽ Mạnh Hành vẫn chưa rời khỏi thành Giang Lăng, nếu như đi hỏi hắn thì liệu hắn có biết một hai về chuyện của Lý Ma Tử này không?
“Lý Ma Tử là người sớm nhất, ta cũng không chú ý tới.” Vương Đôn dùng nắm đấm bực bội nện vào chân mình: “Nhưng hơn một tháng sau, một lần trên đường làm nhiệm vụ trinh sát thì gặp phải quân Đông Thục chạy trốn, trong hỗn chiến chết mất hai huynh đệ — đây cũng xem như là chuyện thường, nhưng ta nghe tên hai người đó xong thì cảm thấy không thích hợp.”
“...!Đó lại là hai người trong số mười ba người.”
“Không sai lệch, người chết lại là hai người bọn họ, muội nói xem có kỳ lạ không?” Vương Đôn nhe răng cười một cái: “Khi đó liền có lời đồn, nói hơn một vạn vong linh đang kêu mấy người chúng ta xuống dưới đó với bọn họ… ta khinh! Huynh đệ thủ thành tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện xấu xa này! Nhất định là có người hại người trong bóng tối, còn cần quỷ hồn làm lá chắn!”
Thịnh Khanh Khanh nhìn chăm chú vào vết sẹo trên mặt Vương Đôn, trong lúc nhất thời có thể tưởng tượng được mấy năm nay hắn sống cuộc sống thế nào: “Mười hai người khác đều đã chết, Vương ca truy xét đến Vương gia vào lúc nào?”
“Cũng không phải là ta tra được.” Vương Đôn nhíu chặt lông mày: “Sự việc kỳ quái, mấy người còn lại chúng ta dồn dập rời khỏi thành Giang Lăng, có người hoảng hốt chạy bừa, có người giống như ta cảm thấy có điều không sạch sẽ liền âm thầm điều tra.

Manh mối về Ngụy gia chính là một người trong số đó giao cho ta, mỗi lần trong chúng ta có người chết đi thì đều đúng lúc sẽ có tung tích của người Ngụy gia từng tới gần đó.”
Hắn nói xong thì dựng thẳng ngón tay lên đếm từng người cho Thịnh Khanh Khanh nghe, mắt cũng không chớp, thuộc như lòng bàn tay.

“Ngày Lý Ma Tử chết, hôm đó có quan truyền lệnh họ Ngụy đến nhà bếp; khi hai huynh đệ Trương gia chết trong tay tàn binh quân Đông Thục, ngày đó tiểu đội trưởng dẫn đội là anh em cột chèo của Ngụy gia;...!trước khi huynh đệ cuối cùng chết, đúng lúc đã đưa cho ta chứng cứ hắn hoài nghi Ngụy gia, mấy ngày sau khi ta và hắn gặp mặt thì nghe thấy tin hắn chết.” Vương Đôn hít một hơi thật sâu: “Ta sợ manh mối trong tay ta bị hủy, từ sau lúc đó đã nghĩ hết cách để được điều tới hoàng thành dưới chân thiên tử.

Đúng là có những chứng cứ manh mối này, ta mới loáng thoáng đoán được, hôm đó Lý Ma Tử hẳn là đã nhìn thấy thứ không nên thấy, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì đã bị diệt khẩu.

Mà mười hai người còn lại chúng ta, chỉ bởi vì từng bị nhốt chung một lồng với hắn mà bị đuổi tận giết tuyệt, diệt trừ hậu họa về sau mà thôi.”
“Thế gia trong hoàng thành kiềm chế lẫn nhau, quả thật an toàn hơn bên ngoài.” Thịnh Khanh Khanh gật đầu, trong đầu nàng nhất thời cũng có chút hỗn loạn: “Chứng cứ là…?”
Lần này Vương Đôn không trả lời ngay, hắn cẩn thận nhìn Thịnh Khanh Khanh, nói: “Ta nói những chuyện này cho muội nghe không phải là muốn làm liên lụy muội, Khanh Khanh.

Ta là muốn nói cho muội biết, tuyệt đối không thể gả vào Ngụy gia, khó đảm bảo là bọn chúng chính là hướng về phía thân phận của muội.”
“Ta nghe cũng nghe rồi, còn có thể làm như không nghe thấy sao?” Thịnh Khanh Khanh nhíu mày: “Bây giờ huynh chỉ lẻ loi một mình, để ta giúp huynh.”
“Không được.” Vương Đôn từ chối như đinh đóng cột: “Nếu như Minh An biết ta để muội làm loại chuyện nguy hiểm này thì huynh ấy sẽ bò từ dưới đất ra bóp cổ ta.”
“Vậy chẳng lẽ phụ thân và huynh trưởng ta cứ chết không rõ ràng như vậy sao?” Thịnh Khanh Khanh không tự chủ được mà nâng cao giọng nói, ngay sau đó lập tức nhìn ra ngoài cửa, kiềm chế nhắm mắt lại: “Chẳng lẽ đến lúc này Vương ca còn muốn nói cho ta biết, tất cả những gì ở trận chiến thành Giang Lăng đều là bình thường, bọn họ cũng chỉ là hy sinh thân mình vì đất nước một cách bình thường sao?”
“...” Vương Đôn im lặng thật lâu.

Hai người đều không nắm rõ đáp án của vấn đề này.
“Nếu như trận chiến kia đều là kết cục bị người ta chơi đùa, ta bất kể như thế nào cũng sẽ tìm ra chân tướng sự thật.” Thịnh Khanh Khanh gằn từng chữ nói: “Đừng nói đến Ngụy gia, cho dù hung thủ đã chạy đến nước khác, ta cũng tuyệt đối sẽ bắt người đó tới, khiến hắn nợ máu phải trả bằng máu.”
“Cho tới nay ta không dám nói với muội chính là sợ muội nói như vậy.” Vương Đôn nặng nề thở dài, hắn bực bội nắm lấy tóc mình: “Muội nhìn mặt ta — đây là vận may tốt nên mới nhặt được một cái mạng về, ai biết lần sau sẽ đụng phải cái gì.

Bản thân ta còn có thể ứng phó được, một cô nương yếu đuối như muội, gặp kẻ xấu thì ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, có thể làm gì được?”
“...!Mặc dù ta tay trói gà không chặt nhưng cũng có cách khác có thể tiếp cận Ngụy gia.”
Vương Đôn trừng to mắt, hắn bỗng chốc đứng lên: “Không được, ta không đồng ý! Muội đây là… đây là tự tìm đường chết! Hồ đồ!”
“Vương ca biết nhiều chuyện hơn ta, nhưng cũng có một màn ta nhìn thấy rồi, mà huynh thì chưa từng gặp.” Thịnh Khanh Khanh giương mắt thản nhiên nói: “Những ngày quân Đông Thục chặt đầu, ta tận mắt nhìn thấy huynh trưởng bị đưa lên chặt đầu.”
Vương Đôn bỗng nhiên nắm tay lại, lời chửi rủa đến bên miệng đều bị ngăn lại.
Trong quân thủ thành Giang Lăng, chỉ cần là người quen biết Thịnh Minh An thì đều biết hắn có một muội muội hiểu chuyện tài giỏi lại xinh đẹp, quan hệ của hai người tốt đến mức không có gì để nói, chỉ cần ngày hôm đó Thịnh Minh An trực thì muội muội của hắn nhất định sẽ đến đưa cơm.
Vương Đôn càng biết, Thịnh Minh An gần như là yêu thương Thịnh Khanh Khanh như tròng mắt, Thịnh Khanh Khanh trưởng thành sớm hiểu chuyện cũng sẽ chỉ thỉnh thoảng lộ ra chút tính trẻ con trước mặt Thịnh Minh An.
Mấy ngày Thịnh Minh An bị coi như là tù binh mà bắt lại, người trong nhà nhắc tới nhắc lui, người lo lắng nhất chính là Thịnh Khanh Khanh.
“Hóa ra huynh ấy đúng là ở trước mặt muội…” Vương Đôn nói được một nửa thì á khẩu không trả lời được mà ngồi trở lại, có chút sa sút tinh thần: “Ít nhất muội cũng nghĩ xem, nếu như Minh An còn sống, nếu như huynh ấy biết dự định bây giờ của muội thì có đồng ý cho muội làm như thế không?”
Thịnh Khanh Khanh rũ mắt xuống.
Dung mạo của nàng từ trước đến hai đều làm hai mắt người ta tỏ sáng, tựa như tro bụi trong lòng cũng có thể bị tiếng cười của nàng phe phẩy đến mức xinh đẹp trong suốt, nhưng khi nàng che giấu tất cả biểu cảm, cũng không có nụ cười thì người hốt hoảng biến thành người khác, ngay cả cái cằm và đầu lông mày tinh xảo dường như cũng mang theo ý lạnh quả quyết.
Vương Đôn nhìn Thịnh Khanh Khanh lớn lên từ nhỏ, cũng coi nàng trở thành tiểu muội muội của mình, sau khi nói nặng lời thì ít nhiều cũng có chút hối hận, khi đang nghĩ xem làm sao để đền bù chữa lại thì Thịnh Khanh Khanh lại bình tĩnh nâng mặt lên.

“Ca ca chết rồi.” Ngay cả đuôi lông mày nàng cũng không nhướng lên, nói: “Nếu như huynh ấy thật sự có gì bất mãn thì để huynh ấy bò ra từ dưới đất ngăn cản ta đi.”
Vương Đôn không khỏi sững sờ.
Thịnh Khanh Khanh vô cùng bình tĩnh, ngược lại người ta nghe đến mức làm trái tim đột nhiên nhảy lên.
Tựa như trong lời nói của nàng vốn nên bao bọc ngàn vạn tâm tình, lại cứ thế mà bị nàng dùng một tay san bằng che giấu, không thấy tung tích.
Vương Đôn mở miệng, quả thật lời khuyên gì cũng không nói ra được nữa.
Cũng may lúc này Vương phu nhân hứng thú bừng bừng tới gọi hai người ăn cơm, Vương Đôn ít nhiều cũng nhẹ nhàng thở ra, lại thấy Thịnh Khanh Khanh còn nhanh hơn hắn mà đứng dậy lộ ra nụ cười, đáp một tiếng “Thơm quá à” rồi đi ra ngoài, sự lạnh lùng và ý hận trong khoảnh khắc vừa rồi giống như giả vậy.
Vương Đôn đứng dậy chậm hơn một bước, đi theo sau hai người nghe bọn họ nói chuyện, hắn đánh giá bên mặt và nụ cười của Thịnh Khanh Khanh, trong lòng đột nhiên hiện ra sự lo lắng.
Có người tuy cố nén cảm xúc sâu hơn hắn, nhưng nếu cứ một mực đè nén, lấy vẻ mặt bình tĩnh gặp người khác, vậy thì cuối cùng nhất định sẽ xảy ra vấn đề.
Hắn hoảng hốt nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh tựa như đã là một sợi dây cung đã kéo căng cực hạn, có lẽ một khắc sau sẽ đứt mất.
Vương Đôn lo âu nguyên một bữa cơm, nơm nớp lo sợ muội muội của huynh đệ thật sự nghẹn đến phát điên, lúc tiễn nàng rời đi, hắn không thể không đầu hàng, nhỏ giọng dặn dò Thịnh Khanh Khanh: “Mọi việc cẩn thận, đừng l0 mãng, thấy tình thế không ổn thì lập tức chạy đi, còn nhiều thời gian, tính mạng quan trọng hơn, nhớ chưa?”
Mặc dù Ngụy gia nguy hiểm, nhưng ít ra vào giờ phút này… là một đối tượng có thể để Thịnh Khanh Khanh dời đi sự chú ý, ph4t tiết phẫn uất trong lòng.
Thịnh Khanh Khanh run lên, cười xán lạn với hắn: “Yên tâm, bọn họ đã đi nhiều năm như vậy, ta biết làm thế nào để chăm sóc bản thân mà.”
Vương Đôn đâu có yên tâm được, hắn đưa mắt nhìn Thịnh Khanh Khanh lên xe ngựa, quản sự Mạnh phủ vẫn luôn ở bên cạnh xe ngựa ngoài cửa nhẹ nhàng khom người với hắn.
Ngày hôm sau sau khi Thịnh Khanh Khanh quay về Mạnh phủ, nàng liền đi tìm Mạnh lão phu nhân, nói thẳng cho đối phương biết mình nguyện ý bù đắp cuộc đào hôn năm đó của mẫu thân, gả đến Ngụy gia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận