Nhắc đến Vu lão đại, Hoa Thái Tuế biết rất rõ người này. Vu lão đại họ “Vu”, gia đình đời đời làm nghề bán cá, tên là Mãn Thương. Nhà Vu Mãn Thương có mấy ao cá lớn ở ngoại thành. Trước đây, Hoa Thái Tuế từng không ít lần dẫn các anh em tới ao cá nhà hắn ta ăn trộm cá.
Hiện tại, Vu lão đại ba mươi hai tuổi, là người đứng đầu chợ cá ở Kinh thành, đương nhiên là giàu có hơn người bình thường, đã nạp không ít tiểu thiếp, có thêm một người hay bớt một người cũng chẳng ai để ý. Chỉ có bọn Hoa Thái Tuế nhạy mùi cá mới có thể phát hiện ra điều bất thường.
Ngư yêu đi làm tiểu thiếp cho một người bán cá, nói không có âm mưu gì thì thật khó tin.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Xuân Đài vừa nắm được tin tức là lập tức tới Vu gia hỏi thăm ngư yêu tung tích của Trương Thư Hòe ngay. Thế nhưng, nàng ấy vừa mới nhắc tới tên Trương Thư Hòe, ngư yêu lại bất ngờ ra tay đánh nàng ấy. Lưu Xuân Đài hoàn toàn không phải đối thủ của ngư yêu, nếu không nhờ chuồn nhanh thì lúc này nàng ấy đã trở thành bữa ăn trong bụng ngư yêu rồi.
Không rõ ngư yêu làm vậy là vì bảo vệ Trương Thư Hòe hay có lý do gì khác. Lưu Xuân Đài muốn biết được chuyện này thì phải đánh thắng được ngư yêu trước đã.
Chuyện này khá khó. Tuy Hoa Thái Tuế là mèo, là thiên địch của cá nhưng dù nó có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một con mèo bình thường, làm sao có thể đánh thắng được một con cá đã thành tinh. Còn Yến Tuyền thì lại càng không đánh lại nổi. Có điều, theo như những gì Lưu Xuân Đài biết, ngư yêu là yêu tà, cũng giống như ma quỷ bọn họ, đều sợ nước tiểu của đồng tử. Chỉ cần Yến Tuyền dùng nước tiểu của đồng tử hắt lên người ngư yêu thì đương nhiên có thể làm giảm sức chiến đấu của ngư yêu, khi ấy có thể đánh bại được nó.
Yến Tuyền lau mồ hôi trên trán: “Ngươi không khỏi quá coi trọng ta. Đừng nói là ta không có cớ gì để vào nhà sau của Vu lão đại tìm ngư yêu mà ngay cả nước tiểu của đồng tử ta cũng không kiếm được.”
Đương lúc nàng khó xử thì Hoa Thái Tuế kêu meo meo, ra điều kiện nếu cho nó sáu con cá, nó sẽ giúp bọn họ hắt nước tiểu của đồng tử.
Có Hoa Thái Tuế hỗ trợ, vấn đề lớn nhất xem như đã được giải quyết, chỉ cần phải đi kiếm nước tiểu của đồng tử nữa là được.
Lưu Xuân Đài nhìn về phía Yến Tuyền, Yến Tuyền cười còn khó coi hơn cả khóc, ấm ức nói: “Ta vẫn còn là một cô nương, biết đi đâu kiếm nước tiểu đồng tử cho ngươi bây giờ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đi kiếm một bé trai còn quấn tã, lấy tã ướt của thằng bé, vắt nước tiểu ra, hoặc là kiếm một thằng nhóc, dùng kẹo dụ nó đi tiểu chẳng phải là xong rồi sao? Đương nhiên, so với tã thì nước tiểu xin trực tiếp sẽ tốt hơn. Bởi với thời tiết hiện tại, tã sẽ khô rất nhanh.”
Lưu Xuân Đài nói nghe thì dễ nhưng chuyện này đối với Yến Tuyền thực sự khó như lên trời, khiến nàng còn đau đầu hơn cả chuyện trộm xuân dược đêm hôm đó.
“Ta biết chuyện này làm khó ngươi nhưng ta là ma, ta cũng sợ nước tiểu đồng tử, cho nên chuyện này chỉ có thể để ngươi nghĩ cách.”
Yến Tuyền nhăn mặt nghĩ ngợi một lúc lâu, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nàng nói: “Ta có cách rồi.”
Tục ngữ có câu sinh con gái thì trồng hòe, sinh con trai thì trồng tùng. Mỗi khi con cháu Tống gia chào đời đều sẽ trồng thêm cây trong sân. Năm Kỳ ca nhi chào đời, Nhị biểu ca cũng trồng cho thằng bé một cây tùng, hy vọng Kỳ ca nhi sẽ lớn lên khỏe mạnh giống như cái cây này.
Mấy năm trước, Kỳ ca nhi học chữ vỡ lòng, biết nước tiểu của con người có thể làm phân bón cho cây, cho nên thằng bé bắt đầu đi tiểu vào gốc cây. Hễ là ở nhà, bất kể mắc tè cỡ nào, thằng bé đều phải chạy tới chỗ cây tùng đó mới đi. Ngay cả buổi tối đi tiểu đêm cũng vẫn phải đi ở đó. Sau này, thằng bé ngủ một mình, Nhị tẩu tử lo buổi tối thằng bé vẫn chạy ra chỗ cây tùng để đi tiểu nên đã sai người bứng cây tùng lại trồng ở gần phòng ngủ của Kỳ ca nhi.
Yến Tuyền vừa giải thích cho bọn họ vừa lục ra một ít bông gòn trong tủ quần áo: “Chỉ cần chôn nông bông gòn dưới gốc cây, hễ thằng bé đi tiểu, nước tiểu sẽ được bông gòn hút hết, bông gòn ngấm nước sẽ không khô nhanh, có thể dễ dàng vắt lấy nước.”
“Cũng được, chỉ cần có thể lấy được nước tiểu là được, giờ chúng ta đi chôn bông gòn đi.”
“Chưa được. Ban ngày phải đợi buổi trưa vắng người mới đi được.”
Hiện tại đang là Tam Phục*, khoảng thời gian nóng nhất trong năm. Bình thường buổi trưa, các chủ tử đều ngủ trưa trong nhà, bọn hạ nhân không có công chuyện gì cũng không đi ra ngoài, tranh thủ chợp mắt lúc rảnh rỗi. Đi ra ngoài vào lúc này là hợp lý nhất.
*Tam Phục là khái niệm dùng để chỉ giai đoạn nóng nhất trong năm, nằm giữa tiết Tiểu Thử và tiết Xử Thử, có thể kéo dài 30 hoặc 40 ngày tùy theo cách tính của từng năm, được chia làm ba giai đoạn: sơ phục, trung phục và mạt phục. Từ “phục” ở đây có nghĩa là âm khí bị dương khí lấn át nên phải “phủ phục”, đồng thời có ý chỉ thời tiết quá nóng chỉ hợp nằm (âm Hán Việt là “phục”), không hợp làm việc.
“Ngươi đi thăm dò đường đi trước đi. Đến lúc đó, ta sẽ tranh thủ giờ ngủ trưa, lén lút lẻn qua đó.”