Tống Thanh Dương chỉ dặn dò nàng hãy thận trọng rồi còn phải để ý tới đứa bé nên cũng không nghĩ nhiều đến những thứ khác. Hắn nhặt con dao găm lên, thu dọn vài món đồ sắc nhọn ở trong phòng rồi bế đứa bé ra ngoài.
Thấy bọn họ rời đi, Yến Tuyền bấy giờ mới lên tiếng: “Triệu phu tử đang ở đây, vừa rồi là y nói cho ta biết ngươi muốn tự vẫn ở trong phòng, vì thế ta mới kịp thời tới ngăn cản, y không muốn y vì ngươi mà chết…”
Yến Tuyền ngồi ở giữa, một bên là Yên nương tử, một bên là hồn ma của Triệu Đình Nghiệp, nàng đóng vai trò là người truyền tin của Triệu Đình Nghiệp, giúp y nhắn gửi những lời muốn nói tới Yên nương tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yên nương tử không cầm được nước mắt: “Chàng không ở đây, ta cũng không thiết sống nữa.”
“Chỉ cần nàng luôn nghĩ đến ta, nhớ về ta, những ngày tháng sau này, gió thoảng là ta, nắng gắt là ta, hết thảy những điều tốt đẹp mà nàng nhìn thấy đều là ta. Ta sẽ mãi mãi ở trong trái tim nàng, không bao giờ rời xa, cùng nàng ngắm nhìn bình minh, hoàng hôn và thế giới tươi đẹp.”
“Chàng còn nguyện ý lấy ta không?” Yên nương tử hỏi y.
“Ta nguyện ý, đợi đến kiếp sau…”
Triệu Đình Nghiệp chưa nói hết câu, Yên nương tử đột nhiên đứng dậy, lấy ra một tấm vải đỏ ở trong tủ rồi đội lên đầu: “Không cần đợi đến kiếp sau nữa, ta muốn được gả cho chàng ngay bây giờ. Có biểu tiểu thư làm mối, có trời đất chứng giám, Triệu Đình Nghiệp chàng lấy thế gian tươi đẹp làm sính lễ, cưới Cố Yên nương ta làm thê tử.”
“Nữ nhân ngốc nghếch này, ta đã chết từ lâu rồi, sau này nàng vẫn còn có thể gặp được những nam nhân tốt hơn ta mà.”
“Không thể, không gặp được đâu, ta không thể gặp được ai đối xử tốt với ta hơn chàng ở trên thế gian này nữa rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yên nương tử lại bắt đầu khóc, trước sự khăng khăng của nàng ấy, Triệu Đình Nghiệp cuối cùng cũng đồng ý, nhờ Yến Tuyền làm chứng, kết minh hôn cùng Yên nương tử.
Tới khi Yến Tuyền cùng Tống Thanh Dương rời đi thì trời đã tối, Triệu Đình Nghiệp cũng đã đi rồi, y là hồn ma, cho dù có kết minh hôn thì cũng không thể ở bên cạnh Yên nương tử được.
Yên nương tử cũng không giận nhi tử nữa, nàng ấy vẫn sẽ tiếp tục chăm sóc đứa bé cho đến khi tiền phu trở về.
Yến Tuyền mượn chút ngân lượng của Tống Thanh Dương đưa cho Yên nương tử, nhờ Yên nương tử cầm lấy tiền ấy đi mua kẹo thông, kẹo lạc, kẹo dẻo, kẹo mạch nha như đã hứa với đứa bé.
Khi đã ngồi trên xe ngựa, Yến Tuyền bấy giờ mới nhớ tới mà hỏi Tống Thanh Dương: “Đại biểu ca, hôm nay ở nha môn ta không có làm lộ ra điều gì đúng không?”
Tống Thanh Dương lắc đầu: “Mọi người chỉ lắng nghe muội phân tích và phán đoán, ai nấy đều kinh ngạc trước sự việc xảy ra giữa công công và nhi tức nên căn bản cũng không để ý tới chuyện khác. Ta cũng đã rất bất ngờ, không ngờ Tuyền Nhi muội muội lại thông minh như thế, chỉ dựa vào một bức tranh mà đã có thể suy đoán ra được nhiều thứ như vậy, vi huynh bội phục.”
Yến Tuyền được hắn khen ngợi liền cảm thấy chột dạ, nàng làm gì tài cán đến mức đấy đâu?
Để tránh vạ miệng linh tinh, Yến Tuyền chỉ cười mà không đáp lại lời hắn, sau đó vén rèm cửa xe nhìn ra ngoài rồi chuyển chủ đề: “Lần đầu tiên ta được nhìn thấy cảnh đêm như thế này đấy.”
“Có muốn xuống đi dạo không?”
“Như vậy cũng được sao?”
“Có gì đâu mà không được?” Tống Thanh Dương dừng xe ngựa lại.
Xe ngựa vừa hay đang dừng lại ở ven bờ sông, hai bên bờ sông một bên là khách điếm tửu lầu, một bên là thanh lâu sở quán, trên đường có rất nhiều người, nam nhân nữ nhân đủ cả, ba bốn người tụ lại thành một nhóm ngồi bên bờ sông, tiếng trò chuyện, tiếng sáo trúc hòa quyện vào nhau, khác hẳn với khung cảnh vắng vẻ như ban ngày.
Yến Tuyền nhìn trái rồi lại nhìn phải, trên đường chẳng có mấy cô nương mà đều là nữ nhân đã lập gia thất.
Ai nấy đều cầm trên tay một cái quạt, vừa để quạt gió, vừa để đuổi muỗi.
Tống Thanh Dương vươn tay nắm lấy tay Yến Tuyền, khẽ hắng giọng: “Ở đây có nhiều người lắm, để ta dắt muội đi, tránh việc bị tách nhau ra.”
Yến Tuyền khẽ gật đầu, gương mặt khẽ ứng hồng, bị hắn nắm tay một cách đột ngột như vậy khiến nàng nhớ đến việc đêm đó hắn cũng ôm nàng vào lòng, nhớ đến những suy nghĩ lung tung của nàng về lòng bàn tay hắn ngày hôm đó.