Bình An Trọng Sinh

Lâm Tĩnh đeo ba lô hai quai trên vai, mặc chiếc áo vàng nhạt, quần cao
bồi ngắn, toàn thân tản ra hơi thở thanh xuân hoạt bát, từ ký túc xá đi
ra dọc theo đường ra cổng. Cô vốn đã hẹn bạn đi dạo phố nữ sinh, không
ngờ Kỷ học tỷ lại hẹn cô đi hát karaoke, đành dời lại cuộc hẹn với các
bạn, đến Tiền Quỹ tìm các học tỷ của cô.

Nửa đường cô lại nhận được điện thoại của học tỷ Bình An, nghe được
giọng điệu khẩn trương lo lắng của học tỷ này, trong bụng cô còn cảm
thấy rất uất ức, nhưng vì đang vội nên cô quyết định đi tắt từ Thư viện
bên kia ra cửa trường.

Gần Thư viện đang xây một khu thí nghiệm mới, công trường đang thi công
tối om om không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nương ánh đèn mờ nhạt nhìn
thấy một chút hình dáng kiến trúc. Bởi đang kỳ nghỉ nên trong khu thư
viện không có ai, chung quanh an tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng côn
trùng kêu vang và tiếng bước chân của cô.

Chẳng biết tại sao, cô đột nhiên hơi khẩn trương, tốc độ dưới chân cũng tăng nhanh hơn.

Cô cảm giác dường như ngoài tiếng bước chân của cô, còn có tiếng bước
chân của những người khác, nhưng cô không dám phát ra một tiếng kêu nào, cũng không dám quay đầu nhìn lại, cúi đầu nhanh chóng chạy ra cửa
trường học.

“A —-” Tóc của cô đột nhiên bị kéo giật về phía sau, ngã ngồi cả người trên đất.

Trong không khí đột nhiên có thêm mùi vị hỗn tạp, đó là mùi thuốc lá rẻ tiền hòa lẫn với mùi mồ hôi bẩn thỉu.

“Các người là ai?” Lâm Tĩnh chống hai tay trên mặt đất muốn đứng lên, cô nhìn thấy hai gã đàn ông ăn mặc áo thun lót đang nhìn cô cười bỉ ổi, cô sợ hãi đến nỗi sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

“Cô em, đi chơi với bọn anh nhé.” Một người trong đó đưa lưng về phía đèn đường dùng giọng quê rặt nói một cách dâm đãng.

Lâm Tĩnh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, “Cút ngay! Các ngươi cút ngay!”
Một người đàn ông khác nhỏ giọng kêu lên, “Kéo cô ta vào bên trong đi.”

“A a...” Lâm Tĩnh thét chói tai, lúc sắp đứng lên lại bị bọn họ túm được cánh tay, “Cứu mạng, cứu mạng!”

Cô hét lớn cầu cứu.

“Đừng ồn nào.” Một tên lấy tay bịt miệng cô lại.


Lâm Tĩnh dùng hết sức để giãy dụa, há mồm cắn vào tay của tên đó, cầm ba lô hung hăng đập vào tên đang nắm cánh tay cô, rồi thừa dịp bọn họ bị
đau, ôm ba lô co cẳng chạy.

Hai gã công nhân kia đời nào chịu bỏ qua cho cô, chỉ mới mấy bước là đã bắt được cô lại, vạch xé y phục của cô.

Thấy da thịt trắng nõn trơn mềm của cô gái trẻ, thú tính của hai gã công nhân đã lâu chưa chạm qua phụ nữ vọt lên cao hơn, có một tên đã lột sẵn quần lót ra.

Lâm Tĩnh chưa từng kinh hoàng như thế này, cô gần như tuyệt vọng, muốn
cắn lưỡi tự sát chứ không muốn bị hai tên cầm thú này làm nhục.

“Cứu mạng...” Cô vừa khóc vừa kêu to, hai gã đàn ông kéo cô đến ven đường, đang muốn cởi quần của cô.

Tin ——

Tiếng kèn xe hơi chợt vang lớn lên phá tan màn đêm đen tưởng như yên
tĩnh này. Lâm Tĩnh thừa dịp một nháy mắt khi hai gã công nhân bị tiếng
kèn hù dọa, giãy thoát khỏi tay của bọn họ, chạy ra giữa đường, giang
hai tay vung vẩy thật mạnh, giọng cao vút run rẩy, “Cứu mạng, cứu tôi,
cứu tôi với...”

Khâu Thiếu Triết đang lái xe tìm nơi mà Bình An mô tả là Lâm Tĩnh sẽ ở
đó, không có chú ý tới phía trước, khi nhìn thấy cô gái quần áo xốc xếch nhảy ra giữa đường thì đầy kinh ngạc, quay đầu liền nhìn thấy hai gã
công nhân bỉ ổi đang lén lén lút lút.

Hai gã công nhân vừa nhìn thấy anh đến, liền xoay người biến mất trong màn đêm.

Khâu Thiếu Triết lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, anh lập tức xuống xe, “Bạn học, bạn không sao chớ?”

Lâm Tĩnh ngồi xụi lơ dưới đất, sắc mặt tái nhợt như tuyết, lệ rơi đầy mặt gào lên với Khâu Thiếu Triết, “Cứu tôi với...”

Dường như trừ từ “cứu mạng”, cô đã không còn biết đến những từ khác nữa.

Lâm Tĩnh? Khâu Thiếu Triết trợn to mắt, mới vừa rồi anh ở trên xe nên
không thấy rõ, giờ nhìn kỹ mới phát hiện cô gái này chính là Lâm Tĩnh mà anh đang đến đón.

“Em không sao chớ?” Anh kinh hoàng hỏi, vội vã bước đến đỡ Lâm Tĩnh lên.

Phát hiện là bạn quen, Lâm Tĩnh giống như tìm được bến cảng có thể chắn
gió đỡ mưa, giống như bắt được cọng lục bình cứu mạng, liền nhào vào
trong ngực Khâu Thiếu Triết cất tiếng khóc lớn.


Mặc dù Khâu Thiếu Triết là người ham chơi tính tình bất định, nhưng tinh thần trượng nghĩa vẫn sẵn có trong xương tủy, anh thấy dáng vẻ lúc này
của Lâm Tĩnh thì cho là cô đã bị vũ nhục, liền quay đầu nhìn về hướng
hai gã công nhân vừa biến mất, trong lòng trào sôi nỗi tức giận khôn
cùng, bất luận thế nào, anh cũng phải moi cho được hai người kia ra dù
chúng có biến thành mảnh vụn.

“Không sao, không sao, anh đưa em đến bệnh viện.” Anh vỗ nhè nhẹ lưng
Lâm Tĩnh, bế cô lên đặt vào xe, cầm áo sơ mi của mình từ ghế sau lên
khoác vào trên người cô, “Lâm Tĩnh, yên tâm, có anh ở đây, những tên
khốn kiếp kia không dám tới thương tổn em đâu.” Anh thấy Lâm Tĩnh vẫn
còn đang run rẩy nên mềm giọng an ủi cô.

Lâm Tĩnh vòng tay ôm chặt bản thân, run rẩy nhìn anh, “Khâu học trưởng...”

Khâu Thiếu Triết sờ sờ đầu cô, “Anh đưa em đến bệnh viện nhé?”

“Không cần! Tôi không muốn đến bệnh viện!” Lâm Tĩnh kêu lên thất thanh,
cô không muốn bị người khác biết cô thiếu chút nữa bị.... Cô không muốn
trở thành tiêu điểm của ánh mắt người khác.

“Vậy... Vậy anh đưa em đi tìm một chỗ nghỉ ngơi chút nhé.” Khâu Thiếu
Triết không dám cưỡng bách cô vào lúc này, định đưa cô đến khách sạn
nghỉ ngơi trước, rồi mới tính tiếp theo nên làm thế nào.

Lúc lái xe ra khỏi trường học, Khâu Thiếu Triết âm thầm nhắn tin cho
Bình An, nói tình huống của Lâm Tĩnh cho các cô biết. Các cô đều là con
gái với nhau, nhất định có thể trợ giúp cô ấy.

Bình An nhận được tin nhắn của Khâu Thiếu Triết thì trái tim đập thình thịch, quả nhiên đã xảy ra chuyện...

Cô khổ sở nện vào đùi mình mấy cái, tại sao lại không kịp thời nhớ tới
chuyện này? Ban đầu lúc nhìn thấy Lâm Tĩnh, cô liền tự nhủ kiếp này nhất định phải thay đổi số mệnh của cô gái này. Nhưng rồi cô chỉ mải mê lo
chuyện của mình, quên mất chuyện này đi, bây giờ thì cái gì cũng không
kịp, không kịp nữa rồi!

“Sao vậy?” Tống Tiếu Tiếu phát hiện Bình An khác thường, hồ nghi hỏi cô.


“Lâm Tĩnh đã xảy ra chuyện, Khâu Thiếu Triết mới nhắn tin tới, bảo chúng ta đến khách sạn chờ bọn họ.” Giọng Bình An nghẹn ngào, theo như Khâu
Thiếu Triết miêu tả, cô cho là Lâm Tĩnh cũng đã giống như ở kiếp trước,
bị hai gã công nhân làm nhục.

Kỷ Túy Ý để micro xuống, “Cậu nói cái gì?”

Bình An hít sâu một hơi, “Lúc Khâu Thiếu Triết đi đón Lâm Tĩnh, phát
hiện cô ấy bị hai gã công nhân... Hiện tại cảm xúc của cô ấy không tốt,
cũng không chịu đi bệnh viện, càng không muốn trở về ký túc xá, Khâu
Thiếu Triết đành mang cô ấy đến khách sạn để nghỉ ngơi.”

Mãi một lúc Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu mới hiểu được rốt cuộc Lâm Tĩnh
đã xảy ra chuyện gì, mặt hai người lập tức trở nên nặng nề.

“Chúng ta đến khách sạn đi rồi nói tiếp.” Đè nén trận trận bi thống trong lòng, Bình An trầm giọng nói.

Các cô vốn đang ở gần Khách sạn Hoa Viên, nên Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý ra ngoài cổng chính chờ hai người kia, còn Bình An đi vào đặt một gian
phòng, chờ khoảng hơn nửa giờ mới thấy được xe của Khâu Thiếu Triết.

“Một lát hãy nói.” Khâu Thiếu Triết ôm Lâm Tĩnh sắc mặt trắng bệch xuống xe, gật đầu với bọn Bình An một cái, nhanh chóng đi đến gian phòng đã
được đặt sẵn.

“Lâm Tĩnh...” Bình An khó nén bi thương, không biết nên nói gì.

Khâu Thiếu Triết nhẹ nhàng đặt Lâm Tĩnh lên giường, “Nghỉ ngơi trước một lát nhé.”

Lâm Tĩnh nắm chặt vạt áo của Khâu Thiếu Triết không chịu buông tay.

Kỷ Túy Ý ngồi ở mép giường, “Không sao đâu, Lâm Tĩnh, có bọn chị ở đây.”

“Lâm Tĩnh, bọn chị là học tỷ nè, bọn chị đều ở cạnh em nè.” Tống Tiếu
Tiếu thấy Lâm Tĩnh vốn sáng sủa hoạt bát giờ lại giống như chim sợ cành
cong, chỉ cần đụng vào cô ấy cũng có thể cảm thấy cô ấy co rúm lại run
rẩy.

Bình An thấy y phục trên người cô ấy bị xé rách, bắp đùi và cánh tay
dính đầy đất cát, cùi chỏ còn bị thương rách da, không biết trên người
còn có vết thương nào khác hay không.

“Lâm Tĩnh, hay để chị đưa em đi tắm rửa sạch sẽ, được không? Em xem nè,
chỗ này đất cát không à.” Cô dịu dàng hỏi, không dám nói lớn sợ dọa Lâm
Tĩnh.

Lâm Tĩnh lặng lẽ nhìn Bình An thật lâu mới gật đầu một cái, “Được.”

Bình An thở phào nhẹ nhõm.


“Bọn tớ đi mua cho cô ấy mấy bộ quần áo.” Kỷ Túy Ý nói khẽ với Bình An, gần đây có khu phố kinh doanh, có lẽ có quần áo phụ nữ.

Khâu Thiếu Triết nói với Bình An, “Anh đi mua thuốc mỡ về thoa cho cô ấy.”

Bình An đưa Lâm Tĩnh vào phòng tắm, giúp cô ấy cởi y phục xuống, cô bắt
đầu cảm thấy hình như... có chỗ nào đó không đúng thì phải.

Cô nhìn bên trong đùi Lâm Tĩnh, hình như chẳng có chút dấu vết gì khi bị cái kia, bình thường mà nói, sẽ phải có máu ứ đọng hoặc là vết trầy
xước khác.

“Học tỷ, để em tự làm được rồi.” Lâm Tĩnh nhỏ giọng nói.

Bình An gật đầu, cầm quần áo Lâm Tĩnh vừa mới thay, ra khỏi phòng tắm.

Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu rất nhanh đã mua quần áo về, đưa cho Lâm Tĩnh trong phòng tắm. Một lúc sau, Lâm Tĩnh mới cúi đầu đi ra.

Khâu Thiếu Triết vẫn chưa trở lại, trong phòng chỉ có bốn cô gái. Bình
An rót cho Lâm Tĩnh một ly nước ấm, dìu cô ngồi xuống ghế sa lon. Tống
Tiếu Tiếu cầm máy sấy tóc giúp cô thổi khô tóc.

“Lâm Tĩnh, em... không có bị tổn thương gì chứ?” Bình An rốt cuộc nhịn không được, cẩn thận từng chữ hỏi ra nghi vấn.

Lâm Tĩnh dường như đã bình tĩnh không ít, nghe Bình An hỏi, mắt hơi đỏ
lên, nhưng lắc đầu, “Không có, thật may Khâu Thiếu Triết chạy tới đúng
lúc.”

Thì ra thật sự đã chạy tới kịp thời! Trong lòng Bình An buông lỏng, đột
nhiên ôm lấy Lâm Tĩnh thật chặt, “Không có việc gì là tốt rồi.”

“Thật may mà Bình An bảo Khâu Thiếu Triết đi đón em!” Kỷ Túy Ý cảm thán, phát hiện thì ra tất cả đều do bọn họ hiểu lầm, tảng đá lớn treo nặng
trên trái tim rốt cuộc cũng để xuống.

“Đúng vậy đó, cứ như cô ấy biết trước vậy, sợ em đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, nếu không phải vừa lúc đó Khâu Thiếu Triết gọi điện thoại tới,
lại cũng đang ở trường học, cô ấy đã muốn tự mình lái xe đi đón em rồi.” Tống Tiếu Tiếu nói.

Lâm Tĩnh không ngờ thì ra Bình An đã gián tiếp cứu cô, nghẹn ngào nói cám ơn, “Chị, thật cám ơn chị.”

Bình An cười lắc đầu, “Em không bị gì là tốt rồi.”

Chờ Khâu Thiếu Triết trở lại, biết mình nói mập mờ làm mọi người hiểu
lầm, bị Bình An và Kỷ Túy Ý mắng cho mấy câu, bảo là nếu không phải do
cái tin vắn khiến người ta nhảy dựng kia, làm sao bọn họ lại cho là Lâm
Tĩnh bị làm nhục cơ chứ.

Nhưng rốt cuộc mọi người ai cũng vui mừng vì đã không tạo thành bi kịch, hiểu lầm gì cũng là chuyện nhỏ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận