Biểu tiểu thư chỉ muốn sống tiếp

Lúc từ am Lăng Vân về Kinh thành đã là buổi trưa, Yến Tuyền mượn cớ đi ăn, cố tình nhắc đến tửu lâu nằm gần cửa hàng thêu Linh Lung theo lời nhắc nhở của Đường Lê.
 
Đến khi xe ngựa qua đó, Yến Tuyền mới ngạc nhiên nhận ra đó là con phố cùng ăn với Tống Thanh Dương vào hôm qua.
 
Chuyện xảy ra vào đêm hôm ấy thoáng chốc ùa về trong tâm trí, Yến Tuyền hơi đỏ mặt. Nàng vô thức dõi về con hẻm nhỏ ở đằng xa kia, chẳng biết từ hôm ấy cặp biểu ca, biểu muội đó còn dám hẹn hò bí mật tại đó không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Yến Tuyền xuống xe ngựa, đang định vào tửu lâu thì đột nhiên có tiếng "Tùm!" vọng lại từ đằng sau. Không chờ nàng ngoảnh lại nhìn, nàng đã nghe thấy tiếng hét: "Có người nhảy sông kìa!"
 
Đám đông ồ ạt xúm lại vây xem, nhưng không một ai nhảy xuống cứu người. Yến Tuyền không hiểu tại sao lại vậy, vội vàng hỏi người đánh xe có biết bơi không, nếu biết bơi thì hãy nhanh xuống cứu người.
 
"Có lẽ biểu tiểu thư chưa biết chuyện này, con sông này tên là sông Liệt Nữ, thường thì hầu hết những người nhảy xuống đó đều là nữ tử bị bán vào thanh lâu. Các nàng ấy nhảy sông để chứng minh cho tâm nguyện giữ thân trong sạch, cứu họ thì sẽ đẩy họ vào hố lửa."
 
"Thế tại sao kỹ viện cũng không cử ai xuống cứu vậy?"
 
"Nếu những nữ tử quyết tâm giữ mình có thể thoát khỏi ràng buộc thì sẽ lựa chọn nhảy xuống sông. Các tú bà cho rằng nếu ép họ ở lại thì sẽ khiến ông trời nổi giận, thế nên họ cũng không sai người xuống cứu."
 
Trong lúc hai người nói chuyện, nữ tử dưới sông đã không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa. Bấy giờ mới có người vác cây trúc dài, vớt thi thể nàng ấy lên.
 
Yến Tuyền ngơ ngác nhìn xuống sông, ánh mắt trời chói chang làm mắt nàng đau nhói. Nàng bỗng dưng nhớ về cảnh tượng mình đã chứng kiến bên thanh lâu khi nhìn từ tửu lâu sang vào buổi tối hôm ấy. Khi đó, Yến Tuyền chỉ cảm thấy thanh lâu bên kia cũng giống tửu lâu bên này, điểm khác biệt duy nhất là bên đó đông nữ nhân hơn. Nhưng nàng đâu có ngờ nữ tử bên đó khi nhìn về tửu lâu bên này là trông về một thế giới khác. Con sông ngăn cách hai bên chính là ranh giới mà các nàng ấy không bao giờ vượt qua được, cho dù phải đánh đổi bằng mạng sống.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Tuyền không biết mình đã vào tửu lâu bằng cách nào, lời nói của người đánh xe cứ mãi quanh quẩn trong đầu nàng. Nàng chẳng còn tâm trí nào để suy nghĩ những việc khác nữa.
 
"Lần đầu tiên gặp chuyện này sao?" Thấy Yến Tuyền như vậy, Đường Lê kìm lòng không đặng mà hỏi.
 
Nàng không trả lời, Đường Lê tiếp tục: "Nhà ta mở cửa hàng thêu ở gần đây, phần lớn tú công là thanh quan* mua từ kỹ viện về. Mỗi khi nhìn thấy thanh lâu, họ sẽ tỏ lòng biết ơn vì ta đã mua họ, trao họ cơ hội kiếm sống bằng thêu thùa mà không phải bán đứng thân mình, lấy lòng nam nhân để kiếm tiền. Chính vì vậy mà họ cũng rất siêng năng, chăm chỉ làm việc."
 
*Những nữ tử làm việc ở thanh lâu nhưng bán nghệ chứ không bán thân.
 
Nói thương nhân toàn người gian xảo cấm có sai! Yến Tuyền liếc xéo nàng ta, có điều làm tú công vẫn tốt hơn là bán thân từ ngày này sang tháng nọ. Hành động của Đường Lê có thể được xem như làm việc thiện rồi.
 
Nhờ Đường Lê chuyển hướng chú ý, Yến Tuyền không còn nghĩ ngợi về chuyện xảy ra lúc nãy nữa. Ăn trưa xong, lúc quay trở lại xe ngựa, Yến Tuyền nói như thể chỉ là bâng quơ: "Đúng lúc hôm nay đi tửu lâu gần cửa hàng thêu Linh Lung, tiện đường đến đó xem đi."
 
"Vâng!" Người đánh xe đáp, sau đó đánh xe đến đó.
 
Đường Lê đã chết nhiều ngày, cửa hàng thêu Linh Lung đóng cửa ba ngày, đến hôm nay mới mở. Có điều, từ chưởng quỹ cho đến tiểu nhị đều mặc áo trắng tinh, buộc thêm vải trắng trên cánh tay.
 
"Mời khách quan vào." Họ còn chưa đặt chân vào cửa mà đã có tiểu nhị ra mời. Khi họ đi vào, chưởng quỹ niềm nở đón tiếp.
 
"Vị tiểu thư này trông lạ mặt quá, đây là lần đầu tiên tiểu thư đến cửa hàng thêu Linh Lung của bọn ta phải không?"
 
Yến Tuyền gật đầu.
 
"Không biết tiểu thư xưng hô thế nào?"
 
"Ta họ Yến."
 
"Có phải người là biểu tiểu thư của phủ Tĩnh Quốc công không ạ?"
 
Không hổ là chưởng quỹ, nắm rõ những nhân vật quyền quý trong Kinh thành như lòng bàn tay, biết cả một biểu tiểu thư như Yến Tuyền.
 
Yến Tuyền nhẹ nhàng gật đầu.
 
"Hôm nay Yến tiểu thư muốn xem gì nào?"
 
"Ta muốn xem Thiên Đôi Tuyết* của ngươi. Nếu đẹp thì ta muốn đặt một bức tranh từ bây giờ, sang mùa đông sẽ lấy."
 
*Thiên Đôi Tuyết: Ngàn khối bọt trắng như tuyết
 
Bức tranh Thiên Đôi Tuyết thêu hoa lê trong tuyết. Hoa lê có màu trắng, tuyết cũng mang sắc trắng tinh khôi, sắc màu tương đồng của chúng đã khiến cho việc thêu bức tranh được đẹp trở nên khó hơn bao giờ hết. Tranh Thiên Đôi Tuyết của cửa hàng thêu Linh Lung khá nổi tiếng tại Kinh thành.
 
Có điều bởi vì bức tranh này thêu cảnh về tuyết nên không được bán vào mùa hè. Các tú nương thường bắt đầu thuê vào mùa hè, quá trình thêu sẽ kéo dài đến mùa đông, là thời điểm vừa đẹp để bán cho khách hàng. Những ai muốn đặt làm bức Thiên Đôi Tuyết cũng thường đặt vào mùa hè, chưởng quỹ sẽ mời khách vào hậu viện lựa chọn, chỉ định tú nương mình thích để thêu bức tranh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui