“Trình gia biết nhà nô tỳ dựa vào phủ Quốc công, trong lòng họ biết ở lại Kinh thành nhất định sẽ bị gia đình nô tỳ trả thù chuyển đi nơi khác rồi, còn Kỳ gia vẫn bán thịt lợn trên con phố đó.”
“Như vậy đi, bây giờ chúng ta đoán cũng không đoán ra được, chi bằng tới dạo quanh con phố đó, nghe ngóng một chút, nói không chừng sẽ có phát hiện mới.”
“Nhưng biểu tiểu thư, người còn đang bệnh đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Khỏi rồi, khỏi rồi mà.” Bây giờ Yến Tuyền chỉ muốn tra ra chân tướng, thế nên dù chân có đau nàng cũng muốn đi ngay.
Hoa Dung không lay chuyển được nàng, thấy nàng để tâm đến chuyện của mình như thế, trong lòng bà ấy cảm kích không nói nên lời.
Yến Tuyền ôm bà ấy: “Ngươi chăm sóc ta như khuê nữ, ta cũng đối xử với ngươi như người thân, ta nhất định sẽ giúp ngươi làm rõ chuyện này, sẽ không để ngươi bị bắt nạt.”
“Haiz.” Hoa Dung lại không nhịn được lau nước mắt.
Hai người ngồi xe ra ngoài, đường cũng không xa lắm.
Đến giao lộ, hai người xuống xe ngựa, Yến Tuyền và Hoa Dung đi qua, Hoa Dung hãy còn sợ hãi. Từ sau khi chuyện kia xảy ra, bà ấy không lui tới con phố này nữa, có lẽ người trên đường cũng không nhận ra bà ấy nhưng bà ấy cũng sợ bị nhận ra, bà ấy không muốn làm liên lụy Yến Tuyền bị người ta chỉ trỏ.
Yến Tuyền không thèm để ý, dù sao bị nói một, hai câu cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Tuyền quyết định đến cửa hàng thịt của Kỳ gia để xem thử trước, nếu không phát hiện gì khác, nàng sẽ đi hỏi thăm hàng xóm láng giềng.
Tiệm thịt lợn của Kỳ gia không nhỏ, nổi bần bật giữa một dãy cửa hàng nhưng Yến Tuyền và Hoa Dung lại không ngờ Kỳ Kim Kim đứng ở sau cái thớt bán thịt.
Lạ thật, không phải bà ta đi theo Trình Lục Văn rời Kinh thành rồi sao? Sao lại quay lại đây?
Yến Tuyền có ý định tiến lên hỏi nhưng thấy vẻ mặt hung dữ của Kỳ Kim Kim, nhìn dáng vẻ chặt thịt heo của bà ta, nàng lại hơi sợ, nhìn quanh một lát, Yến Tuyền quyết định tới quán trà đối diện tiệm thịt lợn.
Chọn một vị trí gần cửa sổ, cho tiểu nhị một nén bạc xong, nàng hỏi hắn ta có biết Kỳ Kim Kim quay về đây từ bao giờ không, Trình Lục Văn đi đâu rồi?
Tiểu nhị không lớn tuổi lắm nên không biết Hoa Dung, nhận được bạc, hắn ta nói hết cho hai người biết: “Cô mẫu của Kỳ gia mới về đây từ một tháng trước, nghe nói cả nhà bà ta chết hết, chỉ còn lại mình bà ta, bà ta bán mình ăn xin mới có thể về được.”
“Lúc đó cả người bà ta bẩn thỉu, đứng trước tiệm thịt nhận cha, nhận ca, suýt nữa còn bị lão gia tử của Kỳ gia đánh đuổi đi. Đến lúc nhìn ra đây thực sự là nữ nhi mình, lại nghe bà ta kể về cảnh ngộ của mình trong mấy năm qua, lão gia tử nói chắc chắn bà ta bị quỷ ám rồi, mau nhờ người mời Đạo Viên Tử tới xem thử.”
“Đạo Viên Tử tính toán một lúc, nói đây là món nợ cô mẫu Kỳ gia này thuở còn trẻ nợ, bây giờ tiểu quỷ lớn lên thành đại quỷ rồi, không dễ dàng giải quyết nữa.
Đạo Viên Tử ngồi xuống báo giá tiền, lão gia tử vốn còn muốn từ chối nhưng lại sợ nữ nhi bị đeo bám đến chết, nữ quỷ kia sẽ quấn lấy hết người của Kỳ gia, vì cả gia đình, ông ta nghiến răng tiêu một khoản lớn Đạo Viên Tử trừ họa giúp họ.
Đạo Viên Tử lập đàn làm phép ở đầu phố, tay cầm kiếm gỗ đào, chân bước thất tinh bộ, hết làm phép rồi lại niệm chú, không nhìn ra được môn phái gì, chỉ biết hắn ta làm phép xong, một cây sáo làm từ xương người bỗng dưng rơi xuống, Đạo Viên Tử nói đây là pháp khí của nữ quỷ.
Hắn ta cướp pháp khí của nữ quỷ, thu nữ quỷ vào gương Bát Quái, đợi bảy bảy bốn mươi chín ngày, nữ quỷ sẽ hóa thành vũng mủ, từ đó tan thành mây khói.
Hắn ta còn dặn dò bây giờ sức khỏe của cô mẫu Kỳ gia quá yếu, e là sẽ chiêu quỷ khác tới, tốt nhất là ngày ngày làm việc ở tiệm thịt, nhiễm chút máu sát khí từ tiệm thịt để tránh quỷ, thế mà từ sau khi Đạo Viên Tử lập đàn làm phép, sắc mặt cô mẫu Kỳ gia hồng hào lên trông thấy, người cũng như trẻ ra mấy tuổi nhưng cũng có người nói là do ở nhà được ăn ngon uống đủ.”
Yến Tuyền nghe xong thì lặng lẽ lau miệng, hóa ra cây sáo kia là sáo quỷ, nàng còn đưa lên miệng thổi nữa.
Căn cứ vào lời tiểu nhị, món nợ Kỳ Kim Kim mắc khi còn trẻ, phù hợp với tiểu quỷ lớn lên thành đại quỷ hình như chỉ có nữ nhi bị nấu chín của Hoa Dung, là nàng ta âm hồn bất tán, đi theo người Trình gia báo thù sao?
Cũng đúng, chết thảm như thế sao có thể không báo thù chứ? Xem ra phải nhanh chóng nghĩ cách thả nữ quỷ ra khỏi gương Bát Quái mới được, tuy nhiên phải làm thế nào đây? Nàng không biết làm.