Bọn tiểu nha hoàn không biết chữ, không có kiến thức, không biết Nhũ Cô Đồ là gì, cũng không đọc hiểu được những lời ca tụng đạo hiếu được ghi trên tranh, chỉ nhìn thấy một nữ tử để trần bầu vú, lập tức đỏ mặt, tỏ ý bỉ bai: “Đúng là loại tranh dâm dật, giỏi lắm, quả là một đôi gian phu dâm phụ vô liêm sỉ!”
Ngoài miệng thì mắng là thế nhưng Ba Tiêu lại cầm tiếp một bức tranh khác lên xem. Trong tranh vẫn vẽ hai người, vẫn nguyên tư thế cũ, chỉ có điều người bú sữa từ bà cụ biến thành ông lão.
Tranh này thì Yến Tuyền không hiểu. Nàng còn chưa kịp nghĩ ra thì Ba Tiêu đã mở tiếp bức thứ ba ra xem. Bức này vẽ một mỹ nhân, rõ ràng là vẽ Yên nương tử. Nàng ấy nhắm mắt, nhếch hờ cánh môi đỏ, những giọt sữa vẫn còn vương trên bộ ngực đẫy đà, y phục xộc xệch, người nằm ngửa trên một chiếc sập nhỏ, hai chân dạng rộng, giữa hai chân có thứ nước màu trắng ngà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau vụ trộm xuân dược đêm hôm đó, Yến Tuyền đã biết thứ nước màu trắng ngà kia là tinh dịch mà nam tử bắn vào. Tranh này vẽ dáng vẻ của Yên nương tử sau khi mây mưa với nam nhân.
Bức tranh này thì đúng là dâm dật thật. Nếu như là trượng phu vẽ thì còn có thể nói đó là thú vui khuê phòng. Thế nhưng trượng phu của Yên nương tử lại đi làm ăn buôn bán ở bên ngoài, không hề có mặt ở Kinh thành, hơn nữa trên tranh còn đề rõ ràng tên người vẽ là Triệu Đình Nghiệp. Yến Tuyền đã luyện viết theo rất nhiều bảng chữ mẫu của Triệu Đình Nghiệp nên vô cùng quen thuộc với nét chữ của y. Triệu Đình Nghiệp và Yên nương tử không phải là phu thê, bức họa này xem như là bằng chứng chứng tỏ bọn họ có tằng tịu với nhau.
Không ngờ hai người bình thường trông đàng hoàng như Triệu phu tử và Yên nương tử lại là tuồng trên dâu dưới Bộc*, quả đúng với câu mà Đại biểu ca nói, biết người biết mặt không biết lòng, họa hổ họa bì nan họa cốt.
*Trên dâu dưới Bộc (hoặc “dưới Bộc trên dâu”): chỉ những cuộc tình bất chính (những ruộng dâu ở bãi sông Bộc thuộc tỉnh Sơn Đông – Trung Quốc là chỗ ngày xưa trai gái nước Trịnh và nước Vệ thường hẹn hò nhau tình tự).
Yến Tuyền đang thầm bỉ bai trong lòng thì Lưu Xuân Đài ở đằng kia lại hô lên: “Có thể đi được rồi! Nhanh lên!”
Yến Tuyền không xem tiếp nữa, vội đuổi theo Lưu Xuân Đài, vụng trộm trở về phòng mình.
Không ai phát hiện ra Yến Tuyền đã rời khỏi phòng. Nàng vội vàng rửa sạch đất dính trên tay rồi cởi bỏ áo ngoài, giả bộ như không hề có chuyện gì xảy ra, leo lên giường đi ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi chuyện đều thuận lợi. Tuy nhiên, đây chỉ mới là bước đầu tiên. Tiếp theo còn phải đi lấy bông gòn về.
Buổi tối, viện tử bị khóa. Cho nên nàng chỉ có thể đi lấy chúng vào ban ngày. Nghĩ tới chuyện trưa mai còn phải đi một chuyến nữa, Yến Tuyền ôm đầu nhưng chẳng còn cách nào khác, ai bảo nàng đã nhận lời làm chuyện này rồi.
Đột nhiên, Yến Tuyền nhớ tới chuyện Ba Tiêu dùng trâm gài tóc mở khóa, nghe Ba Tiêu nói thì thực ra khóa rất dễ mở. Yến Tuyền lập tức lấy một chiếc rương nhỏ có khóa ra, rút một cây trâm trên đầu xuống, thử mở khóa.
Loay hoay mất một canh giờ, cuối cùng thì “cạch” một tiếng, Yến Tuyền thực sự đã mở được khóa ra. Nàng vui mừng, thử thêm mấy lần nữa, lần sau lại thấy dễ hơn lần trước. Bởi vậy, nàng quyết định sẽ không đợi tới ngày mai nữa mà đêm nay sẽ vụng trộm đi thu bông gòn về luôn.
Yến Tuyền ngầm lên kế hoạch như vậy nhưng không ngờ được rằng đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên Tống Thanh Vân lại mời mọi người ra hậu hoa viên ngắm trăng.
Yến Tuyền đành phải lùi thời điểm đi thu bông gòn lại, đi cùng Hoa Dung tới hậu hoa viên trước.
Cửa chính của vườn hoa có người trông coi, chỉ cho một mình Yến Tuyền được vào. Yến Tuyền vốn tưởng là cả nhà cùng nhau ngắm trăng, không tiện cho nha hoàn đi theo, không ngờ sau khi vào vườn rồi lại thấy cả vườn chỉ có một mình Tống Thanh Dương, những người khác đều chưa tới, cứ như thể ngoài nàng ra, những người khác đều sẽ không tới.
“Đại biểu ca, không phải mọi người cùng nhau ngắm trăng ư? Những người khác đâu rồi?”
“Không có ai khác nữa đâu. Ta dụ muội tới đây là muốn dẫn muội đi xem thứ này.”
“Thứ gì?” Yến Tuyền thắc mắc, xem thứ gì mà phải thần bí như vậy?
“Muội đi theo ta.”
Yến Tuyền hơi thấp thỏm nhưng trộm nghĩ chắc hẳn Đại biểu ca sẽ không hại mình nên vẫn đi theo hắn.
Nàng đi theo hắn rời khỏi hậu hoa viên qua lối cửa ngách, cứ thế đi thẳng một mạch về phía nam, cuối cùng dừng lại trước một gian phòng dành cho khách.
Yến Tuyền nhìn gian phòng này, nó là phòng của Triệu phu tử. Khuya vậy rồi, họ đến phòng của Triệu phu tử để xem thứ gì?
Yến Tuyền hỏi Tống Thanh Dương, Tống Thanh Dương không nói, chỉ ra hiệu nàng nhìn vào trong.
Yến Tuyền ngờ vực nhìn thử, ghé một mắt vào khe cửa để xem, trông thấy Triệu phu tử cởi phanh vạt áo ngồi bên bàn, một tay cầm bút, một tay giữ giấy, đang vẽ gì đó.
Yên nương tử ngồi đối diện y, tóc xõa ra vai, vạt áo mở rộng, lộ ra vai và cổ trắng như ngọc, hai bầu vú đầy đặn còn đang nhỏ sữa.