Biểu tiểu thư chỉ muốn sống tiếp

Đợi đến tối, đồ ăn vừa được bày ra bàn, trên nóc nhà lập tức vang lên tiếng kêu meo meo.
 
“Hoa Thái Tuế tới rồi.” Lưu Xuân Đài nói xong bay ra ngoài xem thử, sau đó dẫn một con mèo ly hoa* béo múp míp đi vào đây.
 
*Mèo ly hoa là một giống mèo bản địa của Trung Quốc, đặc trưng bởi các sọc vằn ngắn màu đen hoặc xám, có đệm chân màu đen, mũi màu đỏ gạch, sống mũi dài, tầm vóc trung bình, khả năng giữ thăng bằng tốt, bắt chuột giỏi, từng xuất hiện trong tích truyện “Ly miêu hoán thái tử”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Yến Tuyền hơi nhíu mày. Nàng cứ tưởng Hoa Thái Tuế phải là một con mèo có ánh mắt hung dữ, bước đi oai vệ. Thật không ngờ nó lại là một con mèo mập. Tuy nhiên, nếu nghĩ kĩ lại thì chuyện này âu cũng hợp tình hợp lý. Bởi “hoa hoa thái tuế”* mà, sống phóng túng, làm mưa làm gió mới là điều nó thành thạo nhất, đương nhiên là cơ thể phải múp míp rồi.
 

*Thái Tuế vốn là tên một vị thần trong truyền thuyết nhưng sau này được dân chúng dùng để ám chỉ những vị quan lại hay người giàu có. “Hoa hoa thái tuế” là thành ngữ dùng để chỉ những vị quan lại hay người giàu có ăn mặc lộng lẫy, không lo làm việc, chỉ mải ăn chơi, đàng điếm, phóng túng.
 
Yến Tuyền cười nói với nô tì Hoa Dung đang đứng chia thức ăn ở bên cạnh: “Hôm nay nhà bếp nấu món cá này ngon nên gọi được chú mèo tham ăn tới đây.”
 
“Để nô tì gọi người vào đây đuổi con mèo này đi ạ.”
 
“Không sao, đã tới cửa thì đều là khách, cứ mời chú mèo mập này ăn một bữa đi. Ngươi qua nhà bếp xem thử xem có còn con cá nào tươi không, bảo đầu bếp nữ nấu lên đi. Trông thân hình chú mèo này múp míp như vậy, e là chỉ hai, ba con không đủ để nó ăn. Còn bao nhiêu cá thì nấu hết đi, nếu ăn không hết thì cho nó mang về.”
 
“Chuyện này...” Hoa Dung lộ vẻ khó xử: “Biểu tiểu thư có điều không biết. Mấy năm trước, triều đình ban bố pháp lệnh cấm đánh bắt cá ba tháng mùa hè để có thời gian cho cá trưởng thành. Hiện tại, cá mà chúng ta ăn vào dịp này hầu hết đều là cá do gia đình tự nuôi nên rất đắt đỏ. Nếu đem chúng cho con súc sinh kia ăn thì không khỏi quá lãng phí.”
 
“Còn có cả mùa cấm đánh bắt cá nữa à?” Yến Tuyền là tiểu thư yêu kiều, không cần phải động tay tự làm bất kỳ việc gì nên cũng không biết gì về chuyện bếp núc. Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói đến chuyện này. Chẳng trách Hoa Thái Tuế đòi phải cho nó năm con cá tươi nó mới chịu làm việc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hóa ra không phải là do cá ngon mà là vì mùa cấm đánh bắt cá khiến chú mèo này đã phải nhịn món cá quá lâu, cho nên mới bị mùi hương dẫn tới đây. Ta đã đồng ý mời nó ăn rồi thì có đắt cỡ nào cũng phải mời nó một bữa no nê mới được. Ngươi cầm bạc qua bên nhà bếp, bảo đầu bếp nữ nấu thêm năm con cá, tính vào chi phí riêng của ta, không ghi vào sổ chung.”
 

Thấy Yến Tuyền khăng khăng như vậy, Hoa Dung biết có khuyên thêm cũng chẳng ích gì bèn ngậm miệng lại, đi làm theo lời Yến Tuyền bảo.
 
Năm con cá làm thêm cộng với một con cá vốn đã bày sẵn trên bàn của Yến Tuyền, tổng cộng là sáu con, nghĩa là cho Hoa Thái Tuế nhiều thêm một con. Hoa Thái Tuế đắc ý ăn hai con, còn lại bốn con, Yến Tuyền bỏ vào túi vải cho nó mang về.
 
Lúc ra về, Hoa Thái Tuế kêu meo meo với Yến Tuyền một lúc lâu, xem bộ rất hài lòng với bữa thết đãi hôm nay. Quả nhiên, Lưu Xuân Đài phiên dịch giúp nàng: “Hoa Thái Tuế nói ngươi rất có lòng. Sau này có chuyện gì cần bọn nó làm thì mùa xuân, mùa hè mang năm con cá, mùa thu, mùa đông mang mười con cá tới phường Vĩnh An tìm nó.”
 
Thật dễ thương! Không ngờ nhóc mèo này lại dễ thương như vậy. Yến Tuyền không khỏi tò mò rốt cuộc vì sao nó lại tên là “Hoa Thái Tuế”.
 
“Hoa Thái Tuế thường dẫn một đám mèo hoang đàn em tới khách điếm, tửu lâu quấy rối, chỉ khi nào cho đủ cá bọn nó mới chịu đi. Nếu như dùng gậy gộc đuổi bọn nó, bọn nó sẽ tha chuột chết hôi thối, côn trùng bốc mùi tới vứt ở quán, chẳng mấy quán có thể chịu nổi trò quấy rối này của bọn chúng. Dần dà, có người đặt cho nó cái tên Hoa Thái Tuế. Hôm nay nó chịu nể mặt ngươi như vậy khiến ta cũng bất ngờ.”
 
Yến Tuyền lắc đầu. Không phải Hoa Thái Tế nể mặt nàng mà rõ ràng là nể mặt cá. Xem ra giá cá ở ngoài chợ thật sự không hề rẻ, đến nỗi lũ mèo trước đây toàn sống nhờ ăn cướp để có cá cũng không cướp được cá nữa, giờ cũng phải làm việc cho người ta để đổi lấy cá ăn.

 
Hoa Thái Tuế không để bọn họ phải thất vọng, chỉ tốn một đêm đã tra ra tung tích của ngư yêu.
 
Hiện tại ngư yêu đã có chân, có thể rời khỏi nước, hẳn là do ăn cực âm chi hồn nên tu vi tăng mạnh.
 
Cách đây không lâu, ngư yêu đã trở thành tiểu thiếp của Vu lão đại, Trương Thư Hòe không còn ở bên cạnh nàng ta.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận