Chẳng ai có thể nói rõ được thần tiên hay ma quỷ có thật trên đời hay chỉ là tâm ma trong lòng người. Đó cũng chính là câu của các cụ thường bảo: Cả đời không làm việc gì xấu, thì nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.
Yến Tuyền về đến nhà, nàng cầm gương Bát Quái lên nhìn nhưng vẫn không thấy có gì khác lạ. Nàng vẫn chưa biết phải làm gì mới có thể thả Mộ Vân ra khỏi gương Bát Quái.
Yến Tuyền ngẫm nghĩ, đầu tiên nàng bảo Hoa Dùng cầm gương Bát Quái gọi tên Mộ Vân, sau đó nàng lại thổi cây sáo quỷ, xem hai loại kích thích này có thể gọi được Mộ Vân từ trong gương Bát Quái ra không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng sáo nhỏ nhẹ xa xôi đầy u oán, giống như tiếng gió thổi qua đường hầm sâu thăm thẳm, khiến cho người khác bỗng cảm thấy sợ hãi mà không hiểu vì sao, lại thêm tiếng khóc nức nở thảm thương của Hoa Dung càng làm người ta cảm thấy tim đập thình thịch.
Đột nhiên, gương Bát Quái động đậy, dường như có thứ gì đó sắp phá vỡ gương mà ra, nhưng việc chỉ xảy ra trong một tích tắc, sau đó gương không hề có động tĩnh gì nữa. Cho dù nàng có thổi sáo nhiều đến thế nào, Hoa Dung có gào khóc to đến đâu, thì gương Bát Quái vẫn không có phản ứng gì nữa.
Yến Tuyền chợt nảy ra một ý, nàng cầm một chiếc kéo từ trong ngăn tủ ra rồi không ngừng đâm mạnh vào giữa chiếc gương đồng.
Đầu kéo sắc nhọn vô cùng, chọc thủng cả mặt gương đồng. Một làn khói trắng nhẹ nhàng chui từ vết thủng trên mặt gương ra, hóa thành một cô nương tầm mười một, mười hai tuổi.
Hoa Dung không nhìn thấy, chỉ có Yến Tuyền thấy được cô bé, hồn phách của cô bé ấy rất yếu ớt, gần như trong suốt, nếu tiếp tục bị nhốt thêm vài ngày nữa thì chắc hẳn sẽ bị gương Bát Quái tiêu hóa hết.
“Có phải là Mộ Vân không?” Mộ Vân chính là cái tên mà trước kia Hoa Dung đặt cho.
Nữ quỷ gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy năm nay nàng ấy vẫn luôn bám theo Kỳ Kim Kim để từ từ tìm kiếm cơ hội báo thù. Nhưng mà ma quỷ không dễ chạm được vào người bình thường, nàng ấy chỉ có thể hút một ngụm dương khí khi bọn họ đau đầu nhức óc, trong người không khỏe mà thôi. Vậy nên nhiều năm trôi qua như vậy rồi nhưng nàng ấy vẫn chưa thể báo thù xong.
Mãi cho đến khi có quỷ khác chỉ dạy nàng ấy làm cây sáo quỷ, Mộ Vân mới có thể xử lý bọn chúng theo mong muốn của mình.
“Cây sáo quỷ được làm từ xương đùi của trẻ con chưa tròn trăm ngày, được tế bái trong bãi tha ma suốt một năm, dính vô số oán khí. Người có thể thổi nó, mà quỷ cũng có thể thổi. Người thổi sáo này có thể khiến kẻ khác nhớ tới chuyện đau buồn nhất trong lòng mình, cũng sẽ đưa tới quỷ có oán hận. Quỷ thổi sáo này có thể mê hoặc lòng người, sai sử bọn quỷ nhỏ làm việc cho mình.”
Mộ Vân giải thích, hiện giờ nàng ấy đang rất suy yếu, chỉ nói vài câu cũng đã hao hết sức lực. Nhưng nàng ấy vẫn cố gắng nói xong, đôi mắt Mộ Vân vẫn nhìn thiết tha vào mẫu thân đang không ngừng gạt lệ.
“Ta giữ một mạng cho Kỳ Kim Kim là vì muốn để cho bà ta tự mình sám hối trước mặt mẫu thân của ta, nói rõ mọi chuyện cho mẫu thân ta biết, không ngờ ta lại bị Đạo Viên Tử bắt.”
Yến Tuyền nhanh chóng kể lại chuyện vừa xảy ra cho nàng ấy: “Kỳ Kim Kim đã bị bắt, bà ta chắc chắn không thoát tội được, ngươi có thể yên tâm được rồi.”
Yến Tuyền dứt lời thì chẳng ai nói gì, trong phòng chỉ còn tiếng khóc nức nở của Hoa Dung.
“Con của ta, là do mẫu thân hết.” Hoa Dung khóc lóc, nói: “Thế mà bấy lâu nay ta vẫn chưa phát hiện ra được vấn đề trong chuyện này. Khiến cho một đứa trẻ như con phải tự mình báo thù rửa hận.”
Mộ Vân mím môi, nàng ấy giơ tay muốn ôm mẫu thân của mình vào lòng, nhưng mà nàng ấy là quỷ nên đâu thể ôm người khác. Cánh tay trong suốt xuyên qua người Hoa Dung.
Mộ Vân nhìn đôi tay của mình, lắc đầu rồi nói: “Cả đời này ta không thể ở bên mẫu thân nhiều, nhưng nỗi nhớ mong của mẫu thân, tình yêu thương của mẫu thân đối với ta, giờ nào khắc nào ta cũng luôn cảm nhận được, hy vọng kiếp sau chúng ta còn có cơ hội được làm mẹ con.”
“Chắc chắn rồi, nhất định sẽ có cơ hội mà.” Yến Tuyền trả lời thay cho Hoa Dung.
Mộ Vân gật đầu mỉm cười, nói: “Hồn phách của ta yếu ớt quá rồi, không thể cứ quanh quẩn nơi dương gian này mãi được, sau này ngươi hãy thay ta ôm mẫu thân nhiều vào nhé.”
“Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với bà ấy.”
Mộ Vân sắp đi thì đột nhiên nhớ tới gì đó, nàng ấy cười, nói: “Ngươi nói với mẫu thân giúp ta, thật ra ta không phải chỉ có một mình báo thù rửa hận, ngươi sẽ đến giúp ta, cứu ta, đều là vì có mẫu thân ta. Là mẫu thân ta vô hình chung đã cứu mạng ta, từ trước tới nay, mẫu thân ta luôn yêu thương, giúp đỡ ta.”
Yến Tuyền sửng sốt, nàng nghĩ thầm chuyện này rất đúng, có lẽ tất cả mọi chuyện đều đã được trời cao sắp đặt rồi.