“Ta biết ngươi không tin, nhưng sự thật chính là như thế, là tỷ tỷ của ngươi nói cho ta, các ngươi là người đến từ Kế Châu, trên đường đi bái phật Quan Âm thì bị người ta bắt đi. Ngoại trừ tỷ tỷ của ngươi, hẳn là cũng không có người nào khác biết về việc này nữa phải không?”
Chúc Lan Nguyệt tin, hai hàng nước mắt lăn dài, một lúc lâu sau, nàng ấy mới hỏi: “Tỷ tỷ của ta chết như thế nào vậy?”
“Nàng ấy bị bán vào thanh lâu, không cam lòng chịu nhục, nên đã nhảy sông tự vẫn. Bây giờ ta nói cho ngươi biết chuyện này, là vì nhắc nhở ngươi cần phải quên đi tất cả những ký ức về việc con mèo đã truyền tin kia, cho dù là ai cũng không thể nhắc đến, ngươi chỉ có thể nói với người bên ngoài rằng bởi vì ốm đau tra tấn, cho nên ngươi mới đột nhiên khóc lớn tiếng như vậy, nhớ kỹ chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chúc Lan Nguyệt gật đầu, đi theo Yến Tuyền cùng nhau ra ngoài.
Dưới sự phối hợp của hai người, không có ai phát hiện ra manh mối gì, Tống Thanh Dương cũng như vậy, hoàn toàn không biết bản thân chẳng hay biết gì, không biết rằng toàn bộ hành trình ngày hôm nay đều nằm trong sự kiểm soát của Yến Tuyền.
Hai người đưa Chúc Lan Nguyệt đến y quán gần đây nhất, mời đại phu khám cho nàng ấy, sau khi xác nhận rằng chỉ cần uống mấy liều thuốc là có thể chữa khỏi bệnh, Chúc Trúc Thu mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc những chấp niệm trong lòng cũng tan biến.
Đợi trong chốc lát, Chúc Trúc Thu chào tạm biệt với Yến Tuyền và rời đi, e ngại xung quanh còn có những người khác, Yến Tuyền không thể nói chuyện với nàng ấy, chỉ gật đầu. Chúc Trúc Thu hiểu ý, sau đó biến mất như một làn khói.
Nàng ấy rời đi không lâu, Chúc Lan Nguyệt không biết nghĩ đến điều gì, duỗi tay kéo ống tay áo của Yến Tuyền lại, hỏi: “Vị công tử này, ta có thể lại nhờ ngươi giúp ta một việc nữa không?”
“Gấp cái gì? Có phải ngươi muốn nhờ ta thông báo cho cha mẹ ngươi biết việc này hay không?” Yến Tuyền suy đoán hỏi.
Chúc Lan Nguyệt lắc đầu: “Ta muốn nhờ công tử giúp ta tìm thi thể của tỷ tỷ, có được không? Chúng ta vốn cùng nhau ra ngoài, ta không thể trở về một mình được, ta phải dẫn tỷ ấy cùng nhau về nhà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Tuyền lau mồ hôi trên trán: “Chúc tiểu thư, chuyện này thật sự làm khó ta rồi, mấy ngày trước, tỷ tỷ của ngươi đã nhảy sông tự vẫn để bảo vệ trinh tiết, thi thể sớm đã bị vứt đến bãi tha ma, chắc chắn bây giờ thi thể đã bị chó hoang hay thứ gì đó ăn đến sạch sẽ. Cho dù không bị chó hoang ăn, với thời tiết nóng như vậy, thi thể cũng đã bắt đầu hư thối, bám đầy giòi bọ.”
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, Yến Tuyền không khỏi rùng mình, càng đừng nói chi đến việc tự tay mình làm.
“Cũng không chắc.” Đột nhiên có một giọng nói vang lên phía sau tấm bình phong, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Yến Tuyền giật mình, nhanh chóng nhìn về phía sau tấm bình phong, hóa ra là một tên đệ tử nấu thuốc.
Yến Tuyền âm thầm hồi tưởng về cuộc trò chuyện vừa rồi giữa nàng và Chúc Lan Nguyệt, sau khi xác nhận không để lộ chuyện quỷ quái gì mới cảm thấy yên tâm, hỏi y: “Ngươi nói tiếp đi?”
“Việc nhặt xác người xung quanh đây chỉ có một người là lão Đàm làm, những cô nương chết trong hoa lâu cũng đều do ông ta thu gom, lá gan của người này rất lớn, mạng cũng rất dai. Dựa vào việc trên người có Tam Muội Chân Hỏa*, ông ta đã dấn thân vào con đường mua bán này, tuy nhiên, cũng bởi vì việc mua bán này, ông ta không cưới được thê tử. Mọi người đều cảm thấy đen đủi, không muốn gả cô nương cho ông ta, dần dần, lão Đàm bắt đầu xuống tay với những cái xác xinh đẹp…”
*Tam Muội Chân Hỏa là ngọn lửa mà nước bình thường không thể dập tắt, từng được nhắc đến tập phim Hồng Hài Nhi dùng Tam Muội Chân Hòa ngăn không cho thầy trò Đường Tăng đi qua Hỏa Diệm Sơn. Ngọn lửa này có thể giúp tiêu trừ các chướng khí, trược khí, mầm mống bất thiện này, khiến cho chân hồn được tịnh hóa.
Yến Tuyền và Chúc Lan Nguyệt đều hết sức kinh ngạc, không ngờ rằng còn có người dám làm loại chuyện này với thi thể.
“Các cô nương trong kỹ viện hầu như đều là nhiễm bệnh mà chết, trên thi thể cũng mang theo bệnh tật, lão Đàm không dám quan hệ với mấy người bọn họ. Ngược lại là những cô nương nhảy xuống quyên sinh để bảo vệ trinh tiết kia, trên người họ đều vô cùng sạch sẽ, cho nên mỗi khi có những cô nương như thế nhảy sông, lão Đàm sẽ tới y quán của chúng ta mua rất nhiều dược liệu chống phân huỷ và giữ tươi xác. Cố gắng hết sức để bảo quản những thi thể đó, từ đó ông ta có thể giải tỏa những ham muốn tình dục của bản thân trong thời gian dài.”
…