Yến Tuyền bận rộn cả đêm, tới khi trời tờ mờ sáng mới ngủ. Nàng ngủ thẳng một mạch tới tận chiều. May mà trước đây vì sức khỏe yếu nên nàng cũng thường xuyên ngủ như vậy. Hoa Dung thấy nàng chỉ ngủ, không sốt cũng không lạnh nên không gọi nàng dậy.
Cuối cùng, người đánh thức nàng là Lưu Xuân Đài.
Yến Tuyền ngồi dậy, trông thấy vẻ mặt buồn bã của Lưu Xuân Đài, còn tưởng rằng kế hoạch thất bại, vội hỏi: “Sao vậy? Sao ngươi lại thế này? Thất bại rồi ư?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Xuân Đài lắc đầu: “Thành công rồi, Hoa Thái Tuế dùng nước tiểu của đồng tử làm nó yếu đi, hóa thành cá, hoàn toàn không cần bọn ta phải ra tay, nó đã thoi thóp vì thiếu nước.”
“Vậy sao ngươi còn không vui?”
“Không phải không vui, chỉ là đột nhiên chấp niệm tan biến, ta thấy không quen.”
“Trương Thư Hòe chết rồi ư? Chết như thế nào? Nếu hắn ta đã chết rồi thì sao ngươi không gặp được hắn ta ở Quỷ Môn Quan?”
Yến Tuyền hỏi liền một lèo rất nhiều chuyện.
“Hắn ta bị ngư yêu hút khô tinh khí mà chết, hồn phách cũng bị nó ăn mất nên ta không gặp được hắn ta trên đường xuống suối vàng.”
Lưu Xuân Đài chậm rãi kể lại chân tướng mà hôm nay mình tìm hiểu được từ chỗ ngư yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hết thảy phải bắt đầu kể từ lúc Trương Thư Hòe bị phụ thân ép hằng ngày tới chợ cá xem cá từ lúc trời còn chưa sáng.
Trương Thư Hòe không có thiên phú vẽ tranh, để vẽ được tranh, hồi nhỏ, hắn ta từng bị phụ thân đánh mắng không ít lần. Kể từ khi tới chợ cá, hằng ngày, từ lúc gà còn chưa gáy sáng, hắn ta đã phải rời giường, mới sớm tinh mơ đã phải ra chợ cá, ngồi xổm ở đầu đường xem người ta bán cá, mua cá, mổ cá, ngày qua ngày, năm qua năm cứ thế quan sát. Nhưng dù đã làm tới mức ấy, hắn ta vẫn không thể nhớ nổi dáng vẻ của những con cá ấy khi quẫy, chỉ nhớ được cảnh máu me khi lưỡi dao rạch bụng cá, nhớ mùi cá tanh tưởi ám ảnh khiến người ta mắc ói.
Tranh hắn ta vẽ vẫn không hề tiến bộ, phụ thân rất thất vọng, quất sợi roi mây to bằng ngón tay lên người hắn ta. Hắn ta rất đau, rất hận. Hắn ta hận phụ thân, hận cá, hận ý ám lên người hắn ta cũng như mùi cá tanh, ngày càng nặng mùi hơn, ngày càng khó ngửi hơn.
Hôm ấy, hắn ta vẫn đi xem cá như thường lệ. Đột nhiên, hắn ta nghe thấy có người đang bàn luận xem có phải con cá nào đó bị bỏ thuốc mà chết hay không. Nhờ vậy hắn ta mới biết hóa ra có thể hạ độc lũ cá.
Từ chỗ bọn họ, hắn ta biết được, bỏ thuốc cá thì tốc độ cá chết vừa nhanh vừa nhiều nhưng nếu làm vậy thì cả cá lớn cá bé đều sẽ chết vì trúng độc, năm sau sẽ không còn cá để bắt nữa. Hơn nữa, cá bị dính thuốc cũng không ăn được, chỉ có thể đem chôn, hại người không lợi mình, cho nên mọi người không ai làm.
Trương Thư Hòe âm thầm ghi nhớ tên thuốc độc, bắt đầu đi nghe ngóng khắp nơi. Hắn ta muốn giết chết toàn bộ cá trong ao hồ sông suối để giải tỏa nỗi căm hận trong lòng.
Không hiểu sau chuyện hắn ta đi nghe ngóng thuốc độc lại bị Vu Mãn Thương biết.
Lúc đó, Vu Mãn Thương chưa phải là lão đại của chợ cá. Hắn ta nghe nói chuyện của Trương Thư Hòe thì biết ngay là Trương Thư Hòe định làm gì. Dù sao thì mọi người cũng đều biết chuyện Trương Thư Hòe bị phụ thân ép đi xem cá.
Kết quả là, Vu Mãn Thương tới gặp Trương Thư Hòe, đưa thuốc độc giết cá cho Trương Thư Hòe, bảo hắn ta nhằm tiết Đoan Dương năm sau ra ao hồ sông suối quanh vùng bỏ thuốc.
Trương Thư Hòe không hiểu tại sao một người bán cá lại muốn bỏ thuốc giết chết cá. Vu Mãn Thương nói cho hắn ta biết nguyên tắc thứ gì càng hiếm thì càng quý.
Tiết Đoan Dương năm sau, Trương Thư Hòe tuân thủ ước định với Vu Mãn Thương, lén lút thả thuốc giết chết một lượng lớn cá ở các ao hồ sông ngòi quanh vùng. Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, quanh Kinh thành, ngoài một vài nhà tự nuôi cá trong ao ra, cá ở những nơi khác đều gặp tai vạ. Chuyện này quá lớn, kinh động đến Hoàng thượng, Hoàng thượng cử khâm sai đi điều tra nhưng dù điều tra thế nào cũng không ra. Bọn họ không ngờ được rằng chuyện này là do Vu Mãn Thương và Trương Thư Hòe – hai người không hề có qua lại gì với nhau – đã lên kế hoạch từ một năm trước.
Cuối cùng vụ án này bị bỏ ngỏ, triều đình phát bạc mua rất nhiều cá bột ở miền nam tới, đồng thời ban pháp lệnh, ba tháng mùa hạ không được buông lưới đánh bắt cá ở sông hồ để cho cá có thời gian sinh trưởng. Kẻ nào trái lệnh bị phạt năm mươi trượng và năm mươi lượng bạc.