Túi Càn Khôn không lớn, bên trong có đựng một chiếc gương Bát Quái, một cái chuông, một cây sáo làm từ xương, một người giấy nhỏ bằng bàn tay, còn có hoàng phù và bút mực chu sa.
Yến Tuyền cầm hoàng phù lên xem thử, nàng nhìn không hiểu, cũng không biết hoàng phù này của hắn ta với Hộ Thân phù lúc trước nàng cầu được ở trong miếu có gì khác nhau, không biết có thể trừ tà, tránh uế hay không?
Còn gương Bát Quái nàng từng nghe nói đến rồi, gương lồi để trấn trạch hóa sát, gương lõm để nạp phúc, gương Bát Quái của Đạo Viên Tử là gương lồi, không có gì khác so với loại nàng thường thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người giấy được làm cực kỳ tinh xảo nhưng lại không vẽ mặt, dù nàng vặn vẹo thế nào thì người giấy vẫn là người giấy, chúng không nhúc nhích.
Còn lại chuông và sáo xương, Yến Tuyền mỗi tay cầm một cái xem qua một lượt, đầu tiên nàng lắc chuông, tiếng chuông lanh lảnh êm tai, du dương ngân nga, là chuông Tam Thanh đạo sĩ hay dùng để cầu phúc.
Sáo xương không giống như loại làm từ loại xương chim ưng bình thường mà là làm từ xương hạc, lớn hơn các sáo xương khác nhiều.
Yến Tuyền đặt chuông Tam Thanh xuống, lấy khăn chấm nước trà lau cây sáo rồi thử đưa lên miệng thổi.
Không giống tiếng chuông trong trẻo, tiếng sáo rầu rĩ mang chút u ám, tịch mịch khiến người ta nghe rồi bất giác rợn gai ốc.
Đột nhiên Hoa Dung đang ngồi gấp quần áo bên cạnh khóc nức nở nhưng dù cho bà ấy lau thế nào, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Yến Tuyền nghĩ một lát rồi lại lắc chuông Tam Thanh, tiếng chuông lảnh lót vang lên ngăn dòng nước mắt của Hoa Dung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Tuyền lại hỏi bà ấy: “Sao thế? Sao tự nhiên lại khóc?”
“Không biết tại sao, vừa nghe thấy tiếng sáo, nô tỳ lại không kìm được nhớ tới đứa bé đã qua đời của mình.”
Cả nhà Hoa Dung đều là bồi phòng của Thái phu nhân, cùng Thái phu nhân tới Tống phủ.
Năm mười sáu tuổi, Hoa Dung nhận được ân điển của Thái phu nhân, được xóa bỏ nô tịch, nhờ có sự sắp xếp của phụ thân mình, bà ấy lại gả cho một thương nhân hay lui tới giao dịch với phụ thân.
Trong nhà thương nhân kia ngoại trừ mẫu thân ra còn có một đệ đệ sinh đôi.
Hai huynh đệ sinh cùng canh giờ, cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, cùng một dáng vẻ nhưng tính tình của cả hai lại trái ngược hoàn toàn. Ca ca lịch sự, gia giáo, tuổi trẻ tài cao, xử lý chuyện làm ăn trong nhà gọn gàng ngăn nắp, đệ đệ lại ngu xuẩn, tầm thường, từ bé sức khỏe đã không tốt.
Có hàng xóm láng giềng nói, ca ca đã giành hết số vận của đệ đệ từ khi còn trong bụng mẹ nên mới có chênh lệch lớn như thế.
Có quá nhiều người nói, mẫu thân cũng cảm thấy như thế, trong lòng ca ca tràn đầy áy náy với đệ đệ, bởi thế ngày thường người trong nhà yêu thương, ưu ái cho đệ đệ nhiều hơn.
Sau khi họ thành hôn không lâu, đệ đệ cũng cưới thê tử, đệ muội thông minh, quả cảm, tính cách nóng nảy, bà bà chọn bà ta là vì để bà ta có thể bù đắp cho đệ đệ, vì thế, trong nhà không tiếc cho đệ muội gấp đôi sính lễ. Thế nhưng đợi đệ muội thực sự gả qua đây, bù đắp đâu không thấy, ngược lại thường xuyên thấy bà ta cao giọng quở trách đệ đệ là nam nhân vô dụng, bà bà muốn dạy dỗ bà ta nhưng lần nào cũng bị bà ta nói móc lại đến không thốt ra được lời nào.
Sau đó không biết bà bà nói với đệ muội thế nào, cuối cùng đệ muội cũng yên lại, khi đó bà ấy vừa mang thai không lâu, vì thế mọi suy nghĩ đều đặt lên đứa con trong bụng, không quan tâm đến chuyện phiền lòng của họ.
Cũng không biết bà bà điều trị cơ thể cho đệ đệ thế nào, không lâu sau, đệ muội cũng mang thai, sau mười tháng mang thai, hai người một trước một sau sinh con, bà ấy sinh con gái, đệ muội sinh con trai.
Có trai có gái, người trong nhà đều sung sướng không thôi, có điều, so với nữ nhi, mọi người vẫn thích nhi tử hơn, nhất là bà bà, đến cả trượng phu bà ấy cũng thích bế chất tử, đúng như kiểu ở giữa hai chân có thêm thứ kia là giỏi lắm vậy.
Mặc dù trong lòng bà ấy khó chịu nhưng cũng không so đo, người khác không thương nữ nhi, tự có người làm mẹ nó thương nhưng bà ấy không ngờ cuộc sống của nữ nhi mà mình thương yêu lại ngắn ngủi đến thế.
Hoa Dung nói xong, không nhịn được lại bật khóc, Yến Tuyền đưa khăn tay cho bà ấy, kéo bà ấy ngồi xuống giường, ôm bà ấy: “Đừng vội, ngươi cứ bình tĩnh mà nói.”
Hoa Dung nức nở một lúc lâu rồi mới làm giọng mình bình tĩnh lại: “Ngày đó là sinh thần của phụ thân nô tỳ, nô tỳ và trượng phu quay về chúc thọ, nữ nhi còn nhỏ, không tiện mang đi nên nhờ bà bà chăm sóc một ngày, đói rồi thì có sữa của đệ muội đút cho, nhưng không ngờ tới, không ngờ tới... đợi đến khi nô tỳ về, nữ nhi đã mất rồi...”
“Sao lại mất được?” Yến Tuyền đoán được kết quả rồi nhưng nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Hoa Dung, nàng vẫn không nhịn được run lên theo, tay ôm bà ấy chặt thêm.
“Con bé, con bé bị tiểu thúc của nó nấu chín lên ăn rồi!”
“Gì cơ!” Yến Tuyền như bị sét đánh ngang tai, nàng không dám tin rằng đứa bé bị ăn!
“Không biết tên trời đánh đó nghe nói chỉ cần ăn người là có thể trị khỏi căn bệnh bẩm sinh trên người, có thể bù lại được số vận bị ca ca hắn ta cướp đoạt từ đâu, hắn ta không nỡ ăn nhi tử của mình nhưng lại nhẫn tâm ăn con nô tỳ! Bởi vì con nô tỳ là nữ nhi, bà bà khuyên nô tỳ, dù sao cũng là nha đầu, chết rồi thì thôi. Trượng phu cũng khuyên nô tỳ, dù sao cũng là đệ đệ ruột thịt của ông ta, nếu không phải ông ta cướp hết vận số của đệ đệ từ ở trong bụng mẫu thân, đệ đệ ông ta cũng sẽ không phải ăn thịt người để trị bệnh, bù đắp vận số, coi như lấy mạng của nha đầu này trả lại cho đệ đệ đi.”
“Cả nhà đó điên rồi sao!” Yến Tuyền tức giận đến đau cả bụng, sao lại có loại người bệnh hoạn điên cuồng đến thế! Chẳng trách trước nay Hoa Dung chưa từng nhắc tới trượng phu lúc trước.
“Đúng thế, họ điên cả rồi, nô tỳ không điên, nô tỳ lên nha môn kiện cả nhà họ, nô tỳ bắt đám trời đánh đó đền mạng cho nữ nhi đáng thương của nô tỳ!”
Hoa Dung ôm Yến Tuyền khóc một lúc, lệ nóng ướt đấm cổ áo Yến Tuyền, bấy giờ Yến Tuyền mới biết vì sao từ trước đến nay Hoa Dung lại chăm sóc nàng tận tâm như thế, có lẽ bà ấy coi nàng như nữ nhi mà chăm sóc, bù đắp.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, trong nhà có đệ muội, bà bà, sao lại để ông ta nấu đứa trẻ lên vậy?
Yến Tuyền hỏi Hoa Dung.
“Bà bà nói mình đi ngủ trưa, giao đứa bé cho đệ muội ru ngủ, đệ muội với hai đứa bé đều ngủ rồi, không biết hắn ta lén lút bế đứa bé xuống bếp nấu, đến khi phát hiện ra, đứa bé đã bị ăn một nửa rồi.”
“Không đúng lắm, lúc ấy hai thai cùng sinh ra, ông ta sinh ra nhi tử, ca ca sinh ra nữ nhi, theo ý của người trong nhà ông ta, nhi tử thắng nữ nhi, không phải ông ta đã thắng được ca ca rồi sao? Sao đến lúc đó ông ta lại nảy sinh ý định ăn người để trị bệnh, bổ sung vận khí?”
Hoa Dung lắc đầu: “Ai biết được, tóm lại hắn ta đền mạng cho nữ nhi nô tỳ là được rồi.”
“Không đúng, không đúng.” Yến Tuyền càng nghĩ càng cảm thấy không đúng nhưng nàng lại không nói rõ được là không đúng ở đâu.
Sau một lúc nghĩ kỹ lại, Yến Tuyền vỗ đầu: “Chữa bệnh không giống với bồi bổ cơ thể, thân thể yếu cần phải bồi bổ, chữa bệnh là trên người có bệnh, ông ta ăn thịt người là để chữa bệnh, bổ sung vận khí, trên người ông ta có bệnh gì? Bệnh yếu sinh lý! Vậy thì vấn đề đây rồi, nếu ông ta bị yếu sinh lý thì nhi tử của ông ta từ đâu mà có?”
Hoa Dung sửng sốt, môi run rẩy: “Không phải chứ?”
“Ngươi nghĩ kỹ lại chuyện lúc trước xem.” Yến Tuyền nói, trong lòng nàng đã lờ mờ có suy đoán.