Bình An Của Anh

Cứ thế đến cuối kì Tiểu Hoa có tên trên bảng vàng, đứng thứ 10 của lớp, còn một chuyện khác khiến cô vui vẻ, đó là sau cuộc thi viết thư pháp thì tuyển tập thanh niên ưu tú trong tỉnh cũng phát hành, đưa về từng lớp học. Tiểu Hoa ngày càng ham học, nhưng có một điểm không vui, là cô và Thẩm hội trưởng chỉ còn được gặp nhau vào giờ ăn cơm, thời gian còn lại ai nấy đều phải về lớp. Tiểu Hoa mất căn bản, có nhiều chỗ hỏi thầy cô nhưng vẫn không hiểu, đành phải đi hỏi Thẩm hội trưởng.

Chớp mắt lại đến Tết, Tiểu Hoa ở nội trú lâu ngày mới về nhà, mang theo tuyển tập có tên cô và giấy khen chạy 3000m. Hứa Đống bé nhỏ đã lớn hơn nhiều, không còn làm nũng xưng ‘cục cưng’ nữa, mà nói với chị: “Sau này em là anh.”

‘Anh’ là gì?

Anh là người có thể bảo vệ chị.

Cậu muốn làm anh.

Tối hôm Tiểu Hoa về Hứa Kiến Quốc ở nhà ăn cơm, thấy Hứa Đống cứ ôm một quyển sách bèn lấy coi, giở hai trang đầu liền thấy tên Bình An. Ông tưởng mình hoa mắt, lại nhìn kĩ lần nữa.

Hứa Đống vô cùng hãnh diện khoe với ba: “Chị viết đó, chị giỏi lắm đó!”

Hứa Kiến Quốc quay lại nhìn Tiểu Hoa, không biết tự khi nào, Tiểu Hoa đã thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, đường nét cũng giống mẹ cô.

Đêm nay Hứa Kiến Quốc uống rượu, trước khi ngủ nói với Trần Ái Lệ: “Bình An nhà mình là đứa có tương lai.”

Trần Ái Lệ xì một tiếng: “Đương nhiên là có tương lai rồi, không thấy đi về cùng Hi Tri đó à!”

Hứa Kiến Quốc ngủ thiếp đi, không nghe thấy những lời này.

Tiệm mì trong khu chung cư vẫn buôn bán tốt, ông Trần vừa thấy Thẩm Hi Tri vào ăn liền bỏ thêm mấy miếng thịt vào tô mì. Tiểu Hoa ngồi ngáp một bên, còn chưa tỉnh ngủ.

Thẩm Hi Tri gắp hết thịt cho cô rồi mới ăn, nói: “Nghỉ lễ cũng không được lơi là, lo học đi.”

“Em biết rồi.” Tiểu Hoa gãi đầu. Lúc đi ra cô chẳng thèm chải tóc, đầu tóc tối qua bị Hứa Đống nghịch xù hết lên, đều là người quen cả, cô cũng chẳng sợ bị Thẩm Hi Tri nhìn.


Thiếu niên mặc chiếc áo lông dày, khuôn mặt điển trai ẩn sau cổ áo, khẽ cười.

Ăn xong mua về cho Hứa Đống một phần, Tiểu Hoa thấy em trai thật sướng, không cần bị gọi dậy sớm đi ăn mì, ngủ thẳng cẳng dậy là có mì ăn.

Hai người về nhà họ Thẩm bắt đầu chiến đấu. Phòng học của Thẩm Hi Tri trước đây thấy lớn nhưng giờ lại trở nên chật chội, thế nên chuyển qua phòng khách. Hai người ngồi cạnh nhau, như thế Tiểu Hoa có gì không hiểu thì thiếu niên chỉ cần quay sang liền chỉ được. Bài tập khó, Tiểu Hoa nghĩ ngợi rồi mất tập trung, ánh mắt nhìn quanh căn phòng.

Căn nhà này không thay đổi gì so với lần đầu tiên cô đến đây, mười mấy năm trước có trùng tu (sửa lại) một lần, khi đó trùng tu như vậy cũng nổi nhất trong khu chung cư rồi, nhưng mười mấy năm qua giờ đã lỗi thời, còn mang theo chút gì đó hoang tàn. Thật ra đây là nơi cô thích nhất trong cả khu chung cư rộng lớn này, trước đây dì Lương Nhu hay kéo cô vào nhà, chải đầu rồi cho cô ăn ngon.

Tiểu Hoa lấy bút chọt vào quyển sách cạnh Thẩm Hi Tri, thiếu niên lập tức nghiêng qua, hỏi: “Không hiểu chỗ nào?”

Bàn học nhỏ, hai người phải ngồi sát vào nhau. Anh vô cùng kiên nhẫn giảng bài cho Tiểu Hoa, nói chuyện nhẹ nhàng, thấy Tiểu Hoa không nói gì liền giương mắt nhìn cô. Tiểu Hoa kéo anh: “Thẩm Hi Tri, chúng ta làm tổng vệ sinh đi? Sắp đến tết rồi.”

Thiếu niên sững sờ.

Cô nói: “Năm mới thì phải có không khí tết chứ, lát nữa mình đi mua câu đối đỏ, hoa rồi pháo bông gì đó đi.”

Anh lắc đầu: “Không cần, dù sao cũng chỉ có mình anh.”

Sáng nay Thẩm Trung Nghĩa gọi cho anh nói về ăn tết cùng ông, nhưng cũng giống như mọi năm, Thẩm Hi Tri từ chối. Lương Nhu gọi điện đến nhưng anh cũng vậy. Anh không muốn để mẹ lo lắng, Tết đến anh sẽ tự tìm nhiều chuyện để làm, đến nhà họ Hứa làm vằn thắn dán câu đối xuân, nhưng mấy năm trước anh và Tiểu Hoa chiến tranh lạnh, giao thừa đều một mình đi ra ngoài, đợi mọi người trong chung cư bắn pháo hoa xong mới về.

Tiểu Hoa ôm chặt lấy sách giáo khoa của hai người, nói: “Ra giường của anh cũng phải giặt, đợi lát nữa gọi em trai qua, nó bây giờ cũng có thể lau cửa sổ.”

Thiếu niên cảm thấy mình trở nên đáng thương trong mắt Tiểu Hoa, chợt quát lên: “Sao em nhiều chuyện vậy? Mau trả sách cho anh.”

Anh ngồi còn Tiểu Hoa đứng, Tiểu Hoa rất lâu rồi chưa nhìn đỉnh đầu thiếu niên, giơ tay xoa đầu anh. Anh chợt im lặng.


***

Cô kéo tay anh, anh đứng dậy, vị trí chợt thay đổi, anh cúi đầu nhìn cô, thấy cô chế giễu: “Anh tay chân vụng về, chắc chẳng giỏi bằng em trai đâu.”

“Hừ!” Thiếu niên hừ một tiếng, “Chờ xem.”

Thế là nhà họ Thẩm triển khai hoạt động tổng vệ sinh, Hứa Đống cục cưng ngủ chán chê rồi ôm Bạo Bạo đi qua, thấy chị gái đứng trên ghế cao lau cửa sổ, anh hai một bên đỡ hông chị, miệng cứ cằn nhằn: “Em mà ngã xuống anh không đỡ đâu, này này đừng có lắc lư, nguy hiểm lắm biết không!”

“Chị!” Hứa Đống thả Bạo Bạo xuống, chạy lại.

Tiểu Hoa quay đầu nhìn cậu bé, lúc này trượt chân thật, hét một tiếng ngã xuống. Thiếu niên vội vàng giơ tay đỡ lấy cô, miệng vẫn cằn nhằn: “Thấy chưa, không có anh là ngã rồi đó.”

Hứa Đống cười khanh khách, bàn tay nhỏ bé vỗ hoan hô: “Anh hai tốt nhất!”

Bàn tay thiếu niên đỡ eo cô gái, ôm thật chặt. Tay anh nóng lên, ném khăn bẩn cho cậu bé: “Giặt khăn đi.”

Hứa Đống bé nhỏ siêng năng hơn anh, lập tức cầm lấy khăn. Thiếu niên buông tay ra, kéo Tiểu Hoa sang một bên: “Để anh lau.”

Không biết tại sao, trên đời này Hứa Tiểu Hoa không muốn nhìn thấy nhất là cảnh Thẩm Hi Tri phải làm việc nhà. Cô muốn anh vĩnh viễn đều là dáng vẻ như lần đầu gặp mặt ở quê.

Nhưng khi nhìn Thẩm Hi Tri lau cửa sổ sạch sẽ, Tiểu Hoa lại chợt thấy, anh như thế này cũng tốt.

Dọn nhà xong ba người chen chúc trong bồn tắm giặt rèm cửa. Năm đó Thẩm Trung Nghĩa lắp bồn tắm nhưng lại không sử dụng nhiều, bây giờ phát hiện giặt đồ ở đây vô cùng tiện lợi. Ba người xắn quần lên, bé Hứa Đống đứng giữa, bàn tay bé nhỏ nắm tay anh chị. Thẩm Hi Tri so chiều cao, đắc ý: “Hai đứa đều là nấm lùn.”

Tiểu Hoa kêu lên: “Em cao lắm rồi đó!”


Thật ra cô không muốn cao chút nào, nếu có thể, cô hi vọng mình được giống như chị Lâm Thuyên vậy, nhỏ nhắn xinh xắn.

Bạo Bạo nhàm chán lăn lăn trên nền gạch, Hứa Đống thấy vui, bèn chạy khỏi chỗ anh chị, ngồi một bên chơi với Bạo Bạo. Còn lại Thẩm Hi Tri và Tiểu Hoa đứng cạnh nhau, lúc giẫm vô tình ngón chân chạm vào nhau, Tiểu Hoa lùi ra sau trốn, anh cười giẫm lên, còn giả bộ nói: “Xin lỗi nhé, không cẩn thận.”

Tiểu Hoa báo thù, cũng dẫm lên chân anh một cái: “Không phải cố ý đâu nha.”

Xà phòng trơn, cô dẫm xong còn muốn trốn, trượt chân suýt chút nữa ngã xuống. Thẩm Hi Tri hoảng hốt kéo cô lại, nhíu mày răn dạy: “Không được nghịch nữa! Nguy hiểm lắm có biết không?”

Tiểu Hoa lại bị anh ôm vào lòng lần nữa, mà lần này hai chân cô dẫm lên lưng bàn chân anh, cả người như được nhấc bổng lên.

Bé Hứa Đống vung tay: “Em cũng muốn ôm như vậy.”

Tiểu Hoa mặt đỏ như gấc: “Mau thả em xuống!”

Nếu lúc này buông tay, Thẩm Hi Tri dám chắc cô nhóc kia sẽ trốn anh 3 ngày cho coi, vậy nên dứt khoát ôm chặt, cười xấu xa với Hứa Đống: “Chị em là của anh, không trả cho em đâu!”

Hứa Đống trèo lên lưng anh, bám chặt như gấu Koala: “Vậy em cũng là của anh hai!”

Tiểu Hoa căm tức: “Em phải cứu chị chứ.”

Hứa Đống lắc đầu: “Anh hai không phải người xấu.”

***

Cũng may hôm nay ông trời vui vẻ, cho trời nắng đẹp, ba người giặt chăn rèm xong khiêng xuống lầu phơi nắng. Khu chung cư giăng sẵn dây thừng, mọi nhà đã dọn dẹp xong hết rồi, giờ chỉ còn ra giường màu xanh của Thẩm Hi Tri phơi ở đó. Vừa lúc Liên Thanh xuống đánh bài, ơ một tiếng: “Bình An giặt chăn mền giúp Hi Tri à?”

Tiểu Hoa gật đầu.

Thẩm Hi Tri không quan tâm, nói với Tiểu Hoa: “Em phải về nhà lấy đồ còn gì? Mau đi đi.”


Tiểu Hoa trốn khỏi ánh mắt Liên Thanh chạy lên lầu, Thẩm Hi Tri nói: “Dì Liên sao còn đứng đây? Mọi người đang chờ dì đánh bài đó.”

Đợi Liên Thanh đi rồi bé Hứa Đống nói nhỏ: “Em không thích dì Liên, mẹ nói dì ấy là bà tám.”

Thẩm Hi Tri xoa đầu cậu bé.

***

Nhà họ Hứa không có người lớn, mấy năm nay bữa cơm tất niên đều đơn giản. Ăn cơm xong đón giao thừa, Thẩm Hi Tri hẹn Tiểu Hoa từ sớm, anh nói: “Anh dẫn em đến chỗ này.”

Anh đưa áo lông, mũ, khăn quàng cổ, bao tay của mình cho Tiểu Hoa, kéo cô chạy đến quảng trường trung tâm thành phố. Đêm 30 rất lạnh, may mà bịt kín từ đầu đến chân nếu không sẽ bị cảm. Tiểu Hoa không biết đêm giao thừa lại có nhiều người đi chơi như vậy, nhưng tại sao mọi người lại tập trung ở đây?

Thẩm Hi Tri tìm được chỗ tốt kéo cô ngồi xuống: “Sắp bắt đầu rồi.”

Ầm!

Pháo hoa đầu tiên bay lên trời, hóa thành bông hoa màu đỏ, Tiểu Hoa bất ngờ hô lên.

Ầm!

Cái thứ hai màu xanh lá.

Thiếu niên đứng trong đám người che cho Tiểu Hoa một khoảng trống, nhìn cô ngửa đầu xem pháo hoa không chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bất ngờ. Cô kéo tay áo anh, hỏi: “Sao anh biết ở đây có pháo hoa?”

Anh nói bên tai phải cô: “Giao thừa mấy năm trước anh đều ở chỗ này.”

Cô hét lên:

“Cái gì?”

Anh lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận