Thật may là quán hải sản không quá xa trường và đó cũng là quán ngon nữa.
Lâm Nhã Trúc ngồi đối diện với Hàn Nghiên Vũ, Hạ Tử Kỳ ngồi cạnh cô.
" Nhã Trúc! Ngồi cạnh mình đi! " Hàn Nghiên Vũ khó hiểu khi bạn thân ngồi cách xa mình.
" Không! Tao còn đang giận mày đó! Lâm Nhã Trúc làm xấu mặt bắt đầu gọi món.
Hạ Tử Kỳ cúi mặt bởi cậu quá ngại khi ngồi cùng người mình thích.
...****************...
Tư Phong Miên sau khi mua đồ về nhà một lúc lâu thì nấu ăn dọn dẹp nhà.
Hắn phát hiện căn bếp này sạch sẽ đến lạ thường khác hẳn phòng khách và phòng ngủ.
Vậy có nghĩa là Hàn Nghiên Vũ đây không hề nấu ăn và hắn cũng nhận ra trong hầm xe của cô có vô số con xe thể thao phiên bản giới hạn mà trong số đó có một vài con hắn không có.
Đến chiều tối Hàn Nghiên Vũ mới về nhà mặt mày hớn hờ lao đến ghế sofa hiện nguyên hình
" A! Nhà là sướng nhất! "
Tư Phong Miên thấy dưới tầng có tiếng động hắn đi xuống đến giữa cầu thang thì nhìn thấy cục bông trắng trắng mềm mềm đang lăn lộn trên sofa.
" Về rồi à? "
Hàn Nghiên Vũ ngẩng đầu về phía tiếng nói rồi gật đầu.
" Nghiêm Vũ! Tôi sờ lông của cô được không? Mỗi lần sờ tôi trả tiền cho cô! "
Hắn không thể nào cưỡng lại cục bông trước mặt được.
" Bao nhiêu? " Hàn Nghiên Vũ lười biếng nằm cuộn tròn người lại
" Hai triệu một lần! "
" Sờ đi! " Hàn Nghiên Vũ nghe cái giá hời thế liền nhẹ dạ cả tin mà không biết cái giá phải trả là như thế nào.
Tư Phong Miên nghe thấy đáp án mong muốn anh đi xuống nhấc cô lên ôm vào lòng.
" Xinh quá! Con cái sao? "
Hàn Nghiên Vũ nghe vậy giật bắn mình cụp đuôi che lại biến lại thành người thành ra cô ngồi lên đùi hắn đã vậy còn không hề mặc đồ.
" A! Á!.....á á á! "
Cô vội vàng trở lại nguyên hình cúp đuôi chạy mất.
Tư Phong Miên cũng ngây người.
Hắn vừa nhìn thấy gì vậy? Là cơ thể của một thiếu nữ 18.
Ahhhh!
Hắn phiền não mà vò đầu.
Ai biết đâu được hắn chỉ tính trêu trêu một chút thôi mà.
Giờ biết ăn nói sao với con gái nhà người ta đây trời.
Bây giờ mà lên cũng không tìm được phòng của cô chứ đừng nói xin lỗi.
Cơ mà đây là lần đầu tính từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra hắn nhìn thấy cơ thể phụ nữ, phải công nhận cơ thể của Hàn Nghiên Vũ thật sự rất đẹp không hổ danh là hồ ly.
Hàn Nghiên Vũ về phòng đập đầu vào gồi mấy nhát thực sự cô muốn chết quá đi thôi!
Ấm ức đến suýt chút nữa đánh người ai bảo cô thích tiền làm chi để giờ bị người ta ghẹo cho thật đáng đời.
Á! Á á á á á
Hàn Nghiên Vũ hét lên đầy tuyệt vọng!
Đến Tư Phong Miên ngồi dưới tầng còn nghe thấy tiếng hét của cô làm hắn giật mình theo sau đó là tiếng đổ lớn.
Rầm! Rầm! Rầm!
Cô hiện nguyên hình là hồ ly phá nát nửa căn nhà khiến hắn hoảng sợ thiếu chút nữa là hồn lìa khỏi xác.
Một còn hồ ly trắng chín đuôi to lớn bằng cả căn nhà.
Cũng may đây là ngoại thành khác xa so với thành phố và ở đây chuẩn nơi hoang vu hẻo lánh nên không bị ai phát hiện.
Hàn Nghiên Vũ rời đi vào trong rừng, lúc này Tư Phong Miên mới hoàn hồn hai chân hắn mềm nhũn không đứng dậy nổi phải mất một lúc lâu mới đứng dậy được.
Đây là lần thứ hai hắn chứng kiến cảnh tượng này, giây sau còn khiến hắn cảm thấy trời đất sụp đổ.
Căn nhà về lại nguyên trạng ban đầu làm hắn nghĩ mình vừa gặp ảo giác.
~ 2 tiếng sau ~
Hàn Nghiên Vũ mới mò về bộ lông trắng dính đầy máu nằm nhoài ra sàn nhà phòng khách.
Tư Phong Miên nghe thấy tiếng động liền đi ra xem thấy khắp người cô dính máu có chút hoảng hốt định tiến lại gần xem nhưng lại nghĩ đến cảnh lúc chiều liền thôi.
" Nghiên Vũ! Cô có sao không? "
Hàn Nghiên Vũ lười biếng ngẩng đầu lên
" Không sao! Chỉ là tôi đi ăn thôi! Máu này là của động vật.
"
" Cô ăn đồ sống? " Tư Phong Miên ánh mắt thoáng chút kinh ngạc.
" Uh! Có gì lạ sao? " Hàn Nghiên Vũ nghiêng đầu tròn xe mắt nhìn hắn.
" Không sợ đau bụng hả? " Tư Phong Miên lo lắng thay cho sức khỏe của Hàn Nghiên Vũ rồi đấy.
" Không! " Hàn Nghiên Vũ trả lời kiên định
" Là bản năng sao? " hắn bất lực nhìn bộ dạng be bét máu trên người của cô lúc này.
" Ừ! Anh muốn ăn không hôm nào tôi mang về cho! " cô thích thú liếm láp lông.
" Không! " hắn rùng mình
Cả đời hắn ngang dọc tung hoành cảnh tượng gì cũng thấy nhưng chưa bao giờ thấy nhân thú ăn thịt sống như cô cả.
" Đi tắm đi! " Tư Phong Miên nhíu mày nghiêm mặt nhìn cô.
Hàn Nghiên Vũ chột dạ cúp đuôi đi lên tầng đi tắm nhưng mỗi bước chân cô đi đều dính máu khiến hắn tức điên lên vì căn nhà này hắn tự tay dọn dẹp mà.
Tư Phong Miên đi đến ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô bế lên
" Nói cho tôi biết phòng của cô ở đâu! Tôi bế cô lên.
Nếu không cái nhà này sẽ toàn dính máu mất.
"
Hàn Nghiên Vũ bị ánh mắt của Tư Phong Miên dọa sợ ngoan ngoãn để hắn ôm
" Đi hết hành lang xuyên qua tường là được."
Cái mà hắn tưởng là cuối hành lang lại chỉ là ảo ảnh đi xuyên qua đó là một căn phòng.
Rầm!
Tư Phong Miên ngã ngửa người về phía sau mà không kịp trở tay.
Đến khi hắn tỉnh táo lại phát hiện ra căn phòng này thực sự rất bừa bộn, màu, cọ, tranh, bảng, giá vẽ, xô nước....chúng ở khắp mọi nơi trong căn phòng.
" Hàn Nghiên Vũ! Cô! Cô....!" Tư Phong Miên tức đến mức không thốt lên lời.
.