Bình An Trọng Sinh

Từ lúc ra khỏi Lục gia, Bình An vẫn cố gắng nén xuống nỗi chua xót trong lòng. Lần đầu tiên cô cảm thấy mình quá thất bại. Từ trước tới nay, cô vẫn chỉ lệ thuộc vào ký ức của kiếp trước và cho rằng chỉ cần như thế là cô cũng có thể đánh bại được Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị, chưa bao giờ nghĩ tới việc hễ cô thay đổi thì đồng thời sẽ làm cho rất nhiều nhân tố cũng thay đổi theo.

Cô đánh giá Lê Thiên Thần quá thấp! Cô vẫn không thể nào nhìn thấu toàn bộ những thủ đoạn hèn hạ của Lê Thiên Thần bởi hắn rất am hiểu phương cách ngụy trang, cho nên lần này cô mới bị đẩy vào vị trí bị động.

Trên đường lái xe đến nhà Nghiêm Túc, tâm trạng Bình An rất xấu.

Nghiêm Túc vẫn chưa về, phòng khách tối thui. Bình An không mở đèn, cởi giày xong liền rúc vào một góc ghế sa lon. Cô thật sự cần tự kiểm điểm.

Cô lục lại trong trí nhớ tất cả những hành động và việc làm từ lúc được trọng sinh đến giờ thì phát hiện, bởi vì quá coi trọng trí nhớ của kiếp trước mà cô cũng không hề suy nghĩ thấu đáo xem Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị rốt cuộc đã từng giở thủ đoạn gì. Kiếp trước bọn chúng có thể giấu ba mà làm nhiều chuyện xấu như vậy nhất định là đã không dùng những cách thông thường, có khi đời này bọn chúng còn có nhiều loại quỷ kế mà người ta không tưởng tượng được nữa không chừng?

Bình An nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ lại trở nên mơ mơ hồ hồ, không bao lâu thì ngủ thiếp đi.

Cô mơ một giấc mơ nhưng cũng không giống như giấc mơ bởi nó có cảm giác rất chân thật, cứ như là cô đang trực tiếp chứng kiến vậy.

Cô nhìn thấy Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị đang thân mật ngồi chung một chỗ.

“Cái con oắt thối tha kia giờ đang tin tưởng chúng ta như vậy, có phải đã đến lúc có thể thực hiện được kế hoạch của chúng ta rồi hay không?” Lời này do Đỗ Hiểu Mị nói.

Lê Thiên Thần khẽ cười, “Em sao cứ nóng vội hoài vậy?”

“Hừ, bởi vì em không muốn nhìn thấy anh với nó ở chung một chỗ chứ sao. Dù sao kế hoạch của chúng ta cũng không xê xích gì nhiều, nếu cứ kéo dài hoài sợ Phương Hữu Lợi sẽ nhìn ra manh mối. Hiện tại cả Phương Thị đều đã nằm trong lòng bàn tay của em, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi.” Đỗ Hiểu Mị nói.

Hai người bọn họ không biết còn tiếp tục bàn luận chuyện gì nhưng Bình An nghe không rõ lắm, cô muốn đi tới phía trước nhưng cô hoàn toàn không nhắc nổi chân.

Rốt cuộc là kế hoạch gì? Bọn họ muốn làm gì với ba và Phương Thị?

Đột nhiên, ống kính chuyển một cái, cô nhìn thấy Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị đang nói chuyện với một người đàn ông cao lớn, cô chỉ có thể mơ hồ đoán chừng người đàn ông đó khoảng hơn bốn mươi tuổi nhưng lại không nhìn rõ được vẻ mặt.


“... Món tiền này có thể lấy ra rất nhanh, đừng nóng vội.” Lê Thiên Thần nhỏ giọng nói với người đàn ông kia.

“Chỉ cần Phương Thị vào tay chúng tôi, chúng tôi làm gì cũng không cần sợ bóng sợ gió nữa.” Đỗ Hiểu Mị nói.

Người đàn ông kia cười nhỏ, “Có hai người ở đây còn sợ không thể lợi dụng Phương Thị sao?”

Kế tiếp bọn họ nói cái gì Bình An cũng không nghe được nữa. Cô cố gắng muốn xem cho rõ mặt mũi hình dạng người kia nhưng có cố gắng bao nhiêu cô cũng không thấy được gương mặt của ông ta, mà ba người bọn họ đang nói cái gì cô cũng không nghe được.

“Bình An?” Cô nghe có người đang gọi cô Bình An.

“Bình An, tỉnh lại đi!” Có người bế cô lên, vỗ nhẹ vào mặt cô.

Bình An đang chìm trong giấc mộng chợt giật mình, lập tức mở mắt ra, gương mặt đẹp trai của Nghiêm Túc đang sát gần trước mặt cô.

“Em tỉnh rồi hả, không sao chứ?” Nghiêm Túc ôm cô vào lòng, lau lớp mồ hôi đang rịn ra trên trán cô. Khi anh trở về liền thấy cô đang cuộn người nằm trên ghế sa lon, chân mày nhíu chặt, miệng ú ớ không biết nói cái gì, hình như là đang nằm mơ.

Bình An ngơ ngác nhìn Nghiêm Túc một lúc rồi lại liếc nhìn chung quanh, xong mới thở ra một hơi, “Em gặp ác mộng.”

“Mơ thấy cái gì?” Nghiêm Túc đặt cô ngồi trở lại ghế sa lon, đứng lên đi rót cho cô một ly nước, đút cho cô uống.

“Em quên mất rồi.” Bình An cười ha ha, các tình tiết trong mơ cứ lộn xộn lung tung, cô cũng không tìm ra được đầu mối nào, chỉ cảm thấy hình như đây là một loại nhắc nhở gì đó.

Có nói ra... chắc người khác cũng chỉ cho là cô suy nghĩ lung tung mà thôi.

Nghiêm Túc cười sờ sờ đầu cô, “Dạo này có phải gặp chuyện gì phiền lòng hay không?”


Bình An ấm ức bĩu môi, đột nhiên nhào vào trong ngực anh, ôm anh thật chặt không chịu buông tay, vùi mặt trong lòng anh, “Tâm trạng của em không tốt!”

“Ngoan, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?” Nghiêm Túc vỗ nhẹ lưng của cô, dịu dàng dụ dỗ.

Bình An vừa xụ mặt vừa kể hết đầu đuôi gốc ngọn những chuyện đã xảy ra gần đây cho Nghiêm Túc nghe, “... Lê Thiên Thần mất dạy, nhất định là hắn bán đứng tin mật của công ty, nhưng em lại không có chứng cớ.”

Nghiêm Túc bình tĩnh nghe Bình An vừa oán trách vừa uất ức nói xong mới cười an ủi cô, “Thật ra thì Lục Vân Đình nói không sai, em không có nhiều thủ đoạn như Lê Thiên Thần.”

“Nhưng lúc ở Thành phố S, Lê Thiên Thần nhờ có Đỗ Hiểu Mị mới có thể thành công, còn giờ Đỗ Hiểu Mị đã không ở cạnh hắn rồi, hắn còn có thể dựa vào người nào?” Bình An lầu bầu. Cô biết rất có khả năng Lê Thiên Thần không chỉ lợi dụng mỗi mình Đỗ Hiểu Mị, nhưng lại không thật sự tin rằng hắn lại có khả năng lợi dụng người khác.

“Em sai rồi.” Nghiêm Túc nhẹ giọng, “Có lẽ Lê Thiên Thần ở Thành phố S không có cách nào để thuận buồm xuôi gió, nhưng em quên một điều, anh ta đã công tác bao nhiêu năm ở Thành phố G? Hơn nữa, anh ta đã từng là trợ lý của ba em nên nhất định từng quen biết với rất nhiều người. Những nhân viên công quyền này đều rất thực tế, cho dù bây giờ anh ta không còn là trợ lý của ba em, nhưng chỉ cần anh ta có tiền thì nhiều người khác sẽ nguyện ý làm việc cho anh ta. Việc tiết lộ tin tức cơ mật của công ty ra ngoài cho đối thủ biết kia rõ ràng anh ta đã thực hiện rất khéo, vừa có thể khơi thông các loại quan hệ, nắm chắc được kế hoạch thu mua, hơn nữa tin tức tiết lộ cũng không rõ ràng nhưng đã đủ cho Hội đồng quản trị gấp gáp.

“Cũng không thể phủ nhận, thủ đoạn này của anh ta là nhằm vào em. Bình An, tổng phụ trách công trình này cuối cùng là ai?” Nghiêm Túc hỏi.

Bình An lặng yên nghe Nghiêm Túc phân tích mới phát hiện mình bỏ sót một chi tiết rất quan trọng. Cô không có suy nghĩ kỹ xem quan hệ của Lê Thiên Thần ở Thành phố G tốt đến thế nào, cũng không nhớ rằng hắn đã từng công tác nhiều năm tại Thành phố G, nên không thể so hắn bây giờ với lúc hắn còn ở Thành phố S.

“Còn chưa có quyết định cuối cùng, nhưng em nghĩ hơn phân nửa sẽ là Lê Thiên Thần.” Qua chuyện lần này, HĐQT có không ít người rất thất vọng đối với cô.

“Đi một ngày đàng học một sàng khôn, đừng nản chí.” Nghiêm Túc cầm tay cô khích lệ.

Bình An ừ một tiếng, ngồi thẳng lên, “Dù sao còn chưa có quyết định cuối cùng, em sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.”

Nghiêm Túc cười, “Việc cải tạo lại chung cư cũ mặc dù là hạng mục tốt, nhưng còn phải xem thiết kế như thế nào, kết hợp với tình hình địa lý xung quanh nữa.”


“Đúng rồi, em có xem qua bản kế hoạch mặt bằng của Lê Thiên Thần, hắn cũng chỉ muốn cải tạo nơi đó thành dạng nhà phố thôi. Nơi này lại nằm ngay trung tâm thành phố nên tương lai giá cả nhất định sẽ không thấp, có vài người vì muốn cân bằng tài chính mà tình nguyện ra ngoại ô mua nhà đấy.” Mắt Bình An sáng lên, trong đầu đột nhiên hiện ra một ý niệm mơ hồ.

“Được rồi, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi. Em đó, tắm rửa trước đi, sau đó mình ra ngoài ăn cơm.” Nghiêm Túc thấy mắt cô có quầng thâm thì không khỏi đau lòng bởi biết gần đây cô nhất định thường hay thức đêm.

Bình An tiếp tục dựa vào người anh không chịu đi, “Đừng đi ăn ngoài, anh nấu cơm cho em ăn đi.”

Nghiêm Túc hôn cô một cái, “Vậy em đi tắm trước đi.”

“Anh ôm em vào đi!” Bình An cười hì hì.

Nghiêm Túc cưng chiều nhìn cô rồi ôm ngang eo cô lên, đi về hướng phòng tắm trong phòng ngủ.

“Chờ ở đây, anh đi lấy quần áo thay cho em.” Vừa vào phòng tắm, Nghiêm Túc để Bình An xuống, đưa tay mở vòi xả nước ấm vào bồn tắm.

Nhìn bóng lưng cao lớn rắn rỏi của anh, Bình An thấy trong lòng sao ngọt ngào ấm áp thế. Thật may là ban đầu không có bỏ qua anh! Anh nói đúng, mặc dù anh lớn tuổi hơn cô, nhưng chính bởi vậy mà anh có nhiều kinh nghiệm sống hơn, những trở ngại cô phải đương đầu thì anh đã trải qua rồi nên có thể chỉ bảo dẫn dắt cho cô.

Có anh ở bên, cô cảm thấy thật hạnh phúc.

Khi Nghiêm Túc cầm quần áo của Bình An vào thì thấy cô nhóc vẫn còn đứng sững sờ tại chỗ, anh kềm lòng không được bèn đưa tay ngắt chóp mũi của cô nói bằng giọng mập mờ, “Có phải đang đợi anh ra sức thay em hay không đây?”

Bình An hoàn hồn, “Ra sức cái gì?”

“Cởi quần áo!” Nghiêm Túc kề miệng gần tai cô, khàn khàn nói.

“Không cần!” Mặt Bình An đỏ lên, đánh yêu anh một cái, “Mau ra đi, em muốn tắm.”

Nghiêm Túc cười ha ha, “Không sao, anh nguyện ý ra sức mà.” Đặt quần áo cầm trong tay lên giá áo bên cạnh, vươn tay cởi áo khoác thay Bình An.

Bình An hét to một tiếng, đẩy mạnh anh ra ngoài cửa.


Nghiêm Túc vốn chỉ muốn đùa giỡn một chút với cô, ai biết vừa chạm đến người cô thì trên người như lập tức bùng lên ngọn lửa, tay đặt trên người cô không kềm được mà tăng thêm sức, kéo cô dính sát vào cơ thể mình, hô hấp trở nên có chút gấp gáp.

“Nghiêm Túc...” Bình An dĩ nhiên cũng cảm nhận được sự biến hóa của thân thể anh, mặt càng đỏ hơn, giọng càng thấp xuống.

“Hay là cùng tắm đi!” Nghiêm Túc nói nhỏ bên tai cô, nhẹ nhàng hà hơi nóng vào lỗ tai, bàn tay thô ráp đã chui vào bên trong quần áo cầm lấy một bên ngực mềm mại của cô.

Bình An giật thót, dán mặt vào cổ anh, “Anh đi nấu cơm...”

Tiếng cười của Nghiêm Túc thật trầm thấp, một tay linh hoạt quen thuộc mở nút quần áo của cô, “Lát rồi nấu, giờ có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

“Quỷ sứ!” Cô cắn môi của anh, lúng búng mắng.

“Hả? Em không thích à?” Nghiêm Túc hôn mạnh lên môi cô, lưỡi linh hoạt cạy hàm răng của cô ra, chui vào trong miệng mút lấy đầu lưỡi thơm mùi đàn hương của cô, bàn tay đang nắm một bên ngực mềm mại của cô tăng thêm chút lực.

Bình An không ngừng rên rỉ “Ưm...”

Đôi môi nóng ấm của anh lướt dần xuống chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô, mút ra những đóa hoa xinh đẹp, thanh âm khàn khàn trầm thấp, “Bảo bối, thích không?”

“Ghét!” Bình An cắn cắn môi, không nhịn được khẽ rên lên.

Nghiêm Túc cười khẽ, dùng tay kéo quần cô xuống, lấy cứng rắn của mình cách quần lót cọ xát điểm mẫn cảm của cô, nói đùa vào tai cô mấy câu chọc cho mặt Bình An càng thêm đỏ.

“Ướt rồi nè, xem ra em cũng rất nhớ anh a, bảo bối.” Nghiêm Túc chen ngón tay vào trong hành lang chật hẹp của cô, cảm nhận được thân thể cô đã có phản ứng.

Bình An mặt ửng đỏ, phía dưới trống không khó chịu, không nhịn được khẽ rên ra tiếng.

Nghiêm Túc cởi hết toàn bộ quần áo trên người họ, ôm cô đặt ngồi lên trên bàn rửa mặt bằng đá cẩm thạch trong nhà tắm, một tay mở rộng hai chân của cô ra, cầm lấy dục vọng của mình từ từ tiến vào trong cô, rong ruổi phóng túng.

Khóe mắt của Bình An liếc thấy trong gương hình ảnh nơi hai người đang kết hợp chặt chẽ với nhau thì ngoài cảm giác ngượng ngùng còn cảm giác từng đợt triều dâng mãnh liệt nhất từ trước đến nay tập kích liên tục đến nhấn chìm cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận