Nằm bò thực sự không dễ dàng di chuyển, nàng vừa phải chú ý dưới nền nhà vừa phải chú ý hai người trên giường, mỗi lần dịch một bước lại phải dừng lại nhìn ngó một chút, bảo đảm bản thân sẽ không bị phát hiện rồi mới dám đi tiếp. Chờ đến khi nàng đến chỗ có thể lấy được cái bình, hai người trên giường đã tới giai đoạn lâng lâng sung sướng.
Yến Tuyền nhìn chằm chằm vào bọn họ, tranh thủ lúc bọn họ không chú ý, nàng lén lút vươn tay, nhanh chóng chộp lấy cái bình nhỏ kia.
Lấy được rồi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Tuyền âm thầm vui vẻ, đang định rời đi bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên rất nhiều tiếng bước chân từ xa tới gần.
“Không ổn, bọn họ làm xong rồi.”
Trên giường, Khâu Nguyên vội vàng sốt ruột, vừa nói vừa nhanh chóng rút cây gậy thịt ra khỏi cơ thể của thê tử mình. Nào ngờ rằng ngay nháy mắt khi rút ra ấy, tất cả tinh dịch lại bắn ra hết, không biết do quá sướng hay do bị dọa sợ mà tinh dịch bắn ra rất xa, không chỉ bắn đầy lên người tiểu nương tử mà còn bắn không ít lên mặt đất. Yến Tuyền ngồi xổm ở góc tối cạnh mép giường, nhìn mấy giọt tinh dịch trắng bên chân mình, nàng vội vàng rụt chân lại.
Khâu Nguyên vừa mặc quần áo vừa chạy nhanh ra ngoài cửa. Vì hắn ta đang sốt ruột, hoảng hốt nên không phát hiện ra sự tồn tại của Yến Tuyền. Tiểu nương tử trên giường thì đang thở hổn hển, nhắm hai mắt lại để tận hưởng dư âm sung sướng ban nãy, vậy nên cũng không phát hiện bên mép giường còn có một người. Yến Tuyền tranh thủ cơ hội lúc này, vội vàng vừa lăn vừa bò để trốn ra ngoài.
Bên ngoài, đám nam nhân xắn cổ tay áo và ống quần, mồ hôi nhễ nhại đầy người đang tốp năm tốp ba mà khiêng cuốc, xẻng đi ra ngoài viện. Yến Tuyền không tiện trở về ngay, chỉ có thể trốn ở trong một góc khuất trước, chờ bọn họ đi mới về viện của mình.
Vì phải bận rộn đến đêm khuya, nên có một, hai người trong số họ cất lời oán giận: “Một câu có rắn của biểu tiểu thư làm chúng ta phải lật tung sân lên kiểm tra đi kiểm tra lại. Kết quả thì sao? Đến một con rắn cũng không thấy.”
Yến Tuyền nghe vậy thì thấy rất có lỗi, lúc ấy nàng chỉ thuận miệng tìm bừa một lý do mà thôi, không ngờ lại làm bọn họ vất vả như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không phải Quốc công gia cũng làm cùng chúng ta à, ngài ấy vừa mới về đến nhà, còn chưa được nghỉ ngơi, làm gì có chủ tử nào tốt đến vậy chứ? Hơn nữa tiền công của chúng ta đêm nay cũng được tính theo kiểu khác, ngươi phải biết chừng mực đi.”
Người oán giận bị phản bác tới mức nhỏ giọng, nhưng vẫn không cam lòng, nói: “Quốc công gia cũng thật ngốc, sao phải tự làm bản thân mệt mỏi làm gì?”
Bọn họ đi rất nhanh, chưa bao lâu đã đi xa, giọng nói cũng dần biến mất trong bóng đêm. Yến Tuyền đang trốn tránh bỗng sửng sốt trong chốc lát, thầm nghĩ hôm nay nàng thật có lỗi với Đại biểu ca, không chỉ phá hỏng tiệc đón gió của huynh ấy mà còn làm huynh ấy nhọc lòng vì nàng rất nhiều. Có lẽ lần này huynh ấy huy động mọi người để kiểm tra mọi nơi trong sân là vì vẫn nhớ kỹ chuyện năm đó hại nàng bị rắn cắn nhỉ?
Yến Tuyền đợi một lát, sau khi chắc chắn bọn họ đã đi hết thì mới đứng dậy trở về.
Đi đến trước viện của mình, từ rất xa, Yến Tuyền nhìn xuyên qua màn đêm mờ ảo, thấy có một nam nhân cầm thứ gì trong tay, đứng trước cửa viện của nàng nhìn trái nhìn phải, hình như hắn đã phát hiện ra rằng viện của nàng không được khóa lại.
Yến Tuyền bất ngờ, muốn quát lớn người nọ, nhưng nghĩ đến việc nàng lén lút trốn ra ngoài, nàng lại không thể há miệng.
“Là Quốc công gia.” Lộ Nhi nói, vừa nói xong đã nhanh chóng bay ra chỗ khác, nàng ta không dám tới gần Tống Thanh Dương, không thể giúp gì cho Yến Tuyền.
Yến Tuyền thấy chẳng hiểu ra sao, Đại biểu ca không đi cùng những người đó, một mình tới trước cửa viện của nàng làm gì?
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Tống Thanh Dương ở bên kia đã phát hiện ra nàng.
Năm giác quan của người tập võ nhạy bén hơn hẳn người thường, Yến Tuyền cảm thấy họ đang cách nhau rất xa, nhưng đối với Tống Thanh Dương thì lại rất gần, nàng vừa tới gần, hắn liền phát hiện ra ngay.
Nhìn Tống Thanh Dương đi về phía này, Yến Tuyền muốn trốn đi theo phản xạ. Nhưng nghĩ đến việc nàng đã bị hắn phát hiện, nếu trốn thì lại càng không giải thích được nên mới dừng chân lại.
“Tuyền nhi muội muội đi đâu về thế?” Tống Thanh Dương quan sát nàng từ đầu đến chân, ánh mắt hắn đảo qua mấy giọt mồ hôi trên trán, y phục đầy nếp nhăn và cả bụi đất trên làn váy của nàng.