Yến Tuyền bàn với Lưu Xuân Đài xong, một người, một quỷ, một mèo ai đi đường nấy. Đến buổi trưa, Lưu Xuân Đài đã thăm dò xong đường đi sơ bộ cho Yến Tuyền. Yến Tuyền lấy cớ ngủ trưa, bảo Hoa Dung cũng đi nghỉ ngơi, đừng tới quấy rầy nàng, sau đó vụng trộm trèo cửa sổ rời khỏi phòng.
Lưu Xuân Đài đi trước mở đường, giúp Yến Tuyền kịp thời tránh né khi có người đi tới. Chẳng qua phải liên tục tránh mặt người khác trên đường đi nên tốn khá nhiều thời gian. May mà cuối cùng vẫn thuận lợi tới được chỗ cây tùng kia.
Dưới gốc cây bốc mùi khai nước tiểu, đất ở đây cũng xốp hơn chỗ khác nhiều. Có thể thấy hằng ngày Kỳ ca nhi rất năng đi tiểu ở đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời gian không có nhiều. Yến Tuyền không có thời gian rảnh để ghét bỏ nó, tiện tay nhặt một cành cây, tranh thủ đào đất lên.
Vì không cần đào quá sâu nên khá dễ, hơn nữa cây tùng này còn chưa lớn nên chẳng mấy chốc đã đào xong một vòng quanh gốc cây.
Yến Tuyền chôn bông gòn đủ một vòng quanh gốc cây để đảm bảo dù Kỳ ca nhi đi tiểu ở chỗ nào cũng đều sẽ trúng vào bông. Xong xuôi, nàng nhanh chân trở về.
Lúc này, mặt trời chênh chếch trên đầu, đi trên đường, nắng chiếu vào mặt, Lưu Xuân Đài là quỷ nên không chịu được nắng, phải lựa một con đường râm mát để đi.
Yến Tuyền đi men theo sát chân tường, cả trước ngực lẫn sau lưng đều ướt đẫm, trán cũng chảy đầy mồ hôi, không biết là do căng thẳng hay là nóng, có lẽ là cả hai.
“Đằng trước có người đang đến!” Lưu Xuân Đài hô lên từ đằng xa.
Yến Tuyền không kịp lau mồ hôi trên trán, vội vàng rụt người lại, trốn ra sau lưng nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là gian nhà cho đầy tớ ở, nhũ mẫu của Kỳ ca nhi là Yên nương tử và một tiểu nha hoàn tên là Đinh Hương sống ở đây.
Cửa sổ sau nhà để mở. Yến Tuyền ngồi xổm bên dưới cửa sổ. Lúc này, Đinh Hương đang ngồi trên giường se chỉ với một tiểu tỷ muội khác, Yên nương tử không có trong phòng.
Tiểu tỷ muội này tên là Ba Tiêu, cũng tầm tuổi Đinh Hương. Tay hai người làm thoăn thoắt, miệng cũng không ngơi nghỉ, cười nói rôm rả. Đột nhiên, Ba Tiêu hiếu kì hỏi Đinh Hương: “Sao hôm nay nhũ mẫu lại đi vắng vậy?”
“Chắc chắn là lại tới chỗ của Triệu phu tử rồi.”
“Giữa ban ngày ban mặt thế này mà nàng ấy dám làm như vậy ư? Chẳng lẽ nàng ấy không sợ bị người khác phát hiện, kể lại cho Nhị phu nhân nghe à? Người khác chẳng sợ phiền phức như chúng ta đâu.”
Đinh Hương hừ khẽ một tiếng: “Nàng ấy đã dám đem những bức tranh dâm dật về phòng rồi thì còn gì mà không dám nữa?”
“Tranh dâm dật ư?”
“Đúng vậy, chỉ nhắc tới thôi mà ta đã thấy xấu hổ chết đi được rồi.”
Đinh Hương không hề nói ngoa chút nào, da mặt nàng ta ửng hồng lên trông thấy. Thấy nàng ta ngượng ngùng như vậy, Ba Tiêu lại nổi tính tò mò, gặng hỏi xem là tranh dâm dật như thế nào?
“Ôi chao, ta không xem kĩ, nàng ấy thấy ta vào bèn nhanh tay cất tranh đi. Nếu không phải ta tinh mắt nhìn thấy trong tranh có vẽ một bầu vú của nữ tử thì đâu ngờ được rằng nàng ấy đang xem tranh dâm dật chứ. nàng ấy thì sao mà vẽ tranh được, chắc chắn là Triệu phu tử vẽ cho rồi.”
“Ngươi có thấy nàng ấy cất nó ở đâu không? Chúng ta lén xem thử chút để mở mang tầm mắt đi.” Ba Tiêu to gan hơn Đinh Hương, máu tò mò nổi lên, nàng ta cực kỳ muốn xem tận mắt một phen.
“Nhìn thứ bẩn thỉu đó làm gì cho bẩn mắt.”
“Vậy ngươi đừng nhìn, mình ta nhìn thôi, ngươi nói cho ta biết nàng ấy cất nó ở đâu là được.”
Ba Tiêu lay tay Đinh Hương năn nỉ, Đinh Hương không chịu nổi, đành chỉ tay về phía một chiếc rương lớn có khóa nằm trong góc: “Nàng ấy cất nó ở trong đó, khóa lại rồi.”
“Chuyện nhỏ.” Ba Tiêu đứng dậy, rút một cây trâm nhỏ trên đầu ra, loay hoay một hồi với lỗ khóa, sau đó “cạch” một tiếng, ổ khóa được mở ra.
“Ngươi còn biết cả mở khóa cơ à!” Đinh Hương hết sức giật mình.
“Hồi xưa lúc ở nhà, phụ mẫu thường khóa món ngon lại chỉ cho đệ đệ của ta ăn, ta thèm nên bắt chước cách làm của thợ khóa hàng xóm, vụng trộm mở thử. Thực ra trò này không khó đâu, làm thử vài lần là biết.”
Ba Tiêu vừa nói vừa mở rương ra. Trong rương toàn là đồ đạc cá nhân của Yên nương tử, ngoài ra còn có mấy bức họa. Ba Tiêu tiện tay mở một bức ra. Trong tranh có vẽ một nữ tử để trần bầu ngực và một bà cụ, nữ tử nâng vú lên, mớm cho bà cụ bú.
Yến Tuyền nghe bọn họ nói chuyện cũng rất tò mò. Nhân lúc bọn họ xem tranh, nàng cũng vụng trộm nhô đầu lên, liếc nhìn vào trong. Nàng còn tưởng là tranh gì, hóa ra là Nhũ Cô Đồ. Tranh này vẽ lại sự tích “Nhũ cô bất đãi” trong “Nhị thập tứ hiếu”*. Truyện kể rằng tuổi tác của tổ mẫu đã cao, răng rụng, không ăn được gì, hằng ngày cháu dâu đút sữa của mình cho tổ mẫu ăn.
*Nhị thập tứ hiếu (hay “Hai mươi tư tấm gương hiếu thảo”) là một tác phẩm văn học do Quách Cư Kinh thời nhà Nguyên biên soạn, kể lại sự tích của hai mươi tư tấm gương hiếu thảo. “Nhũ cô bất đãi” là tích thứ mười, kể về việc Đường phu nhân cho tổ mẫu bú sữa.