Yến Tuyền nhìn Triệu Đình Nghiệp bị đánh cho mặt mày máu me be bét, đầu còn lõm xuống để lại một lỗ máu cực to trước mặt mình mà trợn mắt to đến mức suýt nữa lồi cả con ngươi ra ngoài.
"Triệu phu tử, sao ngươi lại chết rồi vậy?"
"Nói ra thì dài dòng lắm. Nghe nói người có thể làm việc giúp quỷ, người giúp ta với được không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Tuyền gật đầu liên tục: "Ngươi nói đi, chỉ cần có thể giúp được thì ta sẽ giúp."
"Tối hôm qua ta có hẹn bỏ trốn rời khỏi Kinh thành cùng Yên nương tử. Ai ngờ cuối cùng người tới chỗ ta lại không phải Yên nương tử mà là công công* của nàng ấy, Cao lão đầu. Ông ta nhân lúc ta chưa chuẩn bị mà dùng đá đập chết ta. Bây giờ Yên nương tử đang bị ông ta nhốt trong nhà, e rằng nàng ấy sẽ gặp nguy hiểm. Ta hy vọng người có thể nhanh chóng tới nhà nàng ấy một chuyến cứu nàng ấy ra."
*Cách gọi cha chồng, không phải là thái giám trong cung.
Yến Tuyền lau mồ hôi trên trán. Dụ dỗ phụ nhân đã có trượng phu bỏ trốn với mình sau đó bị công công nhà người ta đánh chết, đúng là không oan chút nào. Chẳng qua y đã chết rồi mà vẫn còn nghĩ cho sự an toàn của Yên nương tử như vậy xem ra đúng là thích Yên nương tử thật. Tiếc rằng bọn họ lại gặp nhau sai thời điểm.
Nể tình y hồi trước từng dạy nàng học chữ, nàng sẽ giúp y một lần này vậy.
Nhưng phải tìm lý do gì để tới tìm Yên nương tử đây?
Yến Tuyền im lặng suy nghĩ một hồi. Trước đây nàng đã từng nghe kể về hoàn cảnh nhà Yên nương tử rồi. Phu gia của nàng ta họ Cao, là một thương gia nhưng mấy năm trước rời Kinh thành tới đất Thục làm ăn rồi chưa thấy quay về. Trong nhà chỉ còn Yên nương tử, nhi tử nàng ta và công công. Sau khi sinh được nhi tử, Yên nương tử ra ngoài làm nhũ mẫu cho người ta để trợ cấp chi tiêu trong nhà, thế nên nàng ta mới tới Tống gia. Hồi trước nhi tử nàng ta cũng ở đây, sau khi dứt sữa mới đưa về nhà cho Kỳ gia gia trông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến đây, Yến Tuyền đột nhiên nghĩ đến hai bức tranh nhũ mẫu. Lòng nàng đột nhiên giật thót. Chẳng lẽ thường ngày Yên nương tử cũng vì đạo hiếu mà cho công công bú sữa như lời người xưa nói?
Yến Tuyền suy tư chốc lát rồi hỏi Triệu Đình Nghiệp: "Triệu phu tử vẽ hai bức tranh nhũ mẫu cho Yên nương tử phải không?"
Triệu Đình Nghiệp hơi giật mình: "Sao biểu tiểu thư biết?"
"Có quỷ vô tình nhìn thấy nên nói cho ta." Yến Tuyền thuận miệng bịa ra một cái cớ tầm bậy.
"Chuyện này chỉ nói một hai câu thì không rõ ràng. Hồi vẽ bức tranh thứ nhất kia ta còn chưa tới Tống phủ dạy học, cũng chưa quen Yên nương tử. Khi đó ta bày một sạp nhỏ ven đường viết chữ vẽ tranh cho người ta. Có một ngày Yên nương tử đi tới trước sạp của ta hỏi về câu chuyện chữ hiếu của một nhũ mẫu. Sau khi trả lời, ta lại vẽ cho nàng ấy một bức tranh nhũ mẫu.
Bức thứ hai là ta sẽ sau khi tới Tống phủ. Ta phát hiện ra Yên nương tử chính là nhũ mẫu đã mua tranh của ta kia, sau đó lại nghe người khác nói trong nhà trừ công công ra thì nàng ấy không còn trưởng bối nào nữa, phu quân lại quanh năm vắng nhà. Khi đó ta đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng nên mới vẽ bức tranh thứ hai, lần này đổi lão thái thái trong tranh thành lão đầu rồi mang mục đích thăm dò mà cho Yên nương tử xem. Quả nhiên chuyện đúng như ta nghĩ. Yên nương tử bị công công của nàng ấy dùng câu chuyện chữ hiếu của một nhũ mẫu kia lừa gạt."
Yến Tuyền ngẩn người nghe hết. Lòng nàng lúc này còn kinh hoàng hơn cả lúc mới nhìn thấy khuôn mặt gần như không còn hình người của Triệu Đình Nghiệp nữa. Trong đầu nàng bây giờ toàn là câu cuối cùng Triệu Đình Nghiệp nói: "Yên nương tử bị công công của nàng ấy dùng câu chuyện chữ hiếu của một nhũ mẫu kia lừa gạt."
"Đồ súc sinh!" Yến Tuyền không nhịn được mà đập bàn cái rầm, sau khi giơ tay lên mới biết nàng vỗ mạnh qua tê cả tay.
"Sau đó thì sao? Yên nương tử có phản ứng gì?" Yến Tuyền hỏi tiếp.
"Khi ta phát hiện trong lúc vô tình mình đã trở thành đồng lõa của Cao lão đầu, ta rất tự trách. Nhưng Yên nương tử lại không trách ta, cũng không hận ta mà chỉ cười cười nói rằng suy cho cùng thì chuyện này cũng chẳng phải lỗi của ai cả, chỉ tại nàng ấy dâm đãng thôi. Sau đó nàng ấy kể cho ta nghe chuyện ngày đó."
Nàng ấy nói ngày đó sau khi trở về từ sạp hàng, nàng ấy đã đồng ý yêu cầu của công công, chỉ là vì xấu hổ quá nên nàng ấy bảo công công nhắm mắt lại rồi mới cởi áo ra để lộ bầu ngực vì căng thẳng mà không ngừng tràn sữa ra ngoài, sau đó nâng một bên ngực lên đút vào cái miệng đầy răng vàng khè của công công.