Biểu tiểu thư chỉ muốn sống tiếp

Sau khi bị cha giận dữ đánh mấy cái, Lâm Hà Sinh cũng nóng nảy, vô thức giơ tay lên đẩy lại.
 
Lâm tú tài vốn đã tức giận đến mức đứng không vững, bị nữ nhi đẩy một cái thì lập tức lảo đảo ngã ra sau, Lâm phu nhân vừa chạy lên khuyên can cũng ngã xuống theo, cả gia đình ngã sấp lên nhau. Lâm tú tài lại càng tức giận, lập tức đứng dậy chạy đi tìm cái gậy, vừa chạy vừa hét toáng lên: "Hôm nay ta phải đánh chết ngươi mới được, cái đồ nữ nhi bất hiếu! Muốn về Ngôn gia thủ tiết chẳng thà đi tuẫn tiết theo Ngôn Tất Giản luôn đi!"
 
Lâm tú tài nổi giận đùng đùng nên đánh cái nào cái nấy cực kỳ nặng tay, chỉ mới đánh mấy cái mà người Lâm Hà Sinh đã chằng chịt vết thương, tóc tai tán loạn. Đã rơi vào hoàn cảnh này rồi mà Lâm Hà Sinh vẫn cứng đầu gầm lên: "Không cần người ra tay, tự con sẽ đến nha môn đầu thú! Ngôn Tất Giản là do con giết! Là tự tay con giết!"
 
Lời nói của Lâm Hà Sinh khiến chính đường lặng ngắt như tờ, bàn tay Lâm tú tài đang giơ cao cây gậy cũng khựng lại giữa không trung, ông ta dường như không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy: "Ngươi lặp lại lần nữa xem."
 
"Chính con đã giết Ngôn Tất Giản, con vụng trộm gian díu với nam nhân bị y phát hiện nên mới lỡ tay giết người."
 
Lâm tú tài sửng sốt một lúc lâu, sau đó người bắt đầu co giật rồi đột ngột ngã ra sau.
 
Tống Thanh Dương vội đỡ lấy ông ta, ấn vào huyệt Nhân Trung mới lúc mới thấy người từ từ tỉnh lại.
 
Ông ta vừa mở mắt ra đã định cầm gậy nhưng lại bị Tống Thanh Dương ngăn cản: "Bây giờ ông có đánh chết nàng ta cũng vô dụng, chẳng thà nghe thử xem lý do tại sao đi.''
 
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lâm Hà Sinh nói: "Lâm gia có truyền thống vừa làm ruộng vừa đi học, thư hương môn đệ, vốn có quy củ khắc nghiệt. Từ lúc con bắt đầu hiểu chuyện, mỗi một tiếng nói, hành động đều phải tuân theo quy củ mà làm, chỉ cần làm trái lại một chút thôi người cũng sẽ cầm thước gỗ đánh con.
 
Con sợ bị đánh, thế nên không thể không gò bó theo khuôn phép, sống theo ý muốn của người, trở thành một tiểu thư khuê các theo ý người. Hàng xóm láng giềng khen ngợi con, tỷ muội đồng trang lứa ngưỡng mộ con, sư ca sư đệ thích con, con cũng cho rằng mình rất vui vẻ. Mãi đến ngày Đạo Viên Tử xuất hiện, lúc đó con mới biết được mình có khát vọng thoát khỏi người, thoát khỏi đủ loại quy củ trói buộc trên người con."
 
Đó là lúc nàng ta và Ngôn Tất Giản mới đính hôn, mẫu thân mời Đạo Viên Tử đến nhà xem bát tự cho bọn họ.
 
Đang xem thì mẫu thân bị người ta gọi đi, để mình nàng ta ở lại chờ kết quả, nàng ta yên lặng chờ Đạo Viên Tử bấm đốt ngón tay, chỉ nghe hắn ta nói: "Mệnh cách của Lâm tiểu thư khác thường cần phải dùng phương pháp sờ xương để tính lại xem."
 
Nàng ta không biết sờ xương đoán mệnh là cái gì, cũng chẳng hiểu chuyện nam nữ, nghe hắn ta nói vậy thì chẳng nghĩ nhiều mà giơ tay ra theo yêu cầu.
 
Đạo Viên Tử nắm chặt tay nàng ta, cảm giác nóng rực khác xa tay nàng ta, sức lực của người nọ cũng rất lớn, đó là lần đầu tiên nàng ta chạm vào cơ thể nam nhân.
 
Hắn ta nắm tay nàng ta rất chặt, sau đó chậm rãi xoa từ ngón giữa dài nhất rồi từ từ đến lòng gốc ngón tay, lòng bàn tay, khuỷu tay, đầu vai... Mỗi nơi mà tay hắn ta đi qua, nàng ta cảm thấy xương cốt toàn thân như giãn hết ra, thoải mái thở hổn hển. Chẳng biết mình bị hắn ta ôm vào lòng từ lúc nào, chỉ biết lúc bàn tay hắn ta xoa lên hai ngọn núi cao của nàng ta, cảm giác nóng bỏng khiến trái tim nàng ta sắp hóa thành nước. Từng giọt nước trong suốt nhỏ tí tách từ giữa hai chân xuống dưới khiến bàn tay đang đặt giữa háng nàng ta ướt sũng. Lúc bàn tay hắn ta sờ lên, hang động ngập nước run bần bật, dâm thủy nhớp nháp bắn tung tóe ra ngoài. Hắn ta xoa nắn, chơi đùa, động tác liên mạch không hề dừng lại một khắc nào, ngón tay thật dài cắm thẳng vào trong rồi xoa bóp từng chút từng chút một. Vân vê, nhào nặn khiến nàng ta lúc thì gọi mẹ, lúc lại gọi cha, hoàn toàn quên đi sự xấu hổ, quên đi những quy củ khuôn sáo.
 
Đó là lần đầu tiên nàng ta không tuân theo quy củ nhưng không hề bị đánh mà lại sung sướng như vậy, hạnh phúc như vậy. Nàng ta biết mình đang bị lợi dụng nhưng vẫn vô cùng vui vẻ. Từ đó, nàng ta bắt đầu chờ mong cuộc sống sau khi kết hôn, nhưng nàng ta đã quên mất một điều. Ngôn Tất Giản là học trò của cha, là đệ tử mà cha nàng ta tự hào nhất.
 
Ngô Tất Giản, người cũng như tên, trầm mặc ít nói, là một cái hũ nút nhàm chán, giống hệt người cha đặt nặng quy củ của nàng ta. Giờ nào đi ngủ, giờ nào thức dậy, giờ nào ăn cơm, giờ nào uống trà đều theo quy củ mà làm, ngay cả lúc lên giường, hôn môi mấy lần, sờ ngực mấy lần, làm mấy lần cũng tuân theo quy củ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui