Bình An Của Anh

Mà cùng lúc đó, danh sách thăng chức của cơ quan được đưa ra, Hứa Kiến Quốc không được thăng chức.

Bổi tối Thẩm Hi Tri nghe thấy ba mẹ nói chuyện này, sáng hôm sau ra
khỏi nhà tỉ mỉ nhìn Tiểu Hoa, nhưng không phát hiện có gì khác thường
cả. Tiểu Hoa chờ cậu đi xa mới dám đi theo, nhưng bước chân cô bé ngày
càng chậm, dần dần không đuổi kịp Thẩm Hi Tri. Cậu bé quay đầu lại không thấy cô đi cách mình 3m, cậu nhìn phía xa, cuối cùng thấy bóng dáng cô ở ngã rẽ.

Chân cô khập khiễng.

Cậu bé hừ một tiếng, quay đầu đi.

Nhưng một ngày này, Tiểu Hoa khập khiễng vẫn đúng 10p nghỉ giữa tiết xuất hiện ở cửa lớp 2A, đến khi chuông học vang lên mới đi.

Trong lớp dần xuất hiện tin đồn về Tiểu Hoa, nói cô là con gái hư,
lúc nào cũng bị cô giáo phạt đứng, trong lớp không ai chơi cùng cô cả,
cô bẩn, cô ngốc, cô từ quê lên.

Thẩm Hi Tri dùng tay trái khó nhọc viết chữ, bỏ mất cuộc thi vở sạch
chữ đẹp của trường làm cậu rất bực bội, lời bàn tán chỉ trỏ lọt vào tai
cậu, đúng thế, cô đúng là vừa bẩn vừa ngốc, là đồ nhà quê.

Buổi chiều có tiết âm nhạc, cô giáo bảo học sinh mang sách vở và kèn
harmonica đến phòng học trên lầu 4, Thẩm Hi Tri trực nhật nên ở lại khóa cửa, cũng là học sinh cuối cùng ra khỏi lớp. Tiểu Hoa đứng ở cửa, thấy
một tay cậu cầm harmonica không tiện, khẽ nói: “Để em giúp.”

Cậu vé vung tay: “Không cần!”

Cái vung tay này làm kèn harmonica rơi xuống đất, Tiểu Hoa ngồi xuống nhặt, cậu quát: “Mày không được đụng vào!”

Tay Tiểu Hoa như bị điện giật co lại, nói: “Vậy em giúp anh khóa cửa.”

Chuông vào học đã reo lên, nhưng cô không vội về lớp, cúi đầu nghiên
cứu ổ khóa. Khóa cửa xong rồi, đưa chìa khóa cho cậu bé. Thẩm Hi Tri cầm chìa khóa đi trước, lúc ngang qua lớp 1A nghe thấy cô giáo quát lên:
“Hứa Bình An em lại đến muộn! Ra ngoài đứng cho cô!”


Harmonica:

Cô là đứa con gái hư,

Lúc nào cũng bị cô giáo phạt đứng,

Trong lớp không ai chơi với cô cả,

Cô bẩn,

Cô ngốc,

Cô từ quê lên.

Thẩm Hi Tri chợt dừng bước, quay đầu lại, thấy Tiểu Hoa đứng ngoài cửa lớp, ngẩn ngơ.

Vì trời đột ngột trở mưa, nên cô giáo âm nhạc cho nghỉ sớm để cô chạy về nhà thu chăn mền. Tiết sau là hoạt động tự do, cậu và bạn học cùng
nhau về lớp, khi đi qua lớp 1A Tiểu Hoa vẫn còn đứng bên ngoài, mưa to
tạt vào làm giày cô ướt đẫm. Cậu không nhớ nổi từ khi nào mà Tiểu Hoa
chẳng còn lấy phấn bôi trắng giày nữa.

Cậu thấy cô chủ nhiệm dẫn cô bé lên văn phòng, cậu nghe bạn cùng bàn trầm trồ: “Òa… sao nó không sợ cô giáo gì hết vậy?”

Trong văn phòng, cô giáo chủ nhiệm lớp Tiểu Hoa lại hỏi: “Sao lúc nào em cũng vào lớp trễ vậy?”

Tiểu Hoa cúi đầu không nói gì.

“Hứa Bình An!” Cô chủ nhiệm gọi tên cô.

Cô chẳng muốn nhắc mọi người đây không phải là tên cô nữa, giày lạnh
quá, ngón chân cô ở trong giày nhúc nhích, lại nghe thấy cô giáo nói lần này điểm thi của cô vẫn đứng cuối lớp.

Được thả ra rồi, cô lại chạy đến lớp 2A. Nhìn qua cửa sổ thấy Thẩm Hi Tri ngồi ngay ngắn trên ghế, dùng tay trái viết chữ. Chờ chuông vào học vang lên, cô lại quay về lớp. Hai lớp học cách nhau khá xa, dù cô chạy

nhanh đi chăng nữa thì vẫn vào muộn.

Hôm nay cô chủ nhiệm dành ra một tiết để sinh hoạt lớp, cả tiết không trách mắng hay nêu tên ai hết, nhưng lời nói lại nghiêm khắc: “Cô biết
trong lớp mình có một số bạn coi thường những bạn học khác, các em tới
đây để học chứ không phải tới để mắng chửi hay bắt nạt người! Đợi sau
này các em lớn lên, suy nghĩ lại sẽ thấy bây giờ mình rất ngu ngốc! Các
em cùng đứng trên một vạch xuất phát, không có ai cao quý hơn ai cả, trẻ em thành phố cũng không thông minh hơn trẻ em nông thôn đâu, đã học
chung lớp thì phải giúp đỡ bảo vệ lẫn nhau, cô mong các em có thể xem
lại bản thân. Ngày mai mỗi học sinh phải nộp một bài viết về tiết sinh
hoạt hôm nay, số chữ không được ít hơn 500.”

Tiểu Hoa ngồi bàn cuối lo lắng, phải viết thế nào mới đủ 500 chữ đây?

***

Đối mặt với bài viết không đủ 500 chữ của Tiểu Hoa, cô chủ nhiệm
không biết phải nói gì nữa, đành cầm bút đỏ phê vào ba chữ: Cố gắng lên.

Tay của Thẩm Hi Tri chờ 3 tháng mới tháo thạch cao được, Tiểu Hoa gió mặc gió, mưa mặc mưa vẫn ngồi xổm như cây nấm trước cửa lớp 2A. Bây giờ chữ viết bằng tay trái của bạn nhỏ Thẩm Hi Tri đã dần đẹp lên, đắc ý
đưa cho bạn cùng bàn xem, bạn cùng bàn lại liếc ra cửa, nói với cậu:
“Vừa rồi mấy bạn nữ giật tóc con ngốc ngoài cửa, thấy đầu nó đầy gàu,
trời đất, buồn nôn quá.”

Thẩm Hi Tri gượng cười lấy vở về, nhìn ra ngoài cửa, đầu tóc Tiểu Hoa rối tung, tay cầm sợi dây thun đứt. Các bạn nữ trong lớp đang oang oang nói con nhỏ ngồi ngoài lớp bẩn tới cỡ nào, bạn cùng bàn đứng dậy: “Tớ
cũng muốn ra xem! Hi Tri, cậu có đi không?”

Cậu bé rũ mắt, cầm hộp bút máy của bạn cùng bàn ném xuống đất.

“Cậu làm gì vậy!” Bạn cùng bàn vội nhặt hộp bút máy yêu quý lên, đẩy cậu một cái.

Cậu không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài, nói: “Đi theo!”


Tiểu Hoa nghĩ hồi lâu mới nhận ra lời này là nói với cô. Cô lẽo đẽo
chạy theo, để lại đám học sinh lớp 2A ngơ ngác: “Thẩm Hi Tri làm sao
vậy? Vừa nãy cậu ấy nói chuyện với ai thế? Sao cậu ấy lại biết con ngốc
kia?”

Bạn ngồi cùng bàn tức đến mặt đỏ bừng: “Tớ không chơi với cậu ta nữa!”

Trong góc khuất, một tay cậu nắm tóc Tiểu Hoa: “Bẩn chỗ nào, bọn nó cười mày mà mày không tức à?”

Tiểu Hoa trừng mắt nhìn, nghiêng đầu.

“Tao hỏi mày đấy, mày không tức à!”

Tiểu Hoa gật đầu rồi lại lắc đầu, “Lúc đầu có tức, nhưng sau không tức nữa, tức giận chẳng có tác dụng gì.”

Sau đó ngẩng đầu nhìn cậu bé một cái: “Cũng, cũng đừng tức nhé.”

“Tao không tức!” Cậu bé đỏ mặt, “Mày phải đánh bọn nó, đánh thắng rồi bọn nó không dám nói mày nữa!”

Nhưng lúc này Tiểu Hoa lại kiên quyết lắc đầu: “Không đánh nhau.”

Cô nhìn cậu: “Thẩm Hi Tri, nội nói đánh nhau không tốt.”

Thẩm Hi Tri, đây là lần đầu tiên cô gọi tên cậu.

Cậu bé tự dưng không biết phải nói gì nữa, chỉ lặp lại một câu: “Phải đánh bọn nó, đánh thắng rồi bọn nó không dám nói mày nữa!”

Cậu cảm thấy Tiểu Hoa bây giờ không phải là Tiểu Hoa, Tiểu Hoa phải là người khác mới đúng.

Rengggggggg!

Chuông vào học vang lên, Tiểu Hoa chỉ phòng học: “Đi, đi học.”

***

Dù có nói thế nào, thì Tiểu Hoa vẫn không còn là cô bé Tiểu Hoa ngồi
lên bụng Vương Tiểu Bàn đánh nhau nữa. Bạn nhỏ Thẩm Hi Tri lại bắt đầu
tức giận, nhưng lúc này không phải tức vì Tiểu Hoa làm cậu bị gãy tay,
mà tức vì cô ngốc để cho người khác bắt nạt. Nhưng dù có tức cũng không

thể nói cho cô biết, chỉ có thể giấu trong lòng, làm mỗi lần nhìn thấy
cô cậu lại bực mình.

Học kì một nhanh chóng trôi qua, đợt nghỉ đông mà đám học sinh mong
chờ từ lâu cũng đến. Đây là cái tết đầu tiên Tiểu Hoa đón ở thành phố.
Cái tết đó cũng khắc sâu vào kí ức Tiểu Hoa, vì giáp tết Trần Ái Lệ sai
cô lau dọn chùi rửa nhà, sai cô giặt rèm cửa, thế nên cuối cùng cô cũng
biết cách giặt sạch đồng phục của mình.

Mà trong lúc cô làm viêc, Trần Ái Lệ có nhiệm vụ đỡ eo ngồi hoặc đứng, miệng không ngừng ăn.

Trước giao thừa một ngày, Tiểu Hoa xuống lầu mua đồ, chạm mặt Thẩm Hi Tri đi mua nước tương. Hai người một trước một sau đi vào tiệm tạp hóa, lại một trước một sau đi ra. Trước khi lên lầu, Thẩm Hi Tri lại chủ
động hỏi cô: “Mày muốn có em trai hay em gái?”

Tiểu Hoa chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhìn cậu, không biết chọn cái nào.

Vấn đề này gần đây thường xuyên xuất hiện trên bàn cơm nhà họ Thẩm,
Thẩm Hi Tri cũng mê mang. Em trai? Em gái? Tại sao chứ? Có một mình cậu
thôi không được sao?

Tiểu Hoa sợ không trả lời cậu sẽ tức giận, đành nói đại: “Em gái đi.”

Cậu bé bịch bịch đi lên lầu, lúc gần đến nhà quay đầu lại nói với cô: “Nhớ cho kỹ, phải nói là thích em trai!”

Tiểu Hoa: “Tại sao?”

Cậu bé không để ý đến cô.

Bữa cơm giao thừa nhiều đồ ăn vô cùng, Hứa Kiến Quốc cầm chén rượu
nói với Trần Ái Lệ: “Em vất vả rồi, mong con bình an khỏe mạnh.”

Lúc Trần Ái Lệ chơi mạt chược nghe người ta nói trẻ con có thể nhìn
thấy, nên quay qua hỏi Tiểu Hoa: “Bình An, mày nói xem trong bụng tao là em trai hay em gái?”

Tiểu Hoa há miệng, nhớ lời nói của cậu bé nhà đối diện hôm qua, khẽ nói: “Em trai.”

Cô hồi hộp nhìn tay Trần Ái Lệ, nhưng bà ta không đánh cô, mà cười.
Tiểu Hoa yên tâm, cười nịnh nọt nhìn mẹ. Hứa Kiến Quốc nghe thế vui vẻ,
tối hôm đó cho Tiểu Hoa một bao lì xì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận