Biểu tiểu thư chỉ muốn sống tiếp

Dường như nhận ra được Tống Thanh Dương đang nhìn nó, Hoa Thái Tuế kêu meo một tiếng, sau đó nhảy đến bên cửa sổ, trông có vẻ không thích Tống Thanh Dương cho lắm.
 
“Biểu muội, lúc muội cho mèo ăn thì nên cẩn thận một chút, đừng để bị nó cào.”
 
Yến Tuyền gật đầu: “Nó sẽ không cào ta đâu.” Ít nhất thì trong một đến hai năm nữa sẽ không, bởi vì nó còn phải trông cậy vào nàng để được ăn cá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ phòng bếp, Hoa Dung cầm bảy con cá đi ra, kích thước đều không nhỏ, lúc này Hoa Thái Tuế chỉ ăn một con, ngay sau đó nó ló đầu ra bên ngoài kêu to meo meo vài tiếng, không bao lâu sau, từ bên ngoài có mấy con mèo mướp tiến vào, cắn và ăn, mang sáu phần còn lại đi.
 
“Meo meo!” Hoa Thái Tuế hài lòng, nhẹ nhàng nhảy khỏi cửa sổ và rời đi, linh hoạt đến mức mọi người không thể tin được nó là một con mèo béo múp.
 
“Muội thích mèo, vậy ngày mai ta sẽ nhờ người mang đến một con mèo Ba Tư đã được huấn luyện tốt tới.” Mặc dù những con mèo hoang này trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng nhìn bộ móng vuốt sắc nhọn của chúng, Tống Thanh Dương vẫn không yên tâm.
 
Yến Tuyền nhìn hắn cười: “Có lẽ ta càng thích bản tính hoang dã hơn, tựa như ta có ba người biểu ca, nhưng ta lại thích đại biểu ca ngang tàng hơn một chút.”
 
Có Hoa Dung đang ở đây, Yến Tuyền nói một cách vô tư, thẳng thắn, cho dù vừa nói vừa chạm vào tay Tống Thanh Dương thì cũng sẽ không nhìn ra được có điều gì không ổn, tuy nhiên, đối với Tống Thanh Dương mà nói, những lời này giống như giọt nước bắn vào trong chảo dầu, trái tim hắn như lập tức muốn nổ tung.
 
Trong lòng Tống Thanh Dương vô cùng vui vẻ, muốn cười nhưng lại không dám cười, trông khá buồn cười, Hoa Dung đứng ở một bên cũng không phải ngốc, thấy dáng vẻ này của hắn, lại nghĩ đến chuyện lúc trước hắn canh giữ Yến Tuyền cả một đêm, trong lòng chợt hiểu rõ, rất biết ý lui ra ngoài.
 
Tống Thanh Dương nhìn Hoa Dung rời đi, lắc đầu bật cười: “Muội nói chuyện càng ngày càng không kiêng nể, có hai người chúng ta nói vậy cũng thôi, nhưng trước mặt nha hoàn muội cũng dám nói bậy, chúng ta còn chưa thành thân, muội không sợ mấy người họ nghe xong sẽ hiểu lầm à?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Tuyền chớp mắt, ra vẻ vô tội, nói: “Ta cũng chưa nói sai cái gì, trong ba người biểu ca, ta thích nhất đại biểu ca thì có gì không ổn chứ? Đại biểu ca trông có ngang tàng hơn so với nhị biểu ca và tam biểu ca, chẳng lẽ đại biểu ca đang chột dạ?”
 
Tống Thanh Dương không nói nên lời, Yến Tuyền thầm bật cười trong lòng, nói: “Biểu ca, chúng ta ở nhà cứ phải lén lút không được tự nhiên, vẫn nên ra ngoài đi chơi, chỉ hai người chúng ta, như vậy thì ta cũng có thể công khai nắm tay huynh.”
 
Ngón tay Yến Tuyền móc lấy ngón tay hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng cào vào trong lòng bàn tay của hắn, khiến lòng người ngứa ngáy.
 
Người ta thường nói rất khó qua ải mỹ nhân, lúc này Tống Thanh Dương xem như cảm nhận được câu nói đó, cho dù bản thân cố gắng kiềm chế thì trái tim vẫn không kìm được đập thình thịch, cầm lòng chẳng đặng gật đầu đồng ý lời nói của nàng.
 
Lúc này Yến Tuyền đang cải trang thành tiểu công tử, vóc dáng nàng thấp bé, làn da mềm mại, khi mặc vào trang phục của nam nhân trông lại càng non nớt hơn. Đặc biệt khi còn có một người cao lớn như Tống Thanh Dương đứng bên cạnh, trông nàng càng thêm nhỏ nhắn, việc những thanh thiếu niên ở độ tuổi này không thể phân biệt được là nam hay nữ vốn cũng có thể xảy ra, sẽ không quá mức kỳ lạ.
 
“Lúc này muội chỉ cần hoạt bát chút là được.” Tống Thanh Dương giúp nàng xoa hai bên thái dương, lòng bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt mịn màng của nàng, cảm thấy nhìn nàng thế nào cũng không đủ.
 
Hai người bí mật rời đi từ cửa sau, đi được một đoạn xa, Yến Tuyền mới buông ống tay áo che nửa mặt xuống, cùng Tống Thanh Dương đi bộ về phía trước.
 
Tú bà kia ở tại phố Hạ Hoa, cách hoa lâu không xa, xung quanh đây đều là những nơi biểu diễn hát múa, xướng kịch, Yến Tuyền lấy danh nghĩa là đi xem diễn nhưng thật ra nàng muốn đi đến chỗ tú bà kia.
 
Tống Thanh Dương không biết suy nghĩ của nàng, bèn khuyên nhủ: “Chỗ đó quá phức tạp, có rất nhiều người thuộc nhiều tầng lớp khác nhau, các tuồng kịch biểu diễn ở đây cũng không đứng đắn, nếu muội muốn xem kịch, chúng ta có thể đến Lê Viên để xem.”
 
“Có thể không đứng đắn đến mức nào chứ?” Yến Tuyền hỏi hắn.
 
“Nghe nói giữa ban ngày ban mặt, dưới sự chứng kiến của rất nhiều người, bọn họ còn biểu diễn làm tình cho người ta xem, nên không có cô nương nhà nào sẽ đến đó để xem cái này cả.”
 
“Cô nương không đi xem thì tiểu công tử xem, huynh đừng quên, bây giờ ta đang là tiểu công tử, chúng ta cùng đi xem đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui