Nghe Tống Thanh Dương nói vậy, Yến Tuyền không khỏi sốt ruột. Nàng hết vuốt tóc lại chỉnh lại quần áo trên người rồi hỏi lại hắn: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Muội nghĩ lại xem thư đồng trong phủ có dáng vẻ như thế nào rồi học theo dáng vẻ thường ngày của bọn họ ấy. Chỉ cần học được một chút để trông giống bọn họ là được rồi, người bình thường sẽ không mấy để ý đến một thư đồng nho nhỏ đâu. Dù có phát hiện ra muội là nữ cải nam trang thì cũng không nhất định sẽ nhận ra thân phận của muội. Dù sao thì quanh năm muội cũng chỉ ở trong phòng dưỡng bệnh, ít khi gặp người ngoài. Đến lúc đó ta sẽ lấy bừa cho muội một thân phận gạt cho qua là xong."
Yến Tuyền gật đầu sau đó thử làm theo cách hắn nói xem sao. Quả nhiên nàng thấy khá hơn nhiều. Suốt quãng đường còn lại, nàng liên tục luyện tập trên xe ngựa, đến lúc xuống xe đã có thể bắt chước được dáng vẻ của một thư đồng rồi, mặc dù vẫn có chút nũng nịu của thiếu nữ nhưng cũng sẽ không thu hút ánh mắt người ta nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Thanh Dương quan sát nàng mà cười nguyên cả một đường. Càng nhìn hắn càng cảm thấy tiểu biểu muội giống như mật ong chín muồi vậy, ngọt đến ê cả răng. Như vậy dù có bị đau bụng chết hắn cũng muốn nuốt nàng vào bụng.
Nhân lúc Tống Thanh Dương nói chuyện với người thụ án này là Điền đại nhân, Triệu Đình Nghiệp bay qua nói lại cho Yến Tuyền biết tình hình hiện tại.
"Bây giờ tình huống Yên nương tử không tốt lắm. Nàng ấy khóc ngất đi mấy lần rồi, sau đó lại bị người ta dùng nước lạnh tạt tỉnh lại. Hiện tại nàng đã buông xuôi, hoàn toàn không còn ý định cãi lại nữa, cũng chưa nói ra chuyện ác Cao lão đầu làm với mình. Mọi chuyện tiếp theo chỉ có thể dựa hết vào người thôi."
Yến Tuyền hít một hơi thật sâu, xem ra nàng đã lạc quan quá rồi. Dưới tình huống này Yên nương tử đã mất hết ý chí, chỉ một lòng muốn chết quách đi cho xong. Như vậy tiếp theo nàng chỉ còn một con đường là tự mình vạch trần chuyện Cao lão đầu đã từng cưỡng hiếp Yên nương tử.
Nàng vừa phải giấu giếm thân phận thật vừa phải cố gắng để Tống Thanh Dương không nghi ngờ, còn phải vạch trần Cao lão đầu nữa. Đúng là làm khó nàng quá mà!
Chẳng qua Yến Tuyền còn chưa kịp nghĩ ra cách ổn thỏa, Tống Thanh Dương đã nói chuyện xong quay lại rồi. Triệu Đình Nghiệp lập tức bay đi chỗ khác, Yến Tuyền cũng chỉ có thể im lặng khóc rưng rức trong lòng, đi đến đâu hay đến đó.
Sau khi tới phòng thẩm vấn, Yến Tuyền gặp được Yên nương tử đang quỳ dưới đất. Mặc dù vừa rồi Triệu Đình Nghiệp đã nhắc nhở nàng về tình huống của Yên nương tử rồi nhưng bây giờ nàng vẫn không khỏi giật mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này cả người Yên nương tử ướt nhẹp, tóc dính bết trên mặt, mắt khóc nhiều quá sưng đỏ, cổ họng cũng khàn đặc. Nàng ấy quỳ dưới đất như một con rối mất đi linh hồn, nào còn dáng vẻ yêu kiều quyến rũ như đêm đó lúc nàng xem trộm nữa.
"Cao lão đầu, ngươi nói hết nguyên nhân hậu quả của việc ngươi sát hại Triệu Đình Nghiệp đi."
Lời của Điền đại nhân thu hút Yến Tuyền nên nàng không nhìn Yên nương tử nữa.
Cao lão đầu đáp: "Hồi bẩm đại nhân, thảo dân giết Triệu Đình Nghiệp là vì nhi tức của thảo dân và tên Triệu Đình Nghiệp gian dâm với nhau. Nếu không phải hôm qua tôn nhi của thảo dân phát hiện có gì đó khác thường nên báo cho thảo dân thì đến bây giờ thảo dân vẫn còn chưa biết chuyện hai kẻ này có ý định bỏ trốn. Thảo dân cũng là nhất thời tức giận nên mới mất bình tĩnh ra tay giết chết Triệu Đình Nghiệp. Mong rằng đại nhân ngài anh minh lượng thứ."
"Ngươi có chứng cứ chứng minh hai người bọn họ gian dâm không?"
"Có, Triệu Đình Nghiệp vẽ cho nhi tức của thảo dân rất nhiều bức tranh cá nước thân mật, đại nhân nhìn là biết ngay."
Nha sai lập tức trình các bức tranh lên, tổng cộng chừng một cái rương nhỏ, tất cả đều là tác phẩm Triệu Đình Nghiệp vẽ cho Yên nương tử.
Tống Thanh Dương thuận tay cầm một bức lên xem. Mí mắt Yến Tuyền giật giật, chỉ trong chớp mắt nàng đã nghĩ ra được một cách hay, thế là nàng tiến lên hỏi: "Quốc công gia, cho tiểu nhân xem thử với được không?"
Vì đã luyện tập không ít lần nên Yến Tuyền đã khá thành thạo rồi, cách xưng hô cũng đổi luôn.
Tống Thanh Dương gật đầu, chỉ cho rằng nàng tò mò nên cho nàng xem một hai bức là được rồi, ai ngờ nàng lại bày hết đống tranh kia ra.
Yến Tuyền xem hết tất cả sau đó cố ý cất giọng thật lớn ra vẻ tò mò trước hai bức tranh nhũ mẫu: "Quốc công gia ngài xem nội dung của hai bức tranh này đi. Hai bức chỉ thay đổi một ít chi tiết nhưng ngày tháng được viết bên trên lại cách nhau tận mấy năm. Ta nhớ mốc thời gian này Triệu Đình Nghiệp còn chưa tới Tống phủ dạy học kia mà, sao quen biết Yên nương tử mà vẽ tranh cho nàng ấy được?"
"Chắc chắn là hai kẻ này đã cấu kết với nhau từ lâu rồi." Cao lão đầu tức giận nói. Nghe ông ta nói vậy, Yến Tuyền có thể khẳng định chắc chắn rằng Cao lão đầu cũng không biết đến sự tồn tại của hai bức tranh nhũ mẫu này. Cũng đúng, nhiều tranh như thế ông ta không thể nào xem kỹ từng bức được. Nếu đã phát hiện ra hai bức tranh nhũ mẫu này thì không thể nào ông ta lại dám trình lên công đường.