Bình An Của Anh

Kim đồng hồ cứ quay từng vòng từng vòng, đến giờ cơm tối, nhà họ Hứa
đối diện cuối cùng cũng có động tĩnh. Thẩm Hi Tri nhìn qua mắt mèo, thấy cửa nhà đối diện đóng kín, anh nghĩ ngợi một lát, mở cửa đi ra ngoài,
lén lút áp tai vào cửa nhà họ Hứa. Loáng thoáng nghe thấy tiếng Trần Ái
Lệ đay nghiến, Hứa Kiến Quốc khuyên can, còn cả tiếng nói líu ríu của
Hứa Đống: “Chị ăn cơm đi, mẹ nấu thịt ngon lắm.”

“Bà ta không phải mẹ chị!” Tiểu Hoa hét lên.

Thẩm Hi Tri nhíu mày, thầm nghĩ nếu cô lại bị đánh anh sẽ xông vào.

Nhà họ Hứa vì câu nói này lại ầm ĩ, Trần Ái Lệ chửi ầm lên: “Mày hét
cái gì mà hét! Mày còn dám nói nữa hả? Tao cho mày ăn cho mày mặc, mày
còn giả bộ đáng thương gì chứ! Hôm nay mày còn đứng nhìn người khác đánh em mày, con khốn nạn!”

Tiếng mắng chửi đanh tai, Thẩm Hi Tri không nghe lọt, chỉ quan tâm
đến Tiểu Hoa. Tiểu Hoa khóc, không còn im lặng rơi lệ nữa, mà là càn rỡ, điên cuồng, vừa khóc vừa lặp lại câu nói: “Bà không phải mẹ tôi.”

Trái tim anh đau nhói.

Phải thất vọng tới mức nào, đau khổ tới mức nào mới biến cô thành như vậy? Đã bao lâu rồi anh không nghe thấy cô khóc điên cuồng như thế? Lần trước là khi nào? À, là khi cô cầu xin người khác không động đến gà của nội, còn cả khi rời khỏi làng quê nghèo, cô khóc xin ba mang theo trứng gà.

Thẩm Hi Tri không nghe nổi nữa, lòng tràn đầy tức giận, xoay người đi xuống lầu.

Qua lời kể của Hứa Đống, anh biết kẻ gây chuyện hôm nay là ai, trước
khi Tiểu Hoa đến đây bọn họ có chơi cùng nhau. Thẩm Hi Tri đến gõ cửa
một nhà, gọi: “Cung Lượng, đến nhà tao chơi game không?”

Cả khu chung cư chỉ có con trai giám đốc Thẩm có máy tính.

Buổi chiều mới đi chơi net chưa đã ghiền, Cung Lượng liền năn nỉ mẹ
cho đi chơi, mẹ cậu ta vừa nhìn thấy Thẩm Hi Tri liền đồng ý, Thẩm Hi
Tri là đứa trẻ gương mẫu nhất trong khu chung cư này.

Cung Lượng còn mang cho Thẩm Hi Tri một chai coca, hớn hở hỏi: ‘Chơi game gì? Đua xe tăng không?”

Cậu ta thoải mái như vậy, hoàn toàn không biết Tiểu Hoa đang phải
trải qua những chuyện gì. Thẩm Hi Tri bốc hỏa, không dẫn Cung Lượng về
nhà, mà chỉ một nhà kho tối dưới lầu, nói: “Tao đi lấy ít đồ, mày đi cầm giúp tao.”


Cung Lượng đâu có ngờ sẽ bị đánh một trận trong nhà kho chứ? Người đánh lại còn là tấm gương điển hình như Thẩm Hi Tri nữa.

Hai người đều cao ngang đầu nhau, về lý mà nói thì đánh cũng không
phân thắng bại, nhưng nắm đấm đầu tiên của Thẩm Hi Tri đã làm cho Cung
Lượng choáng váng không biết trời biết đất gì nữa, sau đó ngồi lên bụng
Cung Lượng, nắm đấm liên tiếp rơi xuống, chuyên chọn chỗ nhiều thịt mà
đấm. Cung Lượng gào lên như heo chọc tiết, nhưng tiếng gào chìm trong
tiếng khóc của Tiểu Hoa.

Mỗi một nắm đấm rơi xuống, Thẩm Hi Tri dường như có thể nghe thấyTiểu Hoa nức nở: “Bà không phải mẹ tôi.”

Lầu trên lầu dưới đèn sáng trưng, Liên Thanh không chịu được đi lên gõ cửa nhà, Ái Lệ quát ầm lên: “Cút!”

Liên Thanh gân cổ nói: “Đừng làm cho bọn nhỏ khóc nữa, mấy người đánh chết nó thì tôi là người đầu tiên báo cảnh sát đấy!”

Thẩm Hi Tri đứng dậy, từ trên cao nhìn Cung Lượng nằm trên mặt đất,
gằn từng tiếng: “Sau này mày còn động đến Tiểu Hoa, thì mày chết chắc
rồi đấy!”

Cung Lượng bò dậy: “Thẩm Hi Tri mày bị đên à? Tao muốn đi mách mẹ!”

Thẩm Hi Tri gật đầu: “Mày đi đi, tao bảo ba tao đuổi việc ba mày.”

***

Cuối cùng Cung Lượng không dám về nhà mách mẹ, ba cậu ta chỉ là nhân
viên cấp thấp, cậu ta sợ Thẩm Hi Tri thật sự làm cho ba cậu ta mất việc. Ba mình bình thường nịnh nọt ba Thẩm Hi Tri như thế nào, từ nhỏ đến lớn cậu ta đều thấy rõ.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cá lớn nuốt cá bé, đêm đó Thẩm Hi Tri hiểu sâu sắc đạo lí này.

Anh lại đi lên lầu, tiếng khóc của Tiểu Hoa nhỏ dần, cửa nhà họ Hứa
hé mở, Hứa Đống cầm tiền chạy ra. Thẩm Hi Tri hỏi cậu bé: “Đi đâu vậy?”

Hứa Đống cục cưng khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt: “Đi mua đường cho chị ăn, chị khóc.”

Thẩm Hi Tri ừ một tiếng: “Đi đi.”

Anh biết, từ nay Tiểu Hoa sẽ không ăn đường em trai cho nữa, có lẽ nụ cười cũng tắt trên môi.


Cô cười rất đẹp.

Hôm sau Lương Nhu đi công tác về nghe người ta bàn tán, hỏi con trai: “Bình An có sao không?”

Thẩm Hi Tri lắc đầu: “Con không thấy em ấy.”

Anh nghĩ một lát, hỏi: “Mẹ, nếu con nói sớm với em, thì có phải kết quả sẽ tốt hơn không?”

Lương Nhu nói: “Chuyện này, có làm thế nào cũng không tốt.”

Thẩm Hi Tri hiểu ra, chuyện này không giống như bài toán, không thể có lời giải rõ ràng, hơn nữa còn có rất nhiều kết quả.

Anh nói: “Bữa sau con muốn đi học Taekwondo.”

Con trai học võ cũng tốt, Lương Nhu và Thẩm Trung Nghĩa đều đồng ý.

Nhưng nếu hỏi lí do tại sao, Thẩm Hi Tri sẽ nói: À, tại hôm qua đánh Cung Lượng chưa đã tay.”

***

Bầu không khí trong nhà họ Hứa giờ phút này bức bối khiến người ta
khó chịu, sáng sớm Trần Ái Lệ đã xách túi đi chơi mạt chược. Bà ta đi
rồi, Hứa Kiến Quốc tìm Tiểu Hoa khuyên giải, Hứa Đống đi theo ba, muốn
xem chị. Tối qua chị trốn trong phòng không ngủ cùng cậu, mẹ kể chuyện
cổ tích nghe chẳng hay chút nào, cậu thích chị hơn.

Cửa mở ra liền thấy Tiểu Hoa ngồi trên giường, đôi mắt sung húp, cô
biết ba và em trai đi vào nhưng cũng không nhìn bọn họ. Hứa Kiến Quốc
không biết phải nói thế nào, nghĩ một lát mới nói: “Đều là người một
nhà…”

Tiểu Hoa nói: “Con muốn một tấm hình của mẹ.”

Ở ngoài mộ cô thấy hình của mẹ, cô muốn giữ một tấm, để mang theo bên người.

Hứa Kiến Quốc ho khan: “Không còn nữa.”


Ông ta là người góa vợ, vất vả lắm mới lấy được vợ hai, trước khi kết hôn Trần Ái Lệ vứt hết hình cũ trong nhà đi… Không còn nữa.

Thật ra ông ta cũng chẳng muốn giữ lại… Mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi.

“Tại sao không còn nữa?” Tiểu Hoa hỏi.

Hứa Kiến Quốc cau có: “Con bé này, sao lại cứng đầu như thế chứ!”

Tiểu Hoa không hỏi nữa, đi ra ngoài. Hứa Đống lẽo đẽo theo sau cô, hỏi: “Chị đi đâu vậy?”

Nhưng chị không để ý đến cậu.

Hứa Đống rưng rưng nước mắt quay về tìm ba, Hứa Kiến Quốc tức giận: “Không được nuông chiều tính xấu của nó nữa!”

Tiểu Hoa vừa mở cửa đã thấy Thẩm Hi Tri đứng ngoài, anh không biết nên nói gì, đành hỏi: “Có muốn đi ăn sáng không?”

Tiểu Hoa cúi đầu không nhìn anh, cô hâm mộ anh, chưa bao giờ hâm mộ
anh đến vậy, cô ở trước mặt anh luôn thua kém. Thẩm Hi Tri giữ cô lại:
“Được rồi, đừng giận, anh xin lỗi.”

Tiểu Hoa giằng ra, anh không có lỗi gì cả, cô không muốn nhìn thấy
anh, chỉ vì anh sống trong hạnh phúc, còn cô chẳng có gì. Cô ghen tị.

Cô đi xuống lầu, vào tiệm cắt tóc, ngồi xuống nói: “Cắt tóc ngắn cho cháu.”

Cô vừa nói, tiếng xào mạt chược liền ngưng lại, Trần Ái Lệ mỉa mai đi ra giật tóc cô: “Sao hả, không thể chạm vào hả? Tao không cho mày cắt
đấy!”

Tiểu Hoa không để ý tới bà ta, xoay người đi ra. Một màn này Thẩm Hi
Tri ở trên lầu thấy rõ, đợi Tiểu Hoa đi lên anh giữ cô lại: “Phải làm
sao em mới chịu tha thứ cho anh? Anh xin lỗi rồi mà.”

Tiểu Hoa quật cường ngẩng đầu: “Không thể tha thứ, anh cũng giống như bọn họ, đều coi tôi là con ngốc.”

Cô chạy vào bếp cầm một cái kéo, đứng trước gương xoẹt xoẹt cắt ngắn
mái tóc nuôi từ nhỏ đến giờ. Bím tóc dài rơi xuống đất, bóng lưng cô
thay đổi hoàn toàn. Cô không còn là cô bé cột tóc đuôi ngựa mỗi sáng,
không còn bị Trần Ái Lệ giật tóc nữa, cô cầm kéo cắt tóc, cắt không
thẳng, nhưng lại dứt khoát vô cùng.

Thẩm Hi Tri chạy đến giật lấy cây kéo, nhưng đã muộn, Tiểu Hoa đã trở thành người khác.

“Anh, anh không coi em là con ngốc.” Anh nói khẽ.


Cô tự tay cắt đi mái tóc của mình, chuyện này quá sức tưởng tượng.

Lúc đó anh đứng bên phải cô, cô không nghe thấy, cô không muốn gặp
bất cứ ai, tự nhốt mình trong phòng. Thẩm Hi Tri đứng ngoài hét lớn:
“Hứa Bình An, rốt cuộc em muốn thế nào?”

Anh nói lớn như vậy, cô nghe thấy, nhưng lại không trả lời. Cô sẽ
không nói cho anh biết là cô rất hâm mộ anh, đây là tôn nghiêm cuối cùng của cô.

Hứa Đống cục cưng nhào vào lòng anh hai: “Chị muốn làm quà tặng anh,
hôm qua chị dẫn em đi hái hoa, chị còn nói mua giấy với bút màu, nói bữa sau mua kem đá cho cục cưng.”

Lúc nói đến kem đá, giọng cậu bé yếu đi nhiều, nằm cạnh Thẩm Hi Tri nói: “Cục cưng không muốn ăn kem đá nữa.”

Thẩm Hi Tri nghe Hứa Đống nói liền đỏ mắt. Quà ư? Mì thịt bò không
dám ăn còn muốn chuẩn bị quà cho anh, anh phải làm thế nào mới có thể
nhận quà lần nữa đây?

***

Mùa hè cứ thế trôi qua , Thẩm Hi Tri lên cấp hai còn Tiểu Hoa học lớp 6. Thẩm Trung Nghĩa nghỉ việc ở công ty nhà nước, một mình xây dựng sự
nghiệp.

Ông cũng hỏi Hứa Kiến Quốc, Hứa Kiến Quốc động lòng, tối về bàn với
Trần Ái Lệ, nhưng Trần Ái Lệ lại bác bỏ: “Anh bị ngốc à? Người ta muốn
sinh thêm một đứa mới nghỉ việc, anh có con trai rồi còn theo anh ta làm gì? Ôm bát sắt không sướng hay sao mà ra ngoài lăn lộn? Sau này con
trai đi theo anh hít không khí anh không đau lòng hả?”

Hứa Kiến Quốc nghĩ lại thấy đúng, hôm sau khéo léo từ chối Thẩm Trung Nghĩa.

Năm học lớp sáu là một năm đặc biệt với Tiểu Hoa, vì đường đến trường chỉ có mình cô. Cấp hai và cấp một giờ học không giống nhau, một thời
gian dài cô và Thẩm Hi Tri không gặp mặt.

Các bạn học cùng lớp 6 năm đều bàn tán về mái tóc đột ngột biến thành cây nấm của Hứa Bình An, ai cũng thích đẹp, các bạn nữ đôi khi sẽ nói:
“Cậu ấy để tóc ngắn đẹp thật.”

Sau đó trong lớp bắt đầu trào lưu để tóc cây nấm, một người hai
người, rồi dần dần các nữ sinh đều học theo. Bình thường Tiểu Hoa không
để ý đến mấy thứ này, có một hôm đứng trên bục kéo cờ, nhìn từng mái tóc ngắn ngủn cô mới phát hiện, nhưng không nghĩ tới trào lưu này bắt nguồn từ cô.

Mặc dù tóc ngắn nhưng cũng không ngăn được thói xấu của Trần Ái Lệ,
không giật tóc cô được thì chuyển qua nhéo tai Tiểu Hoa. Tiểu Hoa không
nhẫn nhịn nữa, lúc nào cũng né tránh, nhưng nếu bị nhéo một lần sẽ đau
thật lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận