Biểu tiểu thư chỉ muốn sống tiếp

Trong nhà có nhiều người nên bữa tiệc chiêu đãi được chia làm hai bàn, cách nhau bởi một tấm bình phong. Yến Tuyền, các biểu tẩu và điệt nhi (cháu) cùng ngồi một bàn.
 
Lúc ăn cơm, bọn trẻ không hề ngoan ngoãn, cứ cười đùa rộn rã không ngớt. Bây giờ Yến Tuyền cũng chẳng có tâm trạng ăn cơm. Có lẽ vì đêm qua ngủ không ngon giấc nên nàng cảm thấy rất buồn ngủ vào buổi trưa.
 
Sau khi ăn được mấy miếng, nàng thực sự không chịu được nữa. Thế nên Yến Tuyền bèn đặt đũa xuống rồi định rời đi trước. Nhưng bỗng nhiên, nàng phát hiện mình đã nhón gót chân từ lúc nào chẳng biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Yến Tuyền sửng sốt rồi nhớ tới lời nói của Lộ Nhi, ma quỷ độn chân!
 
Nàng phải làm gì đây? Yến Tuyền cố gắng hạ gót chân xuống. Thực ra nàng cũng có thể hạ chân xuống nhưng mà chẳng mấy chốc, chúng lại kiễng lên lần nữa.
 

Xem ra nàng phải nhờ Lộ Nhi giúp mình xua đuổi ma quỷ mới được. Chỉ có điều, sau khi rời đi lúc nãy, Lộ Nhi cũng không xuất hiện nữa. Do đó, nàng cũng chẳng biết bây giờ mình nên tìm nàng ta ở đâu.
 
Trong lòng Yến Tuyền lo lắng nhưng lại chẳng còn cách nào khác, thế là nàng đành phải ra sức hạ chân mình xuống, để bọn ma quỷ không thể độn chân được nữa.
 
Không thể không thừa nhận rằng phương pháp này thực sự hiệu quả. Sau mấy lần, Yến Tuyền đã cảm nhận được một cách rõ ràng: Lực nâng chân của nàng đang yếu dần đi. Yến Tuyền vui mừng khôn xiết nên đã cúi đầu nhìn thoáng qua theo bản năng, để rồi trông thấy một quỷ anh đang ngồi chồm hổm bên chân mình. Cả người nó có màu xanh tím, mái tóc đen nhánh, đôi mắt u tối đang nhìn nàng với vẻ tàn độc.
 
“Á!” Yến Tuyền thảng thốt kêu lên một tiếng, thân thể mất thăng bằng nên ngã về phía sau. May là Hoa Dung ở đằng sau kịp thời đỡ lấy nàng nên mới giúp Yến Tuyền không té chổng vó lên trời.
 
“Sao vậy?” Những người cùng bàn đều xôn xao, bỏ đũa xuống rồi dìu nàng. Những người ở phía bên kia bức bình phong cũng đã nghe thấy động tĩnh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không, không sao đâu. Vừa rồi ta bị hoa mắt nên tưởng có rắn bò vào nhà thôi.”
 
Yến Tuyền tiếp lời nhưng ánh mắt lại dán chặt vào quỷ anh kia. Nàng chỉ thấy nó đột ngột nhìn về phía sau nàng, vẻ mặt lập tức thay đổi, sau đó quay đầu lao vào trong bụng Tam biểu tẩu cạnh đó.
 
Chuyện gì thế này? Yến Tuyền chứng kiến với tâm trạng hãi hùng, sau đó ngoảnh lại trông về phía sau mình. Nhóm Đại biểu ca nghe thấy tiếng động nên đã tới đây rồi.
 
Cũng chẳng biết có trùng hợp hay không nhưng dường như bọn họ đều sợ Đại biểu ca.

 
“Không sao cả, chỉ là ta bị hoa mắt thôi. Ta đã quấy rầy không khí vui vẻ của mọi người rồi.”
 
Yến Tuyền lại giải thích lần nữa. Tất cả mọi người đều biết tình trạng sức khỏe của Yến Tuyền, đồng thời cũng biết lúc nhỏ nàng từng bị rắn cắn nên tới bây giờ vẫn rất sợ chúng. Bọn họ chỉ cho rằng nàng vừa bị rắn dọa nên mới nhạy cảm và bất an như thế, cũng chẳng ai so đo với hành động gây mất hứng của nàng.
 
Yến Tuyền trở về phòng rồi đuổi những người khác đi, sau đó khẽ gọi Lộ Nhi trong phòng. Nhưng dù nàng có gọi thế nào thì Lộ Nhi cũng không xuất hiện. Yến Tuyền bèn nghĩ, có lẽ vừa rồi nàng ta đã bị thương quá nặng.
 
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Tại sao lúc nãy quỷ anh kia lại có thể chui vào bụng Tam biểu tẩu? Nó thừa cơ tiến vào, hay là…
 
Có quá nhiều thắc mắc rối rắm khiến Yến Tuyền suy nghĩ tới nỗi đau đầu. Đêm qua nàng vốn ngủ không ngon giấc, lúc nãy còn bị quỷ anh hút mất dương khí nên hiện giờ, nàng thật sự không thể chống đỡ được nữa.
 
Yến Tuyền mơ màng ngủ thiếp đi. Chẳng biết đã ngủ được bao lâu, Yến Tuyền chợt loáng thoáng nghe thấy có người gọi mình. Nàng muốn mở mắt ra nhìn thử nhưng dù cố gắng thế nào, Yến Tuyền cũng không thể mở mắt được. Mi mắt như bị dán keo, dính chặt một cách gắt gao, cơ thể cũng chẳng thể cử động được, toàn thân như bị rút cạn sức lực.

 
Lại mắc bệnh nữa rồi sao? Yến Tuyền ngẫm nghĩ, cảm giác như có vật gì đó đang đâm vào đầu mình, đau đớn khủng khiếp. Yến Tuyền còn chưa kịp phản ứng thì lại bị đâm thêm một nhát nữa, thậm chí còn đau hơn cả lúc nãy.
 
“Hoa Dung...” Cơn đau khiến Yến Tuyền lấy lại một chút sức lực, không khỏi đưa tay chạm vào chỗ đau trên đầu mình. Tuy nhiên, nàng chưa kịp chạm vào thì bàn tay đã bị ai đó nắm chặt.
 
Nơi bị ai đó giữ chặt rất nóng, còn nóng hơn cả nhiệt độ trên cơ thể nàng. Hình như đó là bàn tay của một người nào đó, song lại không giống Hoa Dung.
 
Yến Tuyền giãy dụa vì muốn rút tay ra nhưng trên mặt nàng lại đau nhói. Lần này đau đến nỗi khiến Yến Tuyền bật khóc, nước mắt ướt đẫm tuôn trào khiến mi mắt nàng cũng nới lỏng rất nhiều. Yến Tuyền vừa khóc lóc vừa gọi Hoa Dung, đồng thời mở mắt ra. Nàng thấy di mẫu, Đại biểu ca và Hoa Dung đang vây quanh giường mình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận