Buổi trưa Yến Tuyền vừa mới xem bức tranh dâm dật còn quá đáng hơn thế này của bọn họ. Bởi vậy, tuy kinh ngạc nhưng nàng không thấy ngoài ý muốn. Trái lại, nàng lấy làm lạ tại sao Tống Thanh Dương lại dẫn mình tới đây xem cảnh này. Nếu như là đi bắt gian thì lẽ ra không cần phải lén la lén lút mới phải? Hơn nữa cũng không nên chỉ dẫn một mình nàng tới đây đúng không?
Yến Tuyền nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra. Nàng đâu biết rằng, từ lúc Tống Thanh Dương đoán rằng tình lang của nàng có thể là Triệu Đình Nghiệp thì đã bố trí người giám sát y, điều tra lai lịch của y, muốn Yến Tuyền nhìn thấy rõ bộ mặt thật của y. Quả nhiên, ngoài Yến Tuyền ra, y còn qua lại với Yên nương tử. Tống Thanh Dương tin chắc cô nương ngốc Yến Tuyền vẫn chưa biết chuyện của hai người họ, bèn nhanh chóng dẫn nàng tới đây nhìn tận mắt, để nàng nhìn cho rõ xem rốt cuộc Triệu Đình Nghiệp là dạng nam nhân ra sao.
Thế nhưng phản ứng của Yến Tuyền không hề giống như hắn tưởng. Chẳng phải lúc này nàng nên kinh ngạc, nổi giận hay sao? Tại sao biểu cảm của nàng lại chỉ tỏ ra thắc mắc?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Biểu ca cố ý dẫn ta tới đây là muốn ta xem thứ này ư?” Yến Tuyền không nghĩ ra vì sao nên hỏi thẳng luôn.
Tống Thanh Dương nhíu mày, không trả lời, mà hỏi ngược lại nàng: “Biểu muội đã sớm biết quan hệ của bọn họ rồi à?”
Tống Thanh Dương hỏi vậy, Yến Tuyền mới phát hiện ra mình lòi đuôi. Về lý mà nói, đáng lẽ ra nàng không hề biết chuyện giữa Triệu Đình Nghiệp và Yên nương tử, hiện tại nhìn thấy chuyện này thì phải cực kỳ khiếp sợ mới đúng.
Giờ không thể nói chữa được gì nữa, Yến Tuyền đành nhắm mắt thừa nhận: “Có nghe nói đôi chút.”
“Muội không để ý ư?”
Yến Tuyền thực sự thấy khó hiểu, nàng phải để ý gì chứ? Chẳng lẽ Đại biểu ca cho rằng nàng biết rõ bọn họ tằng tịu, không phải là người đứng đắn mà vẫn còn tới nhờ Triệu Đình Nghiệp xem chữ cho mình? Còn luyện viết theo bảng chữ mẫu của y?
Yến Tuyền suy nghĩ rất lung nhưng không đoán đúng được ý của Tống Thanh Dương, nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Có câu tài tử phong lưu, tài tử phong lưu, từ xưa tới nay, có đại tài tử nào mà không phong lưu? Nếu như để ý chuyện này thì làm sao thi từ văn chương của bọn họ có thể lưu truyền trên đời hàng trăm năm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Thanh Dương tức gần chết. Hắn thực sự không ngờ suy nghĩ của nàng lại cởi mở như thế, chẳng trách nàng lại sẵn sàng đi theo Triệu Đình Nghiệp mà không cần danh phận. Xem ra không thể trông cậy nàng tự tỉnh ngộ được rồi.
“Người có tài trong thiên hạ nhiều như vậy, hà cớ gì biểu muội phải rẻ rúng bản thân như vậy!”
Trong cơn nóng giận, Tống Thanh Dương quên khống chế âm lượng, nói hơi lớn tiếng, kinh động tới người đang vẽ tranh trong phòng.
Yến Tuyền đứng ngoài cửa rình trộm bất giác muốn trốn đi, không kịp cẩn thận nghiền ngẫm xem Tống Thanh Dương nói nàng rẻ rúng bản thân là có ý gì, vội vàng cố gắng tìm chỗ núp.
Thấy dáng vẻ vụng về ẩn nấp của nàng, Tống Thanh Dương thở dài bất đắc dĩ, ôm eo nàng, kéo nàng rời khỏi đây.
Tống Thanh Dương tay dài chân dài, sải chân rộng, bàn chân lại vận công, nháy mắt đã tung mình bay đi thật xa.
Đây là lần đầu tiên Yến Tuyền trải nghiệm tốc độ di chuyển nhanh như vậy. Nàng giật mình sợ hãi, ôm chặt lấy cổ Tống Thanh Dương, chỉ sợ té xuống nên không dám buông tay.
Trong tư thế ôm ấp như vậy, tiếng thở dồn dập căng thẳng của Yến Tuyền vừa khéo vang lên bên tai Tống Thanh Dương. Tống Thanh Dương nghe thấy, mang tai như nhũn ra, trái tim tan chảy, tựa như có một bàn tay nhỏ dịu dàng mơn trớn xoa dịu cơn giận ngùn ngụt trong lòng hắn.
Bước chân đang chuẩn bị dừng lại chợt tăng tốc. Tống Thanh Dương cố ý ôm nàng lượn quanh sân mấy vòng, cho đến khi đã nghe đủ thứ tiếng này rồi mới ôm nàng theo đường cũ trở về hậu hoa viên.
Yến Tuyền nằm úp mặt vào vai hắn, mãi một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn. Một hồi lâu sau, nàng mới mở đôi mắt nhắm chặt ra, ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thẳng vào đôi mắt của Tống Thanh Dương.
Bị hắn đột nhiên ôm đi như vậy, khuôn mặt nhỏ của Yến Tuyền sợ trắng bệch, khuôn mặt trắng nõn càng thêm tôn lên cánh môi đỏ mọng, đôi mắt tròn xoe như cún con, thân thể nhỏ nhắn, ôm vào trong lòng vừa êm ái vừa mềm mại.