Vi Úy Úy vừa đi trên đường trường vừa rơi lệ, người khác thấy vậy đều cho rằng cô đang luyến tiếc bạn bè nên nở nụ cười hữu nghị với cô. Nhưng càng đối mặt với những khuôn mặt tươi cười thân thiện như vậy thì trong lòng Vi Úy Úy càng khó chịu.
Cô không muốn căng thẳng đến bung bét như vậy với bạn tốt của mình.
Một chiếc xe Porsche quen thuộc xuất hiện nơi khúc quanh, Vi Úy Úy dừng bước, sững sờ nhìn chiếc xe kia.
Lúc xe lướt qua cạnh cô, cô nhìn thấy trên xe chính là người mà mình thầm thương trộm nhớ...
Hôm nay vốn đã đáp ứng cùng đến tham dự lễ tốt nghiệp với Bình An, nhưng bất đắc dĩ lại có cuộc họp khẩn, khó khăn lắm mới nặn ra được chút thời gian, Nghiêm Túc liền vội vã lái xe tới đây. Xe mới vừa lái vào trường học, anh liền lấy điện thoại ra gọi cho Bình An.
“Bình An, em ở đâu?” Thanh âm của anh trầm thấp mà chậm rãi, thong dong lãng mạn.
“Em ở trong trường, đang chụp hình cùng các bạn.” Thanh âm vui vẻ của Bình An truyền tới.
Nghiêm Túc dịu dàng nói, “Anh cũng đang gần tới sân thể dục trường em nè, em ở chỗ nào để anh tới tìm.”
Bình An mừng rỡ reo lên, nhưng cũng hơi thắc mắc, “Anh... anh đang trong trường em rồi hả? Em cũng đang ở sân thể dục nè, em chạy ra tìm anh nha.”
Nghiêm Túc ngắt điện thoại, xuống xe, liền nhìn thấy cách đó không xa một bóng dáng quen thuộc đang chạy tới phía anh. Anh mỉm cười giang rộng hai cánh tay, nhận lấy người ôm vào trong ngực, “Đi cho cẩn thận, chạy gấp như vậy làm gì.”
“Hình như hôm nay anh rất bận mà, sao khi không còn tới đây chi vậy?” Bình An ôm lấy cánh tay Nghiêm Túc, nũng nịu hỏi.
“Lễ tốt nghiệp của em, sao anh lại không tới cho được!” Nghiêm Túc cười nói, nhìn nhìn về phía sau cô, “Bạn em đang chờ em kìa.”
Bình An cười cười, nhớ lại mới vừa rồi còn vì Nghiêm Túc mà trực tiếp vạch mặt căng thẳng với Úy Úy, không biết Úy Úy có thấy Nghiêm Túc đi vào hay không nữa, “Được rồi, chúng mình đi qua bên đó đi. Hôm nay anh phải đi ăn cơm với em và các bạn đấy, Lâm Tĩnh với Tiểu Nghi còn chưa gặp mặt anh lần nào đó.”
Nghiêm Túc nhìn cô nở nụ cười đầy cưng chiều, “Được.”
“Phương Bình An, cậu thật sự mang hôn phu đến dự lễ tốt nghiệp đấy à? Muốn cố ý khoe khoang cho tụi mình tức chết đó hả!” Kỷ Túy Ý thấy Nghiêm Túc tới thì lập tức giả bộ không vui kêu lên, nhưng thật ra thì trong lòng lại vô cùng cao hứng. Như vậy thì có thể làm cho Vi Úy Úy tỉnh ra một chút rồi, không tiếp tục vương vấn suy nghĩ đến chuyện không thể nào nữa.
“Đúng thế đúng thế, bọn tớ cũng biết cậu đã đính hôn, giờ cậu còn mang Nghiêm Túc tới để giễu bọn mình đấy hả. Thật đáng ghét! Chút nữa phải mời bọn tớ một bữa đại tiệc đó nghe!” Tống Tiếu Tiếu hùa theo đùa giỡn.
“Không thành vấn đề, mời chị em vợ ăn cơm là chuyện nên làm.” Nghiêm Túc cười đến dịu dàng như ngọc, một người đàn ông đẹp trai như anh nếu bình dị gần gũi thêm một chút, ôn hòa thêm một chút, nụ cười rực rỡ hơn một chút, vậy đơn giản chính là tay sát gái siêu hạng.
Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu bị danh xưng ‘chị em vợ’ của anh làm cho khoái chí cười không ngừng.
Còn Bình An thì đứng trơ đó mà đỏ bừng cả mặt, đập lên cánh tay Nghiêm Túc hai cái tỏ vẻ bất mãn.
Có mấy bạn học nữ đi ngang qua nhìn thấy Nghiêm Túc thì mắt cũng sáng bừng lên mà nhìn chằm chằm vào anh, trong những ánh mắt kia cần bao nhiêu thèm muốn thì có hẳn bấy nhiêu thèm muốn.
Hôm nay Bình An nói anh cùng đi với cô tới đây cũng không phải vì muốn khoe khoang người đàn ông của mình, cô chỉ muốn Nghiêm Túc đi cùng với cô hết ngày cuối cùng của đời sinh viên, bây giờ nhìn thấy nhiều người nhìn anh nhỏ nước miếng như vậy thì lập tức cảm thấy quyết định này thật dở tệ, “Hay là chúng ta ra ngoài trước đi.”
“Sắp phải chụp ảnh tốt nghiệp tập thể rồi, còn lĩnh bằng tốt nghiệp nữa.” Tống Tiếu Tiếu can gián.
“Đi chụp hình trước đi, anh ở đây chờ mọi người.” Nghiêm Túc sờ sờ đầu Bình An, cười nói.
Bình An không thể làm gì khác hơn là ghé vào tai anh nhỏ giọng thì thầm, “Anh phải tự bảo trọng đấy, nếu có cô nào muốn thử mồi chài hoặc sàm sỡ anh thì anh nhất định phải ra sức phản kháng, quyết không thỏa hiệp đấy...”
“Nương tử yên tâm.” Nghiêm Túc cúi xuống hôn môi cô, “Vi phu nhất định vì nàng mà thủ thân như ngọc.”
Lúc Nghiêm Túc nói những lời này dùng âm điệu không cao không thấp, vừa đủ để Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đứng bên cạnh nghe được.
Kỷ Túy Ý tức giận thọt tay đâm đâm mặt Bình An hai cái, “Cái gì thế? Chỉ rời đi chốc lát thôi mà phải lo lắng tới vậy à. Em rể à, em khổ rồi nha.”
“Cám ơn chị vợ quan tâm.” Nghiêm Túc cười híp mắt đáp lại.
Bình An nguýt anh một cái, kéo hai cô bạn tốt đang hi ha cười giễu cợt rời đi.
Vi Úy Úy đứng sau gốc cây cách bọn họ không xa nhìn cử chỉ thân mật giữa Bình An và Nghiêm Túc, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ. Ánh mắt nét mặt Nghiêm Túc dành riêng cho Bình An cũng đâm mắt cô bị thương thật sâu...
Lần đầu tiên cô cảm giác được cự ly giữa mình và Nghiêm Túc, lần đầu tiên cảm thấy được cô và Bình An khác nhau đến bực nào, lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt Nghiêm Túc yêu Bình An nhiều biết bao nhiêu.
Mặc dù trước giờ cô cũng không dám hy vọng xa vời mình có thể có kết quả với Nghiêm Túc, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mình đúng là si tâm vọng tưởng như lúc này.
Cô chán nản xoay người, vốn lúc nãy cô chỉ tức thời kích động mà muốn nhân cơ hội này nói chuyện vài câu với Nghiêm Túc, giờ đây nỗi kích động đó cũng chẳng còn.
Coi như có thể nói vài lời với Nghiêm Túc đi, thì thế nào chứ? Đến giờ anh hẳn còn không biết cô là ai đi!
Vi Úy Úy mang vẻ mặt cô đơn thất thểu đi trên đường, đi được một lát thì bị bạn học cùng lớp tìm được, lôi kéo đi đến sân khấu nhận bằng tốt nghiệp. Lúc nhìn thấy nhóm Bình An, cô theo bản năng quay đầu sang hướng khác bởi không muốn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào hạnh phúc trên mặt Bình An lúc này.
Bình An cầm bằng tốt nghiệp, nhìn Vi Úy Úy một cái, trong lòng âm thầm thở dài, rồi xoay người sang nói chuyện cùng những bạn học khác.
Sau khi chụp hình xong, trưởng lớp đầu têu đề nghị mọi người cùng nhau đi hát Karaoke.
“Đi hát Karaoke được đấy! Phương Bình An giờ là Tổng Giám Đốc Phương Thị rồi, để cô ấy mời mọi người đi ăn cơm hát Karaoke thôi.” Trịnh Yến Đình trong tay kéo một người đàn ông thoạt nhìn như một trọc phú mới nổi, phát biểu bằng một thanh âm bén nhọn chói tai.
Nhiều bạn học ồn ào hùa theo.
Những người khác bởi vì bình thường cũng không thân cận với Bình An cho lắm, nên cũng ý tứ không mở miệng.
Bình An thản nhiên liếc nhìn Trịnh Yến Đình một cái, cười nói, “Người khác lúc tốt nghiệp đại học chỉ cầm mỗi tấm bằng tốt nghiệp, bạn Trịnh Yến Đình lại lĩnh chứng nhận có đôi, vậy cũng nên mời khách chứ nhỉ.”
Trịnh Yến Đình cưa đổ được người đàn ông trọc phú này, hai người vừa kết hôn hồi tháng trước, hôm nay cố ý mang chồng về để khoe khoang.
Trong lớp cũng có nhiều bạn học nữ dẫn theo bạn trai của mình tới dự lễ tốt nghiệp, mỗi mình Trịnh Yến Đình là dẫn chồng.
“Chúng tôi mời, cứ để chúng tôi mời đi, chuyện vặt ấy mà.” Trịnh Yến Đình nói đầy vẻ trọc phú mới nổi. Hôm nay cô ta cố ý muốn dằn mặt nhóm Bình An các cô, nếu không có các cô, cô ta với Khâu Thiếu Triết cũng sẽ không chia tay.
Bình An cùng đám Kỷ Túy Ý nhúng vai cười cười, khinh thường việc so đo hơn kém với loại người như cô ta.
Đoàn người ồn nào náo loạn nói muốn đi hát karaoke ở Trung Tâm, Bình An và đám Kỷ Túy Ý lặng lẽ rút ra ngoài.
Họ đã hẹn trước với Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân rồi.
“Này, Phương Bình An, Kỷ Túy Ý, các cậu không đi sao?” Trịnh Yến Đình đã để mắt đến bọn họ từ nãy đến giờ, thấy các cô rời đi thì lập tức liền mở miệng hỏi, rồi nhìn theo hướng các cô đang đi tới thì lại thấy Nghiêm Túc đang đứng bên kia như một bức tranh sáng ngời thu hút, giọng càng thêm cay nghiệt, “Thì ra là có vị hôn phu hộ tống đến đây, hèn gì coi thường không thèm chơi với bọn này.”
Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu trao đổi ánh mắt, rồi quay nhìn Bình An. Bình An cũng đang trợn mắt nhìn các cô.
“A, đúng vậy, hôm trước Bình An đính hôn chưa có mời mọi người ăn cơm, hôm nay cô ấy muốn nhân cơ hội này mời các bạn đến nhà hàng Quảng Đông, không biết mọi người có nể mặt hay không đây?” Kỷ Túy Ý cười híp mắt hỏi.
“Chúng tôi đi!” Mấy cô Lâm Tĩnh, Diệp Hiểu Vân và Bạch Hàm ở bên kia vừa kêu vừa chạy tới.
“Nhất định phải đi rồi, Bình An đính hôn, chúng tôi sao lại không đi chứ, về sau kết hôn nhất định phải gửi thiệp mừng cho chúng tôi đó nha.”
“Đúng vậy, đừng có lẳng lặng mà kết hôn đó...”
“...”
Lập tức, mọi người trong lớp đều vây quanh Bình An ồn ào góp chuyện náo nhiệt. Nếu so với Trịnh Yến Đình, bọn họ càng muốn lấy lòng Bình An hơn. Hiện tại mọi người đã tốt nghiệp, ai cũng cần một công việc tốt và ổn định, mà Bình An lại là Tổng Giám Đốc Tập đoàn Phương Thị, tuyệt đối có thể giúp bọn họ đạt thành tâm nguyện này.
Ở trong một xã hội cần có quyền có thế này, ai cũng hiểu được phải lựa chọn cho mình một quan hệ có thể mang lại điều tốt cho mình như thế nào.
Bình An luôn giữ nụ cười thanh thoát nhã nhặn lịch sự, ánh mắt thản nhiên quét qua trên khuôn mặt giận dữ đến đỏ lên của Trịnh Yến Đình.
Tống Tiếu Tiếu nói nhỏ bên tai Bình An, “Không ngờ tới ngày cuối cùng rồi mà vẫn còn có thể chọc cho con nhỏ lắm điều kia tức giận đến nội thương, kết thúc đại học thật sự rất có ý nghĩa.”
“Ai bảo cô ta trêu chọc tụi mình trước làm gì. Sau khi chia tay với Khâu Thiếu Triết, cô ta xem tụi mình làm kẻ thù không đội trời chung mà.” Kỷ Túy Ý hừ hừ.
“Thôi được rồi, đi thôi!” Mời bạn học cùng lớp ăn cơm cũng không có vấn đề gì, chẳng qua cô không thích diễu võ giương oai gì ở chỗ này thôi, mặc dù khiến cho Trịnh Yến Đình tức giận đến khó thở như vậy cô cũng thật cao hứng.
Nghiêm Túc đã cất bước đi về phía họ. Chắc vì khí thế thể hiện ra bên ngoài của anh quá mạnh mẽ, những bạn học vốn đang líu ríu chúc mừng Bình An đều yên lặng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm quan sát người đàn ông hoàn toàn hơn hẳn bọn họ về cấp bậc này.
Bọn họ biết vị hôn phu của Bình An là Tổng tài của Nghiêm Thị, nhưng không biết Nghiêm Túc lại là một nhân vật mạnh mẽ đến như vậy.
“Sao rồi?” Nghiêm Túc nhỏ giọng hỏi Bình An, một tay nhẹ nhàng vòng qua ôm eo cô.
“Không có gì, mọi người đang vui vẻ nên muốn cùng nhau đi ăn cơm.” Bình An nhẹ giọng trả lời.
Nghiêm Túc khẽ mỉm cười, gật đầu một cái với những bạn học kia.
Trịnh Yến Đình hừ một tiếng, kéo ông xã mình hếch cao cằm rời đi. Vi Úy Úy đứng sau đám người thấy dáng vẻ ân ái giữa Nghiêm Túc và Bình An thì mắt lại tối thêm mấy phần, xoay người muốn rời đi theo.
“Úy Úy, cậu đi đâu vậy, chúng ta phải đi ăn cơm mà.” Trong lớp có bạn học cao giọng kêu.
Bình An theo tiếng kêu nhìn sang, lặng lẽ nhìn Vi Úy Úy.
“Không, tôi chỉ xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều còn phải về làm việc.” Vi Úy Úy miễn cưỡng cười cười nói.
“Hình như cậu đang làm trong Tập đoàn Nghiêm Thị mà, sợ gì chứ, đàng nào ông chủ lớn cũng ở đây luôn rồi, xin thêm nửa ngày nghỉ nữa là được ngay mà.” Có người cười ha hả nói.
Vi Úy Úy chờ mong nhìn về phía Nghiêm Túc, hy vọng anh có thể liếc mắt nhìn cô một cái.
Nghiêm Túc chỉ cúi đầu nhìn Bình An dịu dàng cười, giọng ngọt ngào chậm rãi, “Nếu là bạn học của em, dĩ nhiên là có thể ngoại lệ.”
“Oa, hạnh phúc kiểu này chói mắt quá đi thôi, tôi chịu hết nổi rồi!” Có bạn học ồn ào kêu lên.
Không ai chú ý tới nét mặt thiếu chút nữa thì òa khóc của Vi Úy Úy.
Chỉ có Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu là nhìn cô thương hại, Nghiêm Túc nhìn cũng không thèm nhìn cô ấy một cái, cô ấy nên hoàn toàn tỉnh lại đi thôi.
Náo loạn một lát, cả lớp liền thuê xe đến nhà hàng Quảng Đông ăn cơm, tiếp đó lại đi hát karaoke. Hôm nay tất cả chi phí đều do Nghiêm Túc móc tiền túi, mặc dù anh không tham gia toàn bộ quá trình với mọi người, nhưng đã trở thành đại diện cho hình ảnh người đàn ông tốt nhất trong suy nghĩ của mọi người.
Suốt ngày này, Vi Úy Úy đặc biệt trầm mặc. Mọi người cười cô cười theo, ca hát thì cô ca hát theo, cuối cùng thì uống rượu đến say như chết, ôm Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý khóc lớn một lúc lâu.