Sau khi đi ra ngoài, Yến Tuyền vô thức liếc nhìn con mèo, chỉ nghe thấy con mèo kêu meo một tiếng, ngay sau đó, từ một gian phòng trong truyền ra tiếng khóc vô cùng thê lương, âm thanh lớn đến mức khiến người đi đường không khỏi sửng sốt, sôi nổi dừng lại bước chân, nhìn về phía đó.
“Trầm lão bà tử lại giáo huấn cô nương nữa rồi à?” Tại phố Hạ Hoa, mọi người đều đã quen với loại tình huống này, căn bản không muốn xen vào chuyện người khác, cho nên chỉ lắc đầu, tiếp tục bước đi.
Yến Tuyền giả vờ như không biết chuyện gì đã xảy ra, lôi kéo Tống Thanh Dương đi tới, lập tức nghe thấy trong phòng có người đang mắng: “Đúng là quỷ đoản mệnh, ngươi lại ồn ào cái gì? Ta còn chưa có chết!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến có lẽ tiếng khóc đã quấy rầy đến tú bà, Yến Tuyền nhanh chóng gõ cửa.
“Ai vậy?”
Yến Tuyền không trả lời, tiếp tục gõ cửa liên tục, Trầm lão bà tử chỉ có thể mặc kệ Chúc Lan Nguyệt trước, tiến đến mở cửa cho Yến Tuyền.
Bà ta nhìn thấy Yến Tuyền, còn tưởng chỉ là một tên tiểu tử chưa lớn, không thèm coi trọng, đang định mở miệng mắng chửi, chợt thấy phía sau nàng còn đứng một người nam nhân cao lớn vạm vỡ lại, trông có vẻ hung dữ thì lập tức trở mặt, nịnh nọt cười nói: “Hai vị công tử đến đây có việc gì sao?”
“Chúng ta nghe thấy nơi này của ngươi có tiếng khóc thất thanh của một cô nương, cho nên đến đây để xem thử.”
“À, hôm kia chỗ của ta có một tiểu nương tử vừa mới đến, người ốm nên cứ lơ tơ mơ, cũng không biết tại sao lại khóc toáng lên như vậy, ta vốn cũng đang tính xem coi thế nào.”
“Nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi thì không giống như là chỉ đi xem.” Yến Tuyền nhìn chằm chằm dây mây trong tay bà ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiểu nương tử không nghe lời, tất nhiên cần phải ăn một trận đòn roi mới có thể thành thật, đây là lần đầu tiên tiểu công tử tới phố Hạ Hoa phải không? Ngài đến đây thêm vài lần nữa thì sẽ biết, nhà nào cũng vậy thôi.”
“Ngươi vừa rồi còn nói nàng ấy ốm đến độ lơ mơ, như vậy làm sao chịu nổi trận đòn roi của ngươi.”
Yến Tuyền càn quấy đáp lại vài câu, Trầm lão bà tử bị nàng làm phiền có chút mất kiên nhẫn, cũng không quan tâm đến việc Tống Thanh Dương còn đang đứng đó, không vui vặc lại: “Tiểu công tử đã đau lòng nàng ta như thế, không bằng tiêu tốn chút bạc mua nàng ta về, cho dù ngài có đánh nàng ta, mắng nàng ta, hay muốn yêu thương nàng ta sao cũng được, ta bảo đảm sẽ không giống như hai vị công tử đây, chạy đến nhà người ta và xen vào chuyện người khác.”
“Được, ngươi nói một cái giá đi.” Yến Tuyền lập tức đồng ý, Trầm lão bà tử đang tức giận còn không biết rằng điều Yến Tuyền muốn chính là những lời này của bà ta.
“Ta thấy công tử như ngài rất thành tâm muốn mua, giá cả là hai mươi lượng bạc.”
Hai mươi lượng đối với Yến Tuyền cũng không nhiều, Yến Tuyền muốn nhanh chóng cứu Chúc Lan Nguyệt ra ngoài, nên cho dù biết cái giá này không hợp lý, cũng không nói thêm cái gì, đang định đưa tiền ra trả thì không ngờ bị Tống Thanh Dương ấn tay xuống: “Quá đắt, nhiều nhất là năm lượng, bán được thì bán, không bán được thì chúng ta đi.”
Trầm lão bà tử đang định lên tiếng, nhưng bị Tống Thanh Dương cắt ngang: “Nàng ấy bị bệnh thành như vậy, chẳng phải muốn đi khám bệnh cũng cần phải tiêu tiền hay sao? Chữa khỏi thì tốt, thôi không nói, nhưng nếu chữa không khỏi thì số bạc đã tiêu ra ngoài xem như ném đá trên sông. Cho dù không đi chữa bệnh, sau khi ngươi đánh chết nàng ấy, cũng cần phải tiêu tốn chút bạc để thuê người vứt nàng ấy ra bãi tha ma ngoài thành đúng không? Còn không bằng kiếm ít tiền hơn, bán nàng ấy cho chúng ta.”
Quả thật vô cùng có lý, nhưng Trầm lão bà tử vẫn không cam lòng: “Như vậy đi, chúng ta mỗi bên đều nhường một bước, mười lượng bạc.”
Thấy Tống Thanh Dương vẫn muốn tranh luận với bà ta, Yến Tuyền nhanh chóng nói: “Được, mười lượng thì mười lượng.”
Một tay giao tiền một tay dẫn người, Yến Tuyền tiến vào cửa và đi đón Chúc Lan Nguyệt, chỉ thấy y phục nàng ấy đã bẩn đến mức không thể nhìn thấy dáng vẻ ban đầu, tóc tai bết dính, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì bệnh tật, cơ thể suy yếu, cần phải vịn tường mới có thể miễn cưỡng đứng được.
Yến Tuyền tiến lên đỡ lấy nàng ấy, nhưng nàng ấy cứ liên tục nhìn về phía cửa: “Tỷ tỷ của ta đâu? Sao tỷ ấy không đến đây? Ngươi lại là ai? Là ngươi kêu con mèo kia đến đưa tin cho ta sao?”
“Việc này nói ra thì dài lắm, ta chỉ nói ngắn gọn với ngươi, tỷ tỷ của ngươi đã xảy ra chuyện, là quỷ hồn của nàng ấy đến nhờ ta tới cứu ngươi.” Yến Tuyền vừa nói nhỏ vừa nhìn ra cửa, bảo đảm rằng Tống Thanh Dương sẽ không nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
“Tỷ tỷ của ta đã chết? Sao có thể như vậy được chứ!” Chúc Lan Nguyệt không tin nên tinh thần kích động, may thay cơ thể nàng ấy vốn suy yếu, cho dù đang kích động song giọng cũng không lớn.