Chẳng buồn tiếp tục đùa giỡn với tiểu tôn nữ (cháu ngoại) nữa, Thái phu nhân nhanh chóng sắp xếp mọi người ra cổng chính để đón tiếp hắn.
Khi Yến Tuyền theo di mẫu ra cổng, Tam biểu tẩu cũng dắt khuê nữ tới đây. Trăn tỷ nhi lớn hơn Uẩn tỷ nhi một tuổi, đôi mắt tròn xoe, trông giống y đúc Tam biểu tẩu, đều rất thích cười.
Vừa gặp Tam biểu tẩu, sắc mặt của Lộ Nhi đã thay đổi ngay tức khắc, nhiệt độ xung quanh cũng đột nhiên lạnh đi rất nhiều, thậm chí còn khiến Yến Tuyền cạnh đó cũng lạnh run cả người dù đang là mùa hè.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Tuyền im lặng lùi lại một bước, nhìn Lộ Nhi tiến về phía Tam biểu tẩu với vẻ hung ác. Nàng thấy nàng ta bước xuyên qua cơ thể của Tam biểu tẩu. Dường như đối phương cũng đã nhận ra cảm giác lạnh lẽo, chỉ là không thèm để ý mà thôi. Tam biểu tẩu chẳng hề hay biết Lộ Nhi đang nhìn mình một cách hung dữ, trong đôi mắt tối đen tràn ngập ác ý.
“Sao Tuyền Nhi cứ nhìn chằm chằm vào ta thế?”
Yến Tuyền chỉ chuyên tâm nhìn vào Lộ Nhi, hoàn toàn quên che giấu, chỉ khi bị Tam biểu tẩu hỏi tới mới sực nhận ra. Thế là nàng nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, vừa nhoẻn môi cười vừa trả lời: “Tất nhiên là vì Tam biểu tẩu quá xinh đẹp rồi.”
“Miệng của tiểu nha đầu này càng ngày càng ngọt ngào, rất biết nói những lời khiến người khác hài lòng.”
Dương thị vừa đáp vừa vịn vào chiếc trâm cài trên đầu, đồng thời vuốt lại những sợi tóc lòa xòa bên gò má. Yến Tuyền mỉm cười, tiếp tục chuyển sang chuyện khác: “Chiếc trâm ngọc bích mà biểu tẩu cài tóc hôm nay thật là đẹp. Đây là lần đầu tiên ta trông thấy kiểu dáng này đấy.”
Nó khác với những chiếc trâm đặc ruột thông thường. Chiếc trâm này được khoét rỗng và chạm trổ hoa văn từ đầu đến cuối, trông đặc biệt vô cùng.
“Mắt nhìn của Tuyền Nhi khá lắm. Ở Kinh thành không có kiểu dáng này đâu. Mẫu thân của ta đã đặc biệt sai người gửi tới đây từ Lân Châu đấy. Tuy chất liệu không phải là loại tốt nhất nhưng cần phải mất hơn nửa năm mới chạm khắc được một chiếc trâm như thế này. Tốn nhiều công sức lắm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhà mẹ đẻ của Dương thị ở Lân Châu. Từ nhỏ, Tam biểu tẩu đã lớn lên trong sự cưng chiều của cả nhà. Dẫu đã được gả tới Kinh thành nhưng chỉ cần trong nhà có món đồ đẹp đẽ nào đó, Dương thị đều không thiếu phần mình. Chỉ cần mỗi điểm này thôi, Yến Tuyền hay những người khác đều đã hết sức hâm mộ đối phương rồi.
Các nữ nhân trong nhà không ngừng tán gẫu về y phục và trang sức. Nhị biểu tẩu đang ở bên cạnh, vừa nghe họ nói vậy thì cũng tham gia trò chuyện. Bọn họ hàn huyên cho đến khi Tống Thanh Dương bước vào cửa mới im lặng.
Mười ba năm khổ luyện nơi sa trường đã biến một đứa trẻ từng nghịch ngợm và hiếu động thành một nam nhân cao lớn và khỏe mạnh, không giận mà tự toát lên vẻ uy nghiêm, khiến ai nhìn vào cũng thấy hơi lúng túng. Ngay cả mẫu thân của hắn cũng ngẩn người một lát, đang định lên tiếng thì bỗng nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Yến Tuyền.
Âm thanh không lớn. Nhưng khi mọi người đều đang im lặng thì nó lại có vẻ cao vút khác thường. Thế là trong thoáng chốc, người nào cũng nhìn về phía nàng.
Sắc mặt Yến Tuyền đỏ bừng, nhất thời không biết nên giải thích thế nào về việc mình hét to là vì Lộ Nhi. Lúc nãy, khi Đại biểu ca vừa bước vào cửa, Lộ Nhi đang đứng bên cạnh Yến Tuyền bỗng tỏ vẻ sợ hãi, sau đó cuống quýt bỏ chạy. Trong lúc kích động, nàng ta đã bất cẩn bước ra ánh sáng mặt trời, suýt chút nữa đã bị ánh nắng thiêu sạch tới độ hồn phi phách tán.
“Ta... Ta vừa thấy một con rắn bò nhanh vào bụi hoa kia.” Yến Tuyền bèn chỉ về phía bên kia, cố gắng tìm một cái cớ.
Hầu hết nữ nhân đều sợ rắn nên vừa nghe câu này, mọi người đều sợ hãi lùi lại. Mấy thằng nhóc sai vặt vội cầm lấy dụng cụ đi bắt rắn. Nhưng bọn họ đã lục lọi trong các bụi hoa mà vẫn không thấy bóng dáng con rắn đâu cả. Vì cho rằng nó đã bò sang chỗ khác nên bọn họ bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Một buổi nghênh đón tốt đẹp đã bị phá hỏng bởi một con rắn nhỏ đến rồi lại đi, không để lại dấu vết nào. Yến Tuyền cảm thấy áy náy nhưng lại không thể giải thích được, nàng chỉ đành âm thầm xin lỗi trong lòng mà thôi.
“Tuyền Nhi muội muội trông rất khỏe mạnh, không hề suy yếu như những gì người thường viết trong thư.” Tống Thanh Dương nói với mẫu thân mình.
“Con bé ấy à, trông thì có vẻ ổn vậy thôi. Nhưng hai ngày trước, Tuyền Nhi vừa ra nắng một thoáng đã ngất xỉu vì bị cảm nắng rồi đấy.”
“Người đã dùng hết những phương thuốc mà con sai người gửi về trước đó chưa ạ?”
“Dùng cả rồi, thế nhưng hết thảy đều không có tác dụng. Được rồi, con đừng đứng ở đây nữa, vào trong nhà ngồi đi.”