Yến Tuyền không khỏi lôi kéo Tống Thanh Dương đi đến đó, Tống Thanh Dương không giữ được nàng, cũng chỉ đành đi theo.
Phố Hạ Hoa rất dài, các ngõa xá* có quy mô không nhỏ, mới qua giữa trưa, ánh mặt trời rất chói chang, người đi trên đường không nhiều lắm, nhưng thật ra bên trong ngõa xá lại vô cùng náo nhiệt, rộn ràng, chỉ nghe âm thanh thôi đã thấy rất sôi động.
*Ngõa xá/ngõa tứ/câu lan là nơi biểu diễn các loại nghệ thuật biểu diễn như hát nói ca kịch xiếc tạp kỹ… các loại trò vui đại chúng mới mẻ theo trào lưu. Ngõa tứ phát triển và phổ biến nhiều vào thời nhà Tống. Sở dĩ gọi là “ngõa tứ” bởi vì thời đó chưa có tên gọi sẵn, người xưa cảm thấy những trò vui này dễ tụ dễ tan, như viên gạch ngói (ngõa), liền gọi những nơi tụ tập biểu diễn như vậy gọi là “ngõa xá”, “ngõa tử”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Tuyền lôi kéo Tống Thanh Dương vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh, mãi đến khi nhìn thấy một con mèo mướp lớn nằm trên nóc nhà của một căn nhà nàng mới dừng lại, quỷ hồn Chúc Trúc Thu cũng ở đó, đứng xa dưới mái hiên, không dám tới gần Tống Thanh Dương.
Yến Tuyền lặng lẽ nhìn về phía bọn họ rồi gật đầu, sau đó một tay ôm lấy cánh tay của Tống Thanh Dương, còn tay kia lấy cục giấy đã sớm giấu trong ống tay áo vứt vào trong góc.
“Biểu ca, chúng ta lại đây xem đi.” Yến Tuyền lôi kéo Tống Thanh Dương vào cửa, con mèo trên nóc nhà nhanh chóng nhảy xuống, dùng miệng ngậm lấy cục giấy Yến Tuyền đã vứt xuống, rồi đi đến một gian phòng nhỏ.
Đây là biện pháp mà Yến Tuyền đã nói rõ với Chúc Trúc Thu khi nàng thay quần áo, hai chị em Chúc Trúc Thu đều biết chữ, dùng danh nghĩa Chúc Trúc Thu viết một tờ giấy, kêu con mèo truyền cho Chúc Lan Nguyệt, kêu Chúc Lan Nguyệt khi nàng và Tống Thanh Dương xuất hiện, nàng ấy chỉ cần gây ra một trận ồn ào lớn một chút, như vậy thì nàng mới có lý do để kéo Tống Thanh Dương đi mua nàng ấy.
Ngõa xá vào buổi trưa không náo nhiệt bằng buổi tối, phần lớn là người đến ăn cơm, uống trà và nghỉ ngơi, cũng không có ai lên sân khấu để múa hát diễn tuồng, người nghe sách cũng không nhiều lắm, chỉ có cô nương đang nũng nịu hát kia là có nhiều người ngồi vây xung quanh, mọi người vừa ngồi một bên uống trà vừa nghe cô nương hát.
Yến Tuyền nhìn xung quanh một vòng, cũng đi qua rồi ngồi xuống, chỉ nghe thấy cô nương đó đang hát: “Lá đào nho nhỏ, quả phụ trẻ ngồi cạnh cửa, dưới mái hiên chim én đánh nhau, tiểu quả phụ mệnh khổ không có ai bên cạnh, lại nghĩ về phu quân đoản mệnh kia của mình, nước mắt giàn giụa rơi lã chã.
Quỷ đoản mệnh, chàng thật tàn nhẫn, nô gia mới gả cho chàng được ba tháng, sao chàng nhẫn tâm vứt bỏ nô một mình, giường ghế lạnh lẽo, chiếc gối đơn côi, chàng kêu đêm tối canh thâu làm sao nô có thể chịu đựng?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đáng thương nô gia mới mười bảy tuổi, gương mặt mịn màng, bàn tay mềm mại, hai bầu ngực vểnh lên không có người liếm, hoa huyệt ẩm ướt không có người làm, đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Ôi, quỷ đoản mệnh, chàng thật không biết cố gắng, lãng phí cơ thể yêu kiều này của nô, chàng không ăn tới, cũng có người khác thèm.
Ở Đông viện có Trương nhị ca, thân hình cao lớn, vạm vỡ, lại rất tốt bụng, mỗi ngày đều giúp nô gánh nước, giúp nô chẻ củi, giúp nô xoa chân, đôi tay của y rất khéo léo, y xoa tốt đến mức khiến đôi chân của nô muốn nhũn ra, còn hoa huyệt của nô nước trào như lũ lụt.
Ôi, cũng không phải là nô gia dâm đãng, cũng không phải là nô gia phóng túng, nô gia chỉ là muốn y hỗ trợ ngăn nước, nào biết, thủy triều cứ dâng hết đợt này đến đợt khác, y càng ngăn, nước càng nhiều, cây gậy ngăn nước của y cũng tràn ngập trong nước, khiến y không khỏi mệt mỏi.
Ôi, nhị ca tốt của nô, nhị lang tốt của nô, ngày mai, ngày mai lại tiếp tục, tiếp tục giúp nô gia ngăn hoa huyệt chảy nước, tiếp tục giúp người ta chặn nước…”
Yến Tuyền nghe xong đỏ mặt, im lặng uống một ngụm nước, Tống Thanh Dương ngồi bên cạnh trông thấy vậy không khỏi buồn cười: “Chẳng phải vừa rồi muội quyến rũ ta táo bạo lắm hay sao?”
“Sao lại giống nhau được chứ, ta và huynh là tán tỉnh đùa yêu, còn cái này không phải vậy.”
Yến Tuyền xem xét cũng gần đến giờ, bèn đứng lên nói với Tống Thanh Dương: “Ta không muốn nghe chuyện này nữa, xấu hổ quá, ta thà đùa cợt huynh còn hơn, như vậy còn có thể nhìn thấy dáng vẻ không thể kiềm chế của huynh.”
… Quả nhiên việc bị nàng trêu chọc không phải ảo giác, nàng là đang cậy việc hắn không dám đụng vào nàng.
Tống Thanh Dương bất đắc dĩ bật cười, lại bị nàng kéo ra ngoài ngõa xá.