Biểu tiểu thư chỉ muốn sống tiếp

"Ngày thường am Lăng Vân sẽ đóng cửa, chỉ có đến ngày mùng một và mười lăm mới mở cửa." Đường Lê nhắc nhở Yến Tuyền, ngay sau đó lại hỏi Yến Tuyền: "Ngươi có sợ chó không? Trong am Lăng Vân có nhận nuôi rất nhiều con chó già không ai cần. Mặc dù chúng đều đã được buộc dây xích nhưng vẫn sẽ bổ nhào về phía người khác."
 
"Là chó giữ cửa sao?" Bên trong am ni cô đều là nữ nhân, nuôi một vài con chó giữ cửa cũng an toàn hơn rất nhiều. 
 
"Không phải, lũ chó kia cũng đã rụng hết răng rồi, đã không còn giữ cửa được từ lâu, là sư thái trụ trì thương hại chúng nên mới nhận nuôi, cho bọn chúng một miếng cơm. Có lẽ vì vẫn còn thói quen lúc làm chó giữ cửa trước đây nên khi bọn chúng nhìn thấy người lạ thì vẫn sẽ nhào về phía người đó. Nếu ngươi không quá sợ chó thì cũng không sao, bọn chúng đã bị dây xích buộc lại, cho dù có nhào lên người ngươi nhưng bọn chúng không có răng, cũng sẽ không cắn làm ngươi bị thương được. Ta nói trước cho ngươi là để tránh ngươi nhìn thấy hoảng sợ, đừng để bị dọa đến mức gặp nguy hiểm." 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đường Lê cũng đã từng nghe qua cái tên mỹ nhân ốm yếu của Yến Tuyền, nàng ta sợ đến lúc đó nàng không giúp được gì, ngược lại bản thân nàng còn ngã bệnh. 
 
"Cắn không gây hại gì đến cơ thể thì không sao, ta không sợ gì khác, chỉ sợ mỗi rắn." Yến Tuyền vừa nói vừa tính toán thời gian một chút, đúng lúc ngày mai chính là ngày mười lăm, vừa khéo có thể đi đến đó. 
 
Có chuyện để suy nghĩ nên sự buồn bã trong lòng Yến Tuyền cũng vơi đi nhiều. Sau khi nàng nói xong hành trình ngày mai với Hoa Dung thì kêu bà ấy thông báo một tiếng với Nhị biểu tẩu càng sớm càng tốt rồi đến chuồng ngựa chọn một chiếc xe ngựa. Sáng sớm hôm sau, chủ tớ hai người lập tức lên xe đến am Lăng Vân. 
 
Khi các nàng đến nơi, bên trong am ni cô đã có rất nhiều khách hành hương, tất cả các lư hương lớn nhỏ đều cắm đầy hương. Cả am ni cô đầy khói lượn lờ, từ xa nhìn lại, trông thật sự giống với những đám mây treo lơ lửng giữa không trung, như lạc vào cõi tiên vậy, chỉ là thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa to nhỏ truyền đến từ phía hậu viện, phá hư cảm giác tốt đẹp này. 
 
Yến Tuyền đi theo mọi người cùng bước vào, trước tiên lạy Bồ Tát, sau đó góp tiền nhang đèn. Lúc sau, có một sư thái đến hỏi mọi người có muốn tham gia pháp hội không, người tham gia cần phải nói rõ tên họ, ghi danh vào sổ, sau đó sẽ có một tiểu sư thái đến phân phát túi phúc. Người đã thành thân lấy túi phúc màu xanh da trời, chưa thành thân thì cầm túi phúc màu hồng nhạt, mọi người thống nhất là đeo trên cổ, nói là đợi lát nữa đến pháp hội cầu phúc thì sẽ dùng đến. 
 
Yến Tuyền nhìn xung quanh một chút, có lẽ bởi vì đây là am ni cô nên khách đến đây hành hương đều là nữ nhân, cũng có nam nhân nhưng độ tuổi không lớn, đều là theo chân mẫu thân đến. Trẻ con cùng với các cô nương chưa lập gia đình giống như nàng vậy, cũng đều lấy túi phúc màu hồng nhạt. 
 
Yến Tuyền học theo người phía trước đọc tên họ của mình, sau đó đi theo các nàng, cùng đi đến giảng đường phía sau. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đi qua hậu viện, Yến Tuyền nhìn thấy những con chó mà Đường Lê đã nhắc nhở nàng trước đó, trông thì thật sự rất dữ, bên khóe miệng cũng có đầy nước bọt, nhìn mọi người đi ngang qua như nhìn thức ăn vậy. Cho dù là Yến Tuyền không sợ chó thì lúc này cũng không nhịn được run rẩy, những cô nương sợ chó ở phía trước nàng bị dọa đến chân cũng mềm nhũn, run chân đi qua, bước chân cũng trở nên xiêu vẹo. 
 
Hôm nay tụng kinh Kim cang, sư thái trụ trì tụng một câu, mọi người bên dưới cũng tụng theo một câu, đọc một hồi, Yến Tuyền không nhịn được ngáp một cái, trong đầu nghĩ việc tụng kinh này quả nhiên là nhàm chán. 
 
Yến Tuyền là người đầu tiên không kiên trì nổi, nàng đến thiền phòng nghỉ ngơi, Hoa Dung cũng hơi buồn ngủ nên ngồi bên bàn ở bên ngoài thiền phòng, tay chống lên mặt, cũng bắt đầu ngủ gật. 
 
Đường Lê ở bên cạnh nhìn thấy khuôn mặt buồn ngủ của Yến Tuyền, cũng không biết nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt dường như hơi không đúng. Nàng ta bay ra ngoài, không bao lâu sau đã quay lại, hoảng sợ kêu Yến Tuyền: "Yến Tuyền, tỉnh lại đi! Nhanh tỉnh lại..."
 
Yến Tuyền bị nàng ta quấy nhiễu đến buộc phải tỉnh dậy, đôi mắt mông lung nhập nhèm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
 
"Mau lấy túi phúc trên cổ ngươi xuống đi!" 
 
"Sao vậy?"
 
"Túi phúc này có vấn đề. Ta vừa mới ra ngoài nhìn một vòng, người đến thiền phòng nghỉ ngơi đều là những người đeo túi phúc màu hồng nhạt trên cổ!" 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui