Biểu tiểu thư chỉ muốn sống tiếp

Nhắc đến chuyện về Trương Thư Hòe, Lưu Xuân Đài chợt nhớ đến chuyện khác. Hồi trước, Trương Thư Hòe ghét cá nhất, cho dù người khác ăn cá xong rồi tìm hắn ta trò chuyện, hắn ta cũng sẽ vô cùng ghét bỏ nhưng sau này, hắn ta lại nuôi một con cá chép đỏ, bất kể đi đến đâu cũng mang theo nó. Nàng ấy chỉ nghĩ rằng phụ thân của Trương Thư Hòe yêu cầu hắn ta làm như vậy nhưng khi phụ thân của hắn ta qua đời, con cá chép đỏ kia vẫn không bị hắn ta vứt bỏ, tiếp tục nuôi nấng trong nhà hắn ta. Đến ngày mẫu thân của hắn ta qua đời, con cá đó vẫn được nuôi dưỡng trong sân nhà hắn ta. Mãi đến khi Trương Thư Hòe mất tích, con cá ấy cũng không thấy bóng dáng.
 
“Đây là điểm đáng ngờ rất lớn, ta sẽ điều tra thử xem, nói không chừng sẽ tìm được tung tích của Trương Thư Hòe.”
 
Dứt lời, Lưu Xuân Đài nhanh chóng bỏ chạy. Nhìn theo hướng nàng ấy biến mất, Yến Tuyền chỉ cảm thấy mình như một kẻ ngốc. Sao nàng ấy bảo là sẽ bảo vệ mình? Nàng ấy chạy tới chạy lui kiểu này thì còn bảo vệ thế nào được? Chờ đến khi điều tra rõ tung tích của Trương Thư Hòe, có khi nàng đã bị những con quỷ khác hút khô dương khí từ đời nào kiếp nào rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Yến Tuyền thở dài thườn thượt tiến về phía thư phòng lớn. Triệu Đình Nghiệp đang kiểm tra bài vở của Kỳ ca nhi, Yến Tuyền không tiện quấy rầy, bèn đi sang kệ sách gần đó để đọc sách.

 
Yến Tuyền chọn mấy cuốn sách viết về chuyện ma quỷ kỳ bí, mong rằng sẽ đọc được phương pháp đối phó với quỷ quái trong sách, thấy máu chót lưỡi trên cành cây gỗ đào, bên phía Triệu Đình Nghiệp cuối cùng cũng xong việc, Yến Tuyền nhanh chóng bỏ sách xuống, cầm Bách Thọ Đồ đến gần y.
 
Kỳ ca nhi không thể ngồi yên, uống cạn nước ô mai rồi cầm con bươm bướm mà mình bắt được hồi sáng đi tìm Trăn tỷ nhi. Yến Tuyền biết, chắc chắn cậu bé đã nghe nói chuyện Tam biểu tẩu rời đi nên bây giờ muốn dỗ dành Trăn tỷ nhi hết buồn.
 
Nhớ đến chuyện tối qua, Yến Tuyền lại nghĩ đến con quỷ anh chui vào bụng Diệp di nương. Đến tận bây giờ vẫn chưa nghe nói xảy ra chuyện gì bất ổn, có lẽ nàng chỉ lo lắng nhiều quá mà thôi.
 
Mặc dù trong lòng suy nghĩ chuyện khác nhưng Yến Tuyền vẫn cùng Hoa Dung mở cuộn tranh Bách Thọ Đồ ra, nhờ Triệu Đình Nghiệp xem xét hộ mình.
 
Tống Thanh Dương vừa vào cửa đã thấy hai người đứng sóng vai bên nhau, Triệu Đình Nghiệp khen ngợi Yến Tuyền, Yến Tuyền nở nụ cười, hai người trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi vừa lứa.
 
Nhận thấy Tống Thanh Dương vào phòng, hai người đều đặt Bách Thọ Đồ xuống, tiến lên hành lễ với hắn. Tống Thanh Dương mặt ngoài mỉm cười nói rằng không cần đa lễ, song bàn tay đặt sau lưng đã siết chặt thành nắm đấm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trải qua cuộc trò chuyện tối qua, hắn còn tưởng rằng vụ việc của Dương Kế Nguyệt sẽ khiến Yến Tuyền cảnh giác, lại không ngờ chưa đầy một ngày sau, nàng đã tìm cớ đưa nước ô mai đến đây cho Triệu Đình Nghiệp. May mà hắn đã cài người theo dõi Triệu Đình Nghiệp, có thể kịp thời căn cản hai người gặp mặt riêng, không thì chỉ sợ hôm nay trên tóc của Yến Tuyền sẽ dính thêm tinh dịch.
 
“Tuyền Nhi muội muội và Triệu phu tử đang làm gì vậy?” Tống Thanh Dương biết rõ mà vẫn hỏi.
 
“Mấy ngày nữa là đến sinh thần của di mẫu, ta định tự tay viết bức tranh Bách Thọ Đồ làm quà mừng thọ cho di mẫu, chỉ sợ mình viết không đẹp nên đến đây nhờ Triệu phu tử xem hộ.” Yến Tuyền vừa trả lời vừa dẫn Tống Thanh Dương đến bên bàn: “Đại biểu ca đến đúng lúc lắm, cũng giúp ta xem xét một phen, nếu như không thành vấn đề thì ta sẽ kêu người hầu mang tranh đi bồi.”
 
Tống Thanh Dương chỉ là hạng người vũ phu, không có học thức uyên bác bằng Triệu Đình Nghiệp nhưng vẫn biết xem chữ. Hắn nhìn Bách Thọ Đồ, lại nhìn chữ viết của Triệu Đình Nghiệp để lại lúc dạy Kỳ ca nhi, thấy chữ viết của hai người tương tự nhau, nụ cười trên môi hắn không khỏi cứng ngắc.
 
Một ngàn người sẽ có một ngàn kiểu chữ viết, cho dù chỉ bắt chước chữ viết của danh gia cũng sẽ có sự khác biệt rất lớn, thế mà chữ viết của hai người này lại khác biệt không nhiều, thoạt nhìn còn tưởng là cùng một người viết chữ.
 

Trong lòng Tống Thanh Dương, chuyện này hiển nhiên đã trở thành bằng chứng chứng minh gian tình giữa hai người, đến khi quay sang nhìn Triệu Đình Nghiệp, hắn suýt nữa không thể che giấu sát khí trong mắt mình.
 
“Chữ khá đó, có điều ta thấy vẫn chưa đủ đẹp, chữ của muội phiêu dật có thừa, lại không đủ lực đạo, có vẻ tùy tiện! Bách Thọ Đồ dùng để làm quà mừng thọ, phải trang trọng nghiêm túc, hình dạng đoan chính, nét móc đầy đặn.”
 
Lời nói của Tống Thanh Dương ẩn chứa thâm ý, cố ý nhấn mạnh “tùy tiện”. Thế vẫn chưa đủ, hắn còn cầm bút viết hai chữ “tùy tiện” thật to trên giấy, nằm ngay bên cạnh chữ viết của Triệu Đình Nghiệp.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận