Biểu tiểu thư chỉ muốn sống tiếp

Yên nương tử sửng sốt, ngây người nhìn Yến Tuyền, dường như vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
 
“Ngươi hãy tin ta.” Những người khác vẫn còn đang nhìn, Yến Tuyền cũng không tiện nhiều lời, nếu như không phải vì tình trạng hiện giờ của nàng ấy không tốt, trông như muốn khóc đến ngất cả đi, Yến Tuyền cũng sẽ không nói chuyện liên quan đến Triệu Đình Nghiệp cho nàng ấy biết ở trong hoàn cảnh như bây giờ. 
 
Thấy nàng ấy từ từ bình tĩnh lại, Yến Tuyền buông tay nàng ấy ra, quay về phía sau Tống Thanh Dương, chờ Điền đại nhân tuyên án.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cao lão đầu đáng bị xử trảm vì tội dụ dỗ gian dâm với nhi tức, Yên nương tử là người bị hại lẽ ra nên đến quan phủ báo án, thế nhưng Yên nương tử sau khi bị cưỡng bức thì lại không đến báo quan, vì vậy thân vẫn mang danh phận là nhi tức của Cao gia. Nàng ấy cùng Triệu Đình Nghiệp cũng coi như là đã thông dâm với nhau, Cao lão đầu trên danh nghĩa vẫn là công công của nàng ấy, theo lẽ mà nói thì cũng có thể đánh chết tên gian phu kia mà không cần kết án. Ngược lại, Yên nương tử và Triệu Đình Nghiệp gian díu với nhau, phạt đánh chín mươi gậy.
 
Thế nhưng niệm tình nàng ấy vì hài tử mà lựa chọn không dâng sớ báo quan, miễn phạt chín mươi gậy, ngoài ra phán phu thê hoà ly, nhi tử về lại Cao gia.
 
Bản án kết thúc, Yến Tuyền nhanh chóng bước tới đỡ Yên nương tử đứng dậy.
 
Yên nương tử nắm chặt tay Yến Tuyền, hỏi: “Có thật sự là chàng ấy nhờ người tới giúp ta không?”
 
Giọng Yên nương tử đã khản đặc, hơi thở cũng trở nên khó khăn, nếu như không đến gần và ghé sát vào lắng nghe thì sẽ không thể nghe rõ nàng ấy đang nói những gì.
 
“Thật mà, nếu không thì ta cũng không thể chỉ nhìn một bức tranh nhũ mẫu mà đã có thể suy đoán ra được nhiều chuyện như vậy. Tất cả đều là do y nói cho ta biết, y cũng đang đứng cách đây không xa để nhìn ngươi đấy.”
 
Yên nương tử cuối cùng cũng tin, lập tức đưa tay chải chuốt lại mái tóc rối bù của mình: “Bộ dạng của ta bây giờ chắc là trông khó coi lắm có phải không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không hề, không khó coi chút nào, ta đưa ngươi đi rửa mặt, chải đầu một chút là được rồi.”
 
Yến Tuyền đỡ Yên nương tử ra ngoài, cùng Tống Thanh Dương đưa nàng ấy về nhà, ở đó Yến Tuyền đã gặp được nhi tử của nàng ấy. Đứa bé vẫn còn nhỏ, trông có vẻ rụt rè, nhìn thấy Yên nương tử liền nhỏ giọng gọi một tiếng: “Mẹ.”
 
Yên nương tử không đáp mà đi thẳng vào trong phòng, cũng không nhìn đứa bé lấy một cái.
 
Yên nương tử từ chối sự giúp đỡ của Yến Tuyền, Yến Tuyền đành ngồi ngoài sân nhìn chằm chằm vào đứa bé.
 
Tống Thanh Dương đứng cách đó không xa, quan sát hai người đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
 
“Sao mẹ ngươi lại không thèm để ý đến ngươi?” Yến Tuyền hỏi: “Nếu như ngươi nói cho ta biết, lát nữa ta sẽ mời ngươi ăn kẹo, có kẹo thông này, kẹo lạc này, kẹo dẻo này, rồi cả kẹo mạch nha nữa.”
 
Yến Tuyền kể ra mấy loại kẹo liền, đứa bé nghe xong có vẻ cũng không thoát khỏi sự cám dỗ ấy, đáp: “Ta chỉ là không muốn mẹ ta rời đi thôi, mẹ mà đi rồi thì ta sẽ không có mẹ nữa.”
 
Yến Tuyền chợt nhớ tới Trăn tỷ nhi, trong lòng không khỏi xót xa, cũng đúng nhỉ, làm gì có đứa trẻ nào chịu rời xa mẹ mình cơ chứ? Nhưng thằng bé không biết rằng, ở lại đây chính là tước đi hạnh phúc cả đời của mẹ nó.
 
Yến Tuyền không biết nên nói gì nữa, chỉ đưa tay xoa đầu đứa bé, thầm nghĩ nếu như Yên nương tử có thể mang cả đứa bé đi theo thì có khi nào sẽ không xảy ra chuyện như vậy không?
 
Có lẽ đứa bé cũng đã cảm nhận được thiện ý của Yến Tuyền, bèn hỏi: “Gia gia của ta đâu rồi? Sao ông ấy không quay về cùng mọi người?”
 
Đột nhiên Yến Tuyền đã biết đáp án của vấn đề vừa rồi, đứa bé cũng đã đến tuổi có thể ghi nhớ được mọi chuyện. Thằng bé lớn lên bên cạnh Cao lão đầu, nó không muốn phải rời xa mẹ, đương nhiên cũng sẽ không muốn rời xa gia gia của mình, nếu vậy thì dù có mang đứa bé đi theo hay không thì kết quả cũng vẫn như vậy, nó vẫn sẽ mách chuyện cho Cao lão đầu biết.
 
“Ông ấy…” Yến Tuyền đang định trả lời thì hồn ma của Triệu Đình Nghiệp bất ngờ lao tới, âm khí của y quanh quẩn trên đầu Tống Thanh Dương, nói với Yến Tuyền: “Biểu tiểu thư, mau nhanh lên! Mau vào trong phòng đi, Yên nương tử sắp tự vẫn rồi!”
 
Yến Tuyền bật dậy chạy thẳng vào trong phòng, vừa đẩy cửa vào đã thấy Yên nương tử đã tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, dùng dao găm sắc nhọn cứa vào cổ mình.
 
Tống Thanh Dương nhanh tay nhặt một hòn đá ném thẳng vào tay Yên nương tử, con dao găm rơi xuống đất, Yên nương tử vội vàng cúi xuống nhặt con dao lên nhưng đã bị Yến Tuyền ôm chặn lại.
 
Yến Tuyền ôm chặt lấy eo nàng ấy: “Yên nương tử, hà cớ gì ngươi phải như vậy!” Yến Tuyền ôm rất chặt, không cho nàng ấy nhặt dao găm lên.
 
“Ta đã hứa sẽ đi theo chàng ấy rồi, bất kể là chân trời góc biển hay hoàng tuyền địa phủ, chàng ấy đi đâu ta sẽ đi theo đến đó.”
 
“Ngươi thật hồ đồ! Nếu như y muốn ngươi chết thì đã không…” Nhận ra Tống Thanh Dương cũng đang ở đó, Yến Tuyền đang nói dở bèn nhanh chóng ngừng lại rồi liếc nhìn đứa bé đang khóc toáng lên vì sợ hãi ở bên cạnh, lấy cớ đó liền nói với Tống Thanh Dương: “Biểu ca, huynh đưa đứa bé ra ngoài đi, để ta ở đây tâm sự với Yên nương tử.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui