Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy


Mở ra xem thử? Vui vẻ mở ra như năm đó, lại phát hiện bên trong có ba đóa hoa sắp héo tàn? Nàng còn nhớ Tuyết Nhuế cầm một cành hoa cắm vào tóc nàng, bảo là rất hợp với nàng.
Hợp cái gì? Thân phận đê tiện hay thân thể yếu đuối? Nhưng khi đó, cho dù vô cùng ấm ức vẫn mạnh miệng cười nói cảm ơn, bảo Lục Tụ thưởng bạc.
Vì muốn lấy lòng Tuyết Nhuế, để nàng ta nói vài lời hay ý đẹp thay nàng trước mặt Nhị thái thái và Từ Tử Ngọc.

Nhưng ai ngờ nha đầu này lại bò lên giường của Từ Tử Ngọc trước khi nàng đính hôn!
Vì thích Từ Tử Ngọc nên nàng nhẫn nhịn, nhưng mà nhẫn nhiều năm như thế đổi lấy được gì?
Lục Tụ giật nảy mình tới nỗi mặt mũi trắng bệch trước thái độ khác lạ của Tô Văn Khanh, tiểu thư nhà mình bị kích thích à? Nếu đám người Nhị thái thái nói Tô Văn Khanh không tốt trước mặt Nhị thiếu gia thì phải làm sao đây? Nhị thiếu gia nói nặng lời một câu, tiểu thư đã khó chịu mấy ngày...!Nàng ấy muốn khuyên Tô Văn Khanh đi sang chỗ Nhị thái thái nói vài lời êm tai, rồi cho thêm ít đồ, nhưng nhìn sắc mặt Tô Văn Khanh lại ngậm miệng.
Biểu cảm của Tô Văn Khanh rất lạ, giống như vô cùng vui vẻ cũng vô cùng đau lòng, thật kỳ quái.

Lục Tụ vò khăn, khẽ gọi nàng: "Tiểu thư..."
Tô Văn Khanh nhấc ấm trà lên định uống một hớp mới nhớ ra Tuyết Nhuế chê không uống, lại nhìn dáng vẻ căng thẳng của Lục Tụ thì mỉm cười.

Lục Tụ chỉ mới mười một tuổi, chắc rất sợ, nàng nói: "Đừng lo, pha trà đi."
Đến khi Lục Tụ đi ra ngoài, nàng ngắm nghía chiếc hộp trên bàn, mới nhớ ra bây giờ là lúc nào.
Năm Chính Cực thứ mười tám, giờ nàng chỉ có mười hai tuổi.
Tô Văn Khanh bỗng nhiên buồn vui lẫn lộn, vui vì có thể sống lại lần nữa, buồn vì chỉ sống được năm năm.

Thời gian trộm được này quá ngắn, không thể nào tận mắt nhìn vẻ mặt của Vương thị khi Từ gia bị tịch thu gia sản.
Năm Tô Văn Khanh chết bệnh, nàng chỉ mới mười bảy tuổi, không có Hắc Bạch Vô Thường lấy mạng, không có Mạnh Bà ở cầu Nại Hà cho nàng một bát canh.

Thấy mình chết, thấy bà ngoại già đi nhiều chỉ sau một đêm, thấy Nhị cữu mẫu cười không khép được miệng ra sao, đương nhiên cũng thấy Từ Tử Ngọc không buồn không xót.
Sau khi tỉnh lại, thì ra nàng bị nhốt ở Thanh Đại Viện, không ra được cũng không thể đầu thai, trở thành cô hồn chân chính.
Mười ba năm trôi qua, mười ba năm nàng không gặp Từ Tử Ngọc, nghe bà tử quét dọn nói sau khi nàng chết hai tháng, Từ Tử Ngọc cưới cháu gái của Khánh quốc công.

Cho cháu gái của Khánh quốc công đủ thể diện, mười dặm hồng trang chèn ép một đám khuê tú kinh thành.

Sau đó, nghe nói tình cảm phu thê của Từ Tử Ngọc vô cùng tốt, thành thân ba tháng đã mang thai.
Yêu thương biến thành tuyệt vọng, tuyệt vọng trở thành oán hận, dần dần cảm giác rung động khi nhớ đến Từ Tử Ngọc đã không còn mà chỉ có căm thù.

Tô Văn Khanh nhớ lại mười ba năm làm cô hồn dã quỷ, nàng cười sâu xa.
Ai ngờ thế tử Từ Tử Ngọc của Thừa Văn Hầu phủ thi khoa cử nhiều năm lại không thể đỗ tiến sĩ, cho đến khi Thừa Văn Hầu phủ suy tàn cũng chỉ có thân phận tú tài.


Trái lại, Quý phi tỷ tỷ xin bệ hạ một công việc cho y, không ngờ mới nhậm chức không lâu, có một vụ án dính dáng đến Thừa Văn Hầu phủ.

Sau đó, Thừa Văn Hầu phủ dần rút lui khỏi giới quý tộc ở kinh thành.
Mà năm đó, thứ trưởng tử Từ Tử Việt trong phủ đạt Giải nguyên khi mới mười bảy tuổi, khiến cả đám người Thừa Văn Hầu phủ ngỡ ngàng.

Sau đó, hắn đỗ liền Tam nguyên, học vấn uyên thâm, mới hai mươi tuổi đã trở thành Trạng nguyên.

Bệ hạ khen không dứt lời, bèn gả công chúa, ban thưởng phò mã.

Sau đó, chỉ trong ba năm đã leo đến chức Đại lý tự thiếu khanh, khi đó Từ Hiền chỉ là Hàn lâm viện Thị giảng Ngũ phẩm.
Tô Văn Khanh chỉ gặp Từ Tử Việt một lần, đó là năm thứ bảy sau khi nàng chết.

Tân đế kế vị, Từ quý phi Từ gia bị kết tội mưu phản xét nhà, chỉ có một mình Từ Tử Việt thoát tội.

Có lẽ mùi máu tươi phá tan trói buộc, Tô Văn Khanh trông thấy Từ Tử Việt đạp lên lớp tuyết đầu mùa trên mặt đất bước vào Từ phủ.


Thủ lĩnh cấm quân vừa mới giết người như ngóe cũng cung kính gọi hắn một tiếng Từ đại nhân.
Giờ phút này, Vương thị thảm hại há miệng chửi rủa: "Từ Tử Việt, đồ con hoang tiện nhân sinh này, ngươi giết hại trung lương, chết không yên lành!"
Từ Tử Việt cong môi bước từng bước đến gần, cười cợt hỏi thủ lĩnh cấm quân ở sau lưng mình: "Từ gia thì trung lương cái gì?"
Cả đám cười sặc sụa, mặt Vương thị đỏ bừng lên, ánh mắt Từ Tử Việt chuyển tới trâm vàng trên đầu bà ta.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hắn rút cây trâm vàng kia đâm vào má trái Vương thị.

Tiếng hét chói tai xen lẫn mắng chửi vang vọng khắp Thừa Văn Hầu phủ, Vương thị gần như ngất đi vì đau, máu trên mặt chảy ròng ròng, đáng sợ như ác quỷ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận