Không chờ Yến Tuyền đồng ý, Lưu Xuân Đài đã nhanh chóng rời đi như một cơn gió.
Yến Tuyền cho rằng nàng ấy sẽ trở về rất nhanh, không ngờ chờ đến tận buổi chiều hôm sau mới thấy nàng ấy quay lại.
Yến Tuyền vừa viết xong Bách Thọ Đồ, đang định mang đến nhờ Triệu phu tử xem thử mình viết chữ thế nào, nếu phù hợp thì sẽ sai người hầu mang đi bồi tranh, ai ngờ vừa đến hậu hoa viên thì Lưu Xuân Đài đã xuất hiện, thân thể vặn vẹo đứng trong bóng cây, cho dù đang là ban ngày ban mặt cũng rất đáng sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đêm đó Trương Thư Hòe hoan hảo với ta, là để lợi dụng ta.” Chờ Yến Tuyền đến gần, Lưu Xuân Đài mới lên tiếng.
Hoa Dung đang đứng bên cạnh, Yến Tuyền không tiện mở lời, chỉ âm thầm hỏi nàng ấy bằng ánh mắt khó hiểu.
“Hắn ta dụ dỗ ta ân ái là để chế tạo cực âm chi hồn.”
Yến Tuyền càng ngày càng không hiểu, lại ngại Hoa Dung đang ở bên cạnh nên không tiện hỏi rõ ràng, đành phải nói với Hoa Dung trước: “Lúc nãy đi vội quá, quên mất không mang một ít nước ô mai cho mấy đứa Kỳ ca nhi.”
“Có cần nô tỳ quay lại lấy không ạ?”
“Ừ, làm phiền ngươi đi thêm một chuyến, ta đến thư phòng lớn trước đã.”
Yến Tuyền tiếp nhận Bách Thọ Đồ trong tay Hoa Dung, đi về phía trước mấy bước, ngoảnh đầu lại xác nhận Hoa Dung đã đi xa, sau đó nhanh chóng hỏi Lưu Xuân Đài: “Ta nghe không hiểu lắm, ngươi nói rõ ràng hơn đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hôm qua nghe ngươi nhắc nhở, ta chợt nhớ lại rất nhiều chi tiết nhỏ, mới chợt nhận ra có lẽ chuyện đêm đó không đơn giản như ta nghĩ, bèn đi tìm đám lão quỷ hỏi thăm một phen, ta mới biết rằng những người vừa qua đời, ba hồn sẽ mất hai hồn, bảy phách sẽ mất bốn phách, còn một hồn ba phách vẫn ở lại trong cơ thể, nhận nhang khói nhân gian cung phụng. Nữ tử thuần âm, dâm thủy chảy ra khi đang trong cực lạc chính là vật chí âm, trộn cùng máu trinh nữ, dùng để tưới lên mặt người chết đúng giờ tý sẽ chế tạo một hồn ba phách còn lại trong cơ thể thành cực âm chi hồn. Hôm ấy, hắn ta chỉ lợi dụng ta mà thôi.”
“Cực âm chi hồn có tác dụng gì?”
“Cực âm chi hồn không có tác dụng đối với con người, lại là vật đại bổ đối với yêu tinh. Giả như một hồn ba phách này bị ăn mất thì hai hồn bốn phách còn lại cũng sẽ theo đó mà biến mất, có nghĩa là hồn phi phách tán như tục ngữ thường nói. Vậy thì có thể giải thích tại sao ta không thấy linh hồn của mẫu thân hắn ta ở cả địa phủ lẫn dương gian.”
“Trương Thư Hòe không phải là con người à? Hắn ta lấy cực âm chi hồn để làm gì?”
Lưu Xuân Đài lắc đầu: “Ta nghe nói có một số đạo sĩ sẽ dùng cực âm chi hồn để dụ bắt yêu tinh, có lẽ hắn ta định bắt chước theo.”
Yến Tuyền ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: “Tình cảm giữa hắn ta và cha mẹ thế nào? Cho dù hắn ta muốn chế tạo mồi dụ yêu quái thì người bình thường ai lại đi luyện chế hồn phách của mẫu thân mình?”
“Trong trí nhớ của ta, tình cảm giữa hai mẹ con họ rất thân thiết.” Lưu Xuân Đài nhớ lại quá khứ: “Nhà hắn chỉ có một nhi tử duy nhất là hắn ta, trong nhà có thứ gì tốt đều để cho hắn ta đầu tiên, tuy nhiên cũng vì hắn ta là dòng độc đinh trong nhà nên phụ thân của hắn ta sẽ có yêu cầu nghiêm khắc đối với hắn ta.”
Phụ thân của Trương Thư Hòe là thợ làm ô, những chiếc ô do ông ấy chế tạo có thể coi là có chút danh tiếng trong Kinh thành này, nhất là chiếc ô cá chơi đùa bên lá sen, con cá trong ô sống động như thật.
Từ bé, Trương Thư Hòe chẳng những phải học làm ô mà còn phải học thư pháp và vẽ tranh. Chữ viết của hắn ta cũng tạm được, lại không có thiên phú vẽ tranh, chỉ đơn giản như tranh hoa cỏ chim cá mà không vẽ được, nhất là cá, những thứ khác vẽ không đẹp còn tạm chấp nhận được nhưng họa tiết chiêu bài của nhà mình, sao có thể vẽ xấu? Sau lần đó, phụ thân của hắn ta yêu cầu hắn ta mỗi ngày đều phải đến chợ bán cá để ngắm cá, nói rằng khi nào hắn ta có thể khắc ghi đủ loại kiểu dáng tư thế của loài cá vào đầu thì tất nhiên sẽ biết vẽ cá.
Chợ cá mở cửa lúc sáng sớm, lại cách phố Lục Nghệ rất xa, mỗi ngày trời chưa sáng, Trương Thư Hòe sẽ phải đến chợ cá, khi nào chợ cá đóng cửa mới được về nhà. Bị ép phải ngắm cá từ năm này qua tháng nọ, Trương Thư Hòe chẳng những không vẽ cá tiến bộ hơn mà ngược lại còn khiến hắn ta ghét cá, có một quãng thời gian chỉ cần thấy cá thì sẽ buồn nôn. Vậy mà phụ thân của hắn ta vẫn bắt hắn ta phải đi ngắm cá, ai bảo ông ấy chỉ có mỗi một nhi tử này mà thôi.
Quy tắc ngắm cá này, mãi đến khi phụ thân của hắn ta qua đời mới được hủy bỏ.