Giữa hè nóng bức, trong viện tiếng ve kêu không ngừng làm cho người ta phiền táo.
"Xuân Lan, Hạ Hà, dùng sức quạt cho ta, giữa trưa chưa ăn no sao?" Tuy là thanh âm nghiêm khắc nhưng lại vô cùng thanh thuý dễ nghe.
"Dạ, biểu tiểu thư".
"Vả miệng".
"Dạ, phu nhân". Thanh âm vả miệng bát bát vang lên, phu nhân không kêu ngừng, ai cũng không dám ngừng.
"Thu Cúc, Đông Mai, ra ngoài đánh chết hết mấy con ve chết tiệt kia đi".
"Dạ, phu nhân." Hai nha đầu vội chạy như bay, lại không có biện pháp nào với mấy con ve trên cây, chỉ đành kêu cha gọi mẹ, cầu cho chúng nó đừng ồn ào nữa.
"Ngừng đánh, tiết kiệm khí lực quạt cho ta mau, thời tiết cái quỷ gì, làm người ta nóng muốn chết". Thiếu phụ* nằm trên tháp thượng** phiền táo ngồi dậy, làm cho trước mắt người ta sáng ngời, hé ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, bất kỳ từ ngữ nào để hình dung vẻ đẹp mỹ nhân, dùng trên người nàng cũng không hề phóng đại. Vì khí trời nóng bức, nàng chỉ mặc một lớp áo tơ dệt mĩ miều, khoác ngoài là áo lụa mỏng, đợi hai chân buông xuống đất, chỉ thấy tư thái nàng lả lướt, khí chất thanh lệ thoát tục, mặc dù giờ phút này cả người toát ra vẻ ngang ngược, nhưng cũng không giảm đi chút nhan sắc nào, mười phần mười là mỹ nhân bại hoại, nàng chính là biểu tiểu thư của Tống phủ kiêm nhiệm thiếu nãi nãi - Chung Minh.
< *thiếu phụ ~ gái trẻ có chồng. **~ gần giống như trường kỉ.
Thiếu (trẻ) Nãi nãi ~ Tiếng tôn xưng phụ nữ đã có chồng - Tiếng nô tì gọi bà chủ. >
Xuân Lan cùng Hạ Hà cầm quạt hương bồ bước theo Chung Minh, một khắc không ngừng quạt, dù là như vậy, Chung Minh vẫn đổ mồ hôi đầm đìa, càng nóng càng phiền, càng phiền càng nóng, chỉ đổ thừa nha đầu không hết sức, tức giận đến cắt giảm lương tháng các nàng, hai nha đầu một chút cũng không dám nhàn hạ, đều quạt hết lực, mồ hôi ướt đẫm, y phục cứ như mới từ trong nước bước ra.
"Lần này biểu ca đi ra ngoài bao lâu rồi?" Chung Minh hỏi.
Xuân Lan đáp: "Bẩm biểu......" Chung Minh trừng mắt nhìn nàng một cái, Xuân Lan nuốt một chút nước miếng: "Phu, phu nhân ... đã muốn cỡ ba tháng".
Chung Minh thầm oán: "Đi lâu như vậy thế nào ngay cả phong thư đều không có".
Hạ Hà trả lời: "Lần này đại thiếu gia phải đi mua bán lớn, tự nhiên phải lâu một ít, Xuyên Thục lại đường xá xa xôi, thư gửi trên đường nói không chừng đã đánh mất".
< Xuyên Thục ~ tỉnh Tứ Xuyên hiện nay >
"Bộ ta không biết sao? Phải nhờ ngươi lắm mồm!" Chung Minh quở trách một câu, bất quá trong lòng lại thoải mái rất nhiều, không biết vì cái gì lần này biểu ca xuất môn, nàng tổng cảm thấy có chút bất an, từ sau khi ngoại tổ mẫu qua đời, Tống gia ngày càng lụn bại, mới trôi qua bất quá một năm, biểu ca đem của cải vốn cũng không nhiều bao nhiêu, tiêu xài hết, thế cho nên đưa tay hướng nàng đòi tiền, mới đầu chỉ mấy trăm lượng, sau lại một hai ngàn, lần này một hơi lấy đi năm ngàn lượng, nói là mua bán lớn, nàng tuy rằng không hiểu chút gì về việc làm ăn, nhưng cũng biết biểu ca không phải người rành buôn bán gì, cho nên có chút do dự, biểu ca nói hắn có quý nhân phù trợ, lần này nhất định kiếm được không thua thiệt, nàng mới miễn cưỡng đáp ứng, với lại miệng ăn không núi cũng lỡ, tiền nàng mang theo cũng không đủ bọn họ xài mấy năm, chỉ hy vọng biểu ca thật có thể làm ra được điều gì đó.
********
"Tống công tử lâu như vậy không trở về nhà, sẽ không sợ cọp mẹ nhà huynh ra oai trách mắng sao?" Một nữ tử mặc mày xinh đẹp nằm trên đùi một quý công tử, bưng chén rượu đưa đến bên miệng hắn.
Tống công tử uống một hơi cạn sạch, rồi mới nói: "Ta mà sợ ả, thật là buồn cười, chờ ngày nào đó ta thu hết bạc trên người ả vào tay, lập tức đuổi ả ra khỏi nhà".
Nàng kia sẳng giọng:"Nam nhân các huynh a, thật sự là không lương tâm".
Tống công tử sờ soạng trên mặt nữ tử một phen, cười nói: "Kia phải xem đối với người nào, nếu là Như Yên cô nương, ta trăm ngàn luyến tiếc a".
Như Yên lập tức dựa vào người hắn ha ha cười:"Ai không biết Tống công tử huynh diễm phúc sâu, đệ nhất phu nhân là đại tài nữ nổi danh kinh thành, đệ nhị phu nhân càng diễm quang hoa thơm cỏ lạ, không phải người mà yên hoa nữ tử như bọn thiếp có khả năng so sánh".
Tống công tử trên mặt lộ vẻ đắc ý,"Ai nói không phải." Tiếp theo oán hận nói,"Bộ dạng xinh đẹp có ích lợi gì, tâm địa quá ác độc, nếu không có tiểu tiện nhân Chung Minh kia, ta như thế nào phải ly thân Tô Tử Mặc, bằng không với bảo bọc của nhạc phụ tam phẩm đại quan, ta hiện tại không biết có bao nhiêu uy phong, nếu không có ả tiện nhân kia, tam phòng tiểu thiếp của ta cũng không bị đuổi khỏi gia môn, bây giờ còn không biết lưu lạc phương nào, lại bởi vì ả, ta mới chậm chạp không thể chuộc thân cho Như Yên cô nương, để nàng phải ở nơi yên hoa này chịu uỷ khuất".
Như Yên vội vàng che miệng hắn lại, khóc nói:"Công tử có tâm ý này, Như Yên đã cảm thấy mỹ mãn , chỉ trách Như Yên bạc mệnh, cùng công tử hữu duyên vô phận".
Tống Tuấn Kiệt thấy bộ dáng nàng lê hoa đái vũ*, tâm đều phát đau , hận không thể bồi nàng cùng nhau khóc, hướng nàng cam đoan nói: "Nàng yên tâm, một ngày nào đó ta sẽ đem nàng cứu ra hố lửa."
< * ~ Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái>
Như Yên từ từ thở dài:"Chỉ sợ đến lúc đó Như Yên đã thành hoa tàn, công tử sẽ ghét bỏ".
Tống Tuấn Kiệt sửng sốt, điểm ấy hắn nhưng thật ra không nghĩ tới, tiểu mỹ nhân như vậy ở lại thanh lâu để người ta giày xéo, thật sự rất đáng tiếc , trong lòng nóng lên, thốt ra: "Ta giúp nàng chuộc thân".
Ánh mắt Như Yên sáng lên: "Thật sao?" Bất quá rất nhanh vẻ mặt liền ảm đạm đi xuống,"Chỉ sợ công tử hữu tâm vô lực, Như Yên không muốn công tử khó xử".
Tống Tuấn Kiệt theo bản năng sờ soạng bên hông một chút, trong túi hắn xác thực không có, đi ra ba tháng, năm ngàn lượng Chung Minh đưa đã muốn xài không sai biệt lắm, mặt xấu hổ lúc đỏ lúc trắng.
Như Yên xem hết ở trong mắt, đột nhiên nói:"Kỳ thật giúp Như Yên chuộc thân cũng không khó".
Tống Tuấn Kiệt vội hỏi:"Làm thế nào?"
Như Yên nói:"Biện pháp của ta chẳng những có thể giúp công tử chuộc thân cho ta, còn có thể giúp công tử một lần nữa cai quản được nhà cửa."
Tống Tuấn Kiệt lập tức nghe ra ý tứ trong đó, có cái gọi là há miệng mắc quai, hắn cũng ngay tại trước mặt Như Yên ra vẻ ta đây, chứ hiện tại có Chung Minh đừng nói thể hiện, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, đã sớm không có tự ái, sống còn không bằng con chó, hắn đã sớm không muốn tiếp tục như vậy, nếu có thể lấy hết gia tài bạc vạn của Chung Minh vào tay, về sau làm chuyện gì cũng không cần xem sắc mặt của nàng.
Như Yên hướng hắn vẫy tay, Tống Tuấn Kiệt lập tức đưa lỗ tai tới gần, Như Yên nói:"Có câu gọi là lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu......".
< ~ Bụng dạ hẹp hòi thì ko phải là người quân tử , không độc ác thì không thể trở thành trượng phu . >
Một phen sau, Tống Tuấn Kiệt mừng rỡ, hôn mặt Như Yên một cái, nói:"Nếu thành công, ta cưới nàng về làm chính thất."
Như Yên xấu hổ nói:"Xuất thân như ta làm sao dám đảm đương, chỉ cầu công tử cứu ta ra khỏi nhà giam này".
Tống Tuấn Kiệt cười nói:"Chỉ cần nàng không ghen tuông cả ngày, ngăn cản ta nạp thiếp, cho nàng làm phu nhân có cái gì không được?"
********************
"Biểu tiểu thư, đại thiếu gia sai tiểu nhân trở về truyền lời, thiếu gia đã đến kinh thành ." Gã sai vặt đi theo Tống Tuấn Kiệt quỳ gối ngoài cửa.
Chung Minh kinh hỉ nói:"Thật a!" Tiếp theo sắc mặt lạnh lùng,"Lần sau còn kêu biểu tiểu thư, cắt đầu lưỡi của ngươi!"
Gã sai vặt sợ tới mức dập đầu, khúm núm nói: "Tiểu nhân không dám".
"Biểu ca đâu?" Chung Minh khi nói chuyện không quên sửa sang lại quần áo đồ trang sức, nói với Xuân Lan, "Ngươi đi phân phó phòng bếp làm một bàn rượu và thức ăn, cho biểu ca đón gió tẩy trần".
Gã sai vặt nói:"Phu nhân không cần phiền toái , đại thiếu gia đã đặt một bàn tiệc rượu ở tửu lâu, sai tiểu nhân trở về đón phu nhân đi qua".
Chung Minh khó hiểu nói:"Đều về nhà rồi , vì sao phiền toái thế?"
Gã sai vặt ngẩng đầu ra vẻ thần bí nói với Chung Minh: "Đại thiếu gia chuẩn bị một phần lễ vật cho phu nhân, muốn cho phu nhân sự kinh hỉ".
Chung Minh vừa nghe có lễ vật, lập tức mặt mày hớn hở, làm sao còn truy vấn, phân phó nha đầu giúp nàng thay quần áo.
Đợi Chung Minh trang điểm xong, đừng nói là gã sai vặt, ngay cả nha hoàn hầu hạ bên người nàng suốt ngày đều cảm thán trong lòng, biểu tiểu thư thật sự là xinh đẹp thiên tiên, nếu tính tình không quá phá hư, thật đúng là một người chủ tuyệt vời.
Thiên Hương Lâu là đại tửu lâu số một số hai kinh thành, ngay cả vương tôn hậu duệ quý tộc đều thường xuyên đến, Chung Minh nghĩ rằng, biểu ca mời nàng đến nơi đây ăn cơm, xem ra lần này là kiếm được tiền thật rồi , tâm tình rất tốt, trên mặt tươi cười rạng rỡ như mặt trời, mới tiến vào Thiên Hương Lâu, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, có người cầm giữ không được nhìn chằm chằm Chung Minh, trực tiếp chảy ra nước miếng.
Tống Tuấn Kiệt ở trên lầu nhìn xem rõ ràng, Chung Minh mỹ mạo cơ hồ không người nào có thể địch, cứ như vậy buông tha cho thật sự có chút luyến tiếc, nguyên bản chủ ý đã quyết định liền hơi do dự, bất quá nghĩ lại, đại trượng phu làm sao sợ không có vợ được, chỉ cần hắn có bạc, có dạng nữ nhân gì tìm không thấy, sao phải giống cẩu quỳ gối liếm chân Chung Minh, cho dù hiện tại nàng đẹp cỡ nào, sau nhiều năm cũng đến ngày già yếu suy tàn, vì một nữ nhân thật không đáng, hắn liền nắm chặt tay, không hề dao động quyết tâm.
"Biểu muội." Tống Tuấn Kiệt nhiệt tình tiếp đón.
Chung Minh nhìn đến biểu ca dung mạo như Phan An - Tống Ngọc*, liền tươi cười nở rộ như mẫu đơn, vui vẻ nói: "Biểu ca, huynh đã trở lại".
< * hai trong số tứ đại mỹ nam Trung Hoa >
Tống Tuấn Kiệt hỏi:"Có nghĩ ta không?"
Chung Minh đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng nói:"có nghĩ."
Tống Tuấn Kiệt ngoài mặt cảm động, trong lòng lại cho là hiển nhiên, ngươi là nghĩ ta có đem bạc của ngươi tiêu hết hay không đi! Hắn nói với Chung Minh: "lại đây, ta uội diện kiến Trần lão bản".
Chung Minh lúc này mới phát hiện trong gian phòng còn có một người, lập tức thu hồi tư thái tiểu nữ nhi, trừ bỏ biểu ca, vô luận trước mặt ai nàng đều thể hiện tư thái của một con khổng tước cao ngạo, nhất là với nam nhân, ánh mắt mị mị của Trần lão bản kia làm cho nàng nảy sinh chán ghét.
Trần lão bản tuổi chừng bốn mươi, trên cằm có chùm râu dê, nhìn qua cực kỳ đáng khinh, Chung Minh nghĩ "biểu ca làm sao lại kết giao loại bằng hữu như vậy".
Tống Tuấn Kiệt cũng chú ý tới sắc mặt Trần lão bản, dù sao biểu muội cũng là thê tử của hắn, trong lòng có chút không thoải mái, sau khi áp chế, cười nói:"Biểu muội, muội không biết, Trần lão bản là quý nhân của ta, lần này nhờ có hắn mà số bạc muội cho ta buôn bán kiếm lời gấp đôi".
Chung Minh kinh hô:"Cái gì!" Khó có thể tin nói: "Lời gấp đôi, nói chính xác là buôn bán lời năm ngàn lượng?"
"Có thể nói như vậy!" Tống Tuấn Kiệt nói xong lấy trong người ra một xấp ngân phiếu, quơ trước mặt Chung Minh: " Đây, chỗ này là năm ngàn lượng, còn có năm ngàn lượng làm tiền vốn, tạm thời không có ở đây".
Chung Minh quá rõ thái độ làm người của Tống Tuấn Kiệt, hắn là loại người có một ngàn xài một vạn, xuất môn ba tháng không có khả năng một phân tiền cũng không tốn, nói như vậy năm ngàn lượng này thật là do hắn kiếm trở về, chẳng qua làm nghề gì mà trong vòng ba tháng có thể kiếm nhiều bạc như vậy, không phải là hoạt động phi pháp đi, kiểu này thì không được, nếu để quan phủ biết, chắc chắn sẽ bị bắt giam. Nàng vội kéo Tống Tuấn Kiệt qua một bên, lo lắng hỏi: "Biểu ca, tiền này có sạch sẽ không?"
Tống Tuấn Kiệt thật khẳng định nói:"Muội yên tâm, trong sạch."
Chung Minh trong lòng mặc dù còn có nghi hoặc, bất quá có biểu ca cam đoan, cũng sẽ không nhiều lời, chỉ hỏi hắn ba tháng này đã làm ăn cái gì.
Tống Tuấn Kiệt nói:"Để cho Trần lão bản nói đi."
Từ khi Chung Minh tiến vào, tầm mắt của tên râu dê Trần lão bản vẫn chưa dời khỏi người Chung Minh, Tống Tuấn Kiệt gọi hắn ba tiếng, hắn mới nghe thấy, lau nước miếng giải thích cho Chung Minh.
Chung Minh nghe rốt cuộc hiểu được, làm ăn từ miệng biểu ca kỳ thật chính là cho vay, khó trách bạc tới nhanh như vậy, nàng mặc dù không hiểu luật lệ, nhưng nghe nói bọn họ cho dân cờ bạc vay, tổng cảm thấy việc này không tốt.
Tống Tuấn Kiệt nói:"Mọi việc có Trần lão bản đảm đương, chúng ta chỉ để ý thu bạc."
Chung Minh vẫn là bán tín bán nghi.
Tống Tuấn Kiệt tiếp tục dụ dỗ: "Này bạc ngay tại trước mắt, biểu muội còn có cái gì lo lắng, hơn nữa muội không tin Trần lão bản, chẳng lẽ còn không tin được biểu ca? Muội nghĩ coi, mới ba tháng, năm ngàn lượng biến thành một vạn lượng, trên tay muội, đúng rồi, trên tay muội có bao nhiêu bạc?"
Chung Minh không đề phòng, nói cho hắn biết:"Mười vạn lượng."
Tống Tuấn Kiệt khẽ nuốt nước miếng, ả đàn bà này thật là có tiền, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, "Muội ngẫm lại đi, nếu mười vạn lượng này đều quăng vào đây, qua một phen thì phải là hai mươi vạn lượng, tiền sinh tiền, lợi sinh lợi, về sau chính là bốn mươi vạn, tám mươi vạn, biểu muội, chúng ta không cần làm chuyện gì, đời này cũng không lo ăn uống".
Trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao? Chung Minh không biết, nàng chỉ biết bạc của nàng là Chung gia mấy đời tích luỹ được, kêu nàng lấy hết ra toàn bộ thì có chút luyến tiếc.
Tống Tuấn Kiệt biết biểu muội hắn tuy rằng ngực đại ngốc nghếch, nhưng cũng không phải người ngu ngốc, chuyển ý nói: "Biểu muội nếu là sợ có phiêu lưu, không bằng trước hết xuất ra một vạn lượng, nếu là nửa năm sau, Trần lão bản giúp chúng ta kiếm được hai vạn lượng, đến lúc đó biểu muội lại xuất ra bạc cũng không muộn." Ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng thầm nghĩ, qua đêm nay, mười vạn lượng kia của ngươi, bao gồm năm ngàn lượng bán ngươi cho thanh lâu đều là của bổn thiếu gia.
Chính là một vạn lượng, Chung Minh cũng không để trong mắt , cho dù đổ bể, vì biểu ca, nàng vẫn nguyện ý, nhân tiện nói: "Được, muội lấy ra một vạn lượng". Tiếp theo hung hăng nhìn chằm chằm Trần lão bản nói, "Hy vọng Trần lão bản không gạt biểu ca của ta".
Trần lão bản lập tức nói:"Đương nhiên đương nhiên."
Tống Tuấn Kiệt chỉ vào ngân phiếu trên bàn nói:"Nơi này đã muốn có năm ngàn lượng, biểu muội chỉ cần xuất ra thêm năm ngàn lượng, Trần lão bản là đại ân nhân, chúng ta hôm nay đưa đủ số cho hắn, để hắn đỡ phải đi thêm chuyến nữa".
Chung Minh gật gật đầu, đứng dậy nói:"Muội đi một chút trở lại".
Đợi Chung Minh đi rồi, Trần lão bản nói:"Xinh đẹp như thế, Tống huynh thật sự bỏ được sao?"
Tống Tuấn Kiệt tất nhiên luyến tiếc, bất quá sờ sờ ngân phiếu năm ngàn lượng trong lòng, còn nghĩ đến gia tài mười vạn của Chung Minh, cắn răng một cái nói:"Chỉ hy vọng các ngươi làm sạch sẽ lưu loát một ít, đừng lưu lại phiền toái cho ta".
Trần lão bản cười nói:"Đó là đương nhiên, bất quá trước khi đưa đến thanh lâu, thì lão tử ta phải nếm trước đã".
Tống Tuấn Kiệt lại là một trận nhức nhối, lấy trong người ra một bao thuốc mê, đổ vào bên trong chén rượu của Chung Minh.