Suốt một đêm không ngủ, mãi đến khi chân trời rám trắng, Yến Tuyền mới cảm thấy hơi buồn ngủ. Nàng ngáp một cái, định ngủ thì đột nhiên có cơn gió lạnh thổi đến, Yến Tuyền nháy mắt mở to hai mắt, quả nhiên, lại có một con quỷ nữa đến.
“Ngươi không phải do Hoa Thái Tuế giới thiệu đến đúng chứ?”
Yến Tuyền đã quen dần với việc có quỷ đột nhiên xuất hiện, nhìn dáng vẻ của con quỷ này, hình như là một thư sinh, không biết y có tâm nguyện gì chưa hoàn thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không phải, ta tận mắt nhìn thấy ngươi giúp Chúc Trúc Thu cứu muội muội nên mới quyết định tới tìm ngươi giúp đỡ, không ngờ thì ra ngươi là một cô nương.”
“Ngươi nói thử xem sao, ta có thể giúp gì cho ngươi?”
“Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta đi hỏi nương tử nhà ta, hỏi xem tại sao nàng ấy lén lút tìm nam nhân khác sau lưng ta, với tình nghĩa bao nhiêu năm qua của ta với nàng ấy, sao nàng ấy có thể nhẫn tâm giết hại ta?”
Thư sinh tên là Ngôn Tất Giản, người cũng như tên, ngày thường im lặng ít nói, dù có nói cũng là lời thì ít mà ẩn ý thì nhiều.
Thê tử của y tên là Lâm Hà Sinh, là nữ nhi ân sư chỉ dạy cho y. Hai người họ là thanh mai trúc mã, lớn lên từ nhỏ bên nhau, cùng đọc sách học tập. Hai người lúc nhỏ hồn nhiên vô tư, sau khi thành hôn cũng gắn bó keo sơn, cực kỳ ân ái.
Ngôn Tất Giản vẫn luôn cảm thấy bản thân cực kỳ hạnh phúc, mãi cho đến mấy ngày trước.
Sau khi thành hôn, Ngôn Tất Giản được một phú hộ mời đến dạy vỡ lòng cho thiếu gia và tiểu thư trong phủ. Nhà phú hộ cách nhà y hơi xa, vốn y có thể ở luôn tại nhà phú hộ nhưng y nhớ đến thê tử ở nhà một mình, mỗi ngày dù đã muộn đến đâu cũng phải từ nhà phú hộ quay về, sáng sớm hôm sau lại đi tới đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày đó, lão phu nhân trong nhà phú hộ mừng thọ, các thiếu gia và tiểu thư không cần đọc sách, sau khi y ăn tiệc xong thì cầm hai con gà nướng mang về cho thê tử. Ai ngờ y vừa mới vào trong nhà đã nghe thấy tiếng thê tử kêu đau và âm thanh phạch phạch. Y tưởng thê tử bị làm sao nên vội vàng chạy tới, ai ngờ lại thấy nàng ta và người khác điên cuồng trên giường.
Y tưởng có kẻ gian đột nhập vào nhà, cưỡng ép thê tử của y làm việc vô liêm sỉ nên xách ghế gỗ giơ lên cao đánh tên gian ác. Ai ngờ lúc y đang vật lộn với kẻ xấu thì thê tử của y cầm lấy ấm nước bằng sứ, đột nhiên đập vào đầu y.
Ngôn Tất Giản vừa nói vừa quay người, để Yến Tuyền nhìn thấy cái ót máu thịt lẫn lộn của y.
“Ta thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc ta có lỗi với nàng ta ở điểm nào mà khiến nàng ta dám lén lút giết phu quân.”
“Ngươi có quen với gian phu không?”
“Trước đây thì không quen, nhưng sau khi chết mới biết, hắn ta là thuật sĩ giang hồ, tên là Đạo Viên Tử, nhà ở dưới phố Hạ Hoa, ngày thường kiếm sống bằng việc đoán mệnh bói toán, không biết hắn ta thông đồng với thê tử ta kiểu gì.”
Yến Tuyền nhìn Ngôn Tất Giản, đến tận giờ y vẫn gọi Lâm Hà Sinh là thê tử.
“Ngươi chỉ muốn ta đến tìm Lâm Hà Sinh hỏi rõ mọi chuyện chứ không muốn nhắc đến việc trả thù, càng không kể đến sẽ đưa bọn họ ra trước công lý, vì sao chứ? Chẳng lẽ ngươi không trách Lâm Hà Sinh à?”
Ngôn Tất Giản im lặng một lúc rồi đáp: “Ta chỉ muốn biết rõ nguyên nhân.”
Yến Tuyền lắc đầu, nàng thật không nghĩ ra, tại sao Lâm Hà Sinh phải phụ bạc nam nhân yêu thương nàng ta như vậy. Chẳng lẽ tên đạo sĩ kia có thể đối xử với nàng ta tốt hơn Ngôn Tất Giản hay sao?
“Được, ta tìm cơ hội hỏi giúp ngươi. Hiện tại thê tử ngươi đang ở đâu?”
“Sau khi nàng ta lo liệu tang sự cho ta xong thì đã được nhạc phụ đón về nhà. Nhà nàng ta ở ngõ Trường Lưu, phụ thân là Lâm tú tài rất có tiếng trong ngõ, ngươi chỉ cần hỏi người dân xung quanh là biết.”
Chờ Ngôn Tất Giản kể xong câu chuyện cuộc đời thì sắc trời đã sáng hẳn, Yến Tuyền ngáp ngắn ngáp dài lấy chăn che lên đầu, nằm ngủ.
Sau khi nàng tỉnh dậy thì nghe có tin mới, Diệp di nương đã có thai, nhưng thai nhi dường như không được ổn, cả đêm qua tam biểu ca mời mấy đại phu đến chẩn trị, đến giờ vẫn chưa rời đi.
Kỳ lạ quá, chẳng lẽ quỷ anh đoạt xác thai nhi đã xảy ra chuyện? Bằng không với tác phong của Diệp di nương, nàng ta chắc chắn sẽ chờ đến ngày dì đại thọ mới thông báo mang thai, để niềm vui nhân đôi. Nhưng Diệp di nương bại lộ trước thời hạn, có lẽ thai nhi đã xảy ra vấn đề lớn?
Yến Tuyền đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có bóng đen xuyên qua cửa vào trong, không phải quỷ anh lần trước lén lút hút trộm dương khí của nàng thì còn là ai trồng khoai đất này, may mà Ngôn Tất Giản còn ở đây, y một phen bắt được nó.
Quỷ anh giãy dụa, Yến Tuyền hỏi nó: “Sao lại thế này? Chỗ Diệp di nương có phải do ngươi giở trò không? Ngươi tới chỗ ta, hẳn là đã cướp thai xác thất bại?”
Quỷ anh không ngờ Yến Tuyền đoán được, lúc này nó bị Ngôn Tất Giản tóm lấy, không giãy dụa nổi, cuối cùng đành thở dài: “Đó là số mệnh cả rồi.”