Bình An Trọng Sinh

Mặc dù đã đồng ý với Lê Thiên Thần là sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa, nhưng Đỗ Hiểu Mị trước sau gì cũng không chịu phục. Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, lại tiếp tục tìm việc làm tại các công ty địa ốc khác.

Nhưng sự việc vẫn diễn ra như cũ, những công ty lớn kia hoàn toàn không muốn thuê ả vào làm việc.

Ả càng ngày càng tin chắc rằng có người giấu mặt cố ý nhằm vào ả, vì vậy, Đỗ Hiểu Mị không hề chuyên chú tìm việc làm nữa, mà là cố gắng tìm hiểu xem đến tột cùng là ai đang muốn đối phó với ả.

Từ Thành phố G tra ngược lại Thành phố P, từ một dấu vết nhỏ xíu lần đi từ từ, ả phát hiện ra rằng hóa ra bắt đầu từ khi ả bị điều đến Thành phố P thì ả đã rơi vào trong một bàn cờ được người khác sắp đặt sẵn, bao gồm cả mấy quan chức sở tại mà ả cho là đã bị ả mua chuộc được cũng đã bị người khác lợi dụng ngay từ đầu.

Cái tay trợ lý cho Bí thư Trần kia giờ đột nhiên có tiền bạc rủng rỉnh trong tay mà mua căn hộ để ở, còn có tên cán sự viên mà ả đã lợi dụng để moi tin về Bí thư Trần kia đã từ chức đi đến chỗ khác. Ngay cả những công ty tại Thành phố G đã từ chối đơn xin việc của ả cũng là do có người bỏ nhỏ vào tai rằng ả đã đắc tội với người không nên đắc tội, nếu ai mời ả vào làm việc thì tương đương với việc tự hủy công ty mình.

Tất cả đều là do Phương Bình An cố ý sắp đặt kỹ càng như thế!

Đỗ Hiểu Mị càng ngày càng oán hận Phương Bình An vô cùng. Đến khi biết được tin Bình An và Nghiêm Túc sắp sửa thành hôn thì nỗi oán hận chất chứa bao nhiêu năm qua còn tăng lên gấp mấy lần. Ả muốn phá hủy con oắt thối tha này hơn bất cứ lúc nào hết!

Vừa lúc đó, một người không thể tưởng tượng được tìm đến ả.

“Cô Đỗ, cô khỏe chứ.”

Đỗ Hiểu Mị đúng theo hẹn mà đến, sau khi đợi vài phút tại một nhà hàng Tây được chỉ định, ả liền nhìn thấy một phụ nữ trang điểm tinh xảo, đẹp một cách cao ngạo lạnh lùng đi tới trước mặt ả, khách sáo chào hỏi với ả.

“Cô là?” Hình như ả có biết người phụ nữ này đâu.

“Tôi tên là Cao Tinh, Quản lý nhãn hàng cao cấp tại Công ty Hóa mỹ phẩm Quốc tế Tư Tư. Rất hân hạnh được làm quen với cô.” Cao Tinh vừa nói vừa ngồi xuống ghế đối diện Đỗ Hiểu Mị, tia mắt âm thầm quan sát đối phương.

Một phụ nữ luôn tự nhận mình là một người xuất sắc thì sẽ luôn dùng ánh mắt bắt bẻ mà nhìn một người phụ nữ khác, cho dù người kia không có khuyết điểm thì cũng phải moi ra khuyết điểm nào đó mới được. Mặc dù Cao Tinh chủ động hẹn với Đỗ Hiểu Mị, nhưng trong lòng cô ta vẫn chưa hề cảm thấy Đỗ Hiểu Mị trong tương lai có thể trở nên xuất sắc giống cô ta.

“Chúng ta dường như không quen biết nhau thì phải.” Đỗ Hiểu Mị nhìn cô ta một cái, cũng hỏi bằng một giọng không thiết tha gì cho lắm.


Cao Tinh mỉm cười, “Trước kia chúng ta đã gặp thoáng qua ở mấy buổi dạ tiệc, chỉ là hai bên không chú ý tới lẫn nhau mà thôi.”

“Tôi không cảm thấy giữa chúng ta có cái gì chung cả.” Xem ra thì hai người cùng một loại người tự phụ giống nhau, Đỗ Hiểu Mị cũng không hề thích người phụ nữ có phong cách cao ngạo như khổng tước ngồi trước mặt này chút nào.

“Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn tôi. Trước kia tôi từng thấy trong một tiệc rượu... Phương Bình An lên giọng nhục nhã cô trước mặt mọi người. Nghe nói cô đã bị Phương Thị đuổi việc, chẳng lẽ cô không hận Phương Bình An một chút xíu nào sao?” Cao Tinh chẳng thèm quan tâm chút nào đến vẻ lạnh lùng của Đỗ Hiểu Mị, cô ta biết, cô ả này nhất định sẽ nói với cô ta những chuyện rất hứng thú.

Nghe nhắc tới cái tên Phương Bình An, sắc mặt Đỗ Hiểu Mị lập tức tối sầm xuống, “Tóm lại cô muốn nói gì?”

Cao Tinh che miệng cười khẽ một tiếng, “Xem ra Cô Đỗ còn căm ghét Phương Bình An hơn so với tôi tưởng tượng đấy.”

Đỗ Hiểu Mị chỉ lạnh lùng nhìn trả lại cô ta, trong lòng lại nghĩ, người phụ nữ này tìm ả với mục đích gì đây? Chẳng lẽ là được con oắt thối kia phái tới hay sao?

“Chắc cô không biết, tôi và cô giống nhau, ban đầu Phương Bình An làm cho tôi thiếu chút nữa là không ở được Tư Tư nữa. Tôi đã phải bỏ ra rất nhiều thời gian và sức lực mới củng cố vững chắc được địa vị hiện giờ. Cô có hứng thú đến làm trong công ty của tôi không?” Cao Tinh cười hỏi.

Lúc Bình An gây dựng sự nghiệp bằng cách thành lập Công ty Duy An, Đỗ Hiểu Mị đã rời khỏi Thành phố G rồi, nên ả không rõ ràng lắm về ân oán giữa Cao Tinh và Phương Bình An.

“Chẳng lẽ vào làm trong công ty cô là có thể đối phó với con oắt kiêu ngạo kia sao? Đừng quên, công ty của các người là về ngành mỹ phẩm!” Đỗ Hiểu Mị cười nhạo một tiếng, hoàn toàn không xem vào trong mắt đề nghị của Cao Tinh.

“Phương Bình An mặc dù đang làm Tổng Giám Đốc Phương Thị, nhưng cô ta rất quan tâm đến Duy An. Cô đã không có năng lực đối phó với cô ta ngay tại Phương Thị rồi, nếu như có thể phá hủy cái công ty mà tự tay cô ta đã sáng lập... Không phải cũng là một dạng đối phó với cô ta đó sao?”

Trong lòng Đỗ Hiểu Mị nhảy dựng. Đúng vậy, hai ngày nay ả quả thật đã rất phiền não về việc này. Rời khỏi Phương Thị, các công ty khác cùng ngành nghề lại không chịu dùng ả, ả phải làm thế nào đế khiến cho con oắt kia xất bất xang bang đây? Làm thế nào mới có thể để cho mình thở phào một hơi khoái trá đây?

Ả thậm chí nghĩ tới phải dùng một phương pháp kịch liệt gì đó để cho con oắt ti tiện này thân bại danh liệt... bị chúng bạn xa lánh, ngay cả Nghiêm Túc cũng từ bỏ nó!

Thấy vẻ biến hóa cảm xúc trên mặt Đỗ Hiểu Mị, đáy mắt Cao Tinh thoáng qua một tia thích chí.

“Để tôi suy nghĩ một chút!” Đỗ Hiểu Mị nói.


“Được! Tôi chờ tin tốt của cô.” Cao Tinh cười nói.

Đàm Tuyền làm thủ tục chuyển nơi công tác nơi khác xong, cuối cùng trở thành trợ lý cho Lê Thiên Thần. Bởi vì Đàm Tuyền đã từng có khúc mắc với Bình An trước đây, huyên náo đến nỗi trong trường học ai cũng biết tiếng, nên Lê Thiên Thần không có phòng bị với anh ta giống như với Khổng Thu Hinh, mà ngược lại còn có chút cảm tưởng muốn bồi dưỡng anh ta thành tâm phúc của mình.

Huống chi người này chính nhờ vào sự quen biết với Đỗ Hiểu Mị mới có thể vào Phương Thị làm việc.

Bình An tạm thời không đi để ý xem Lê Thiên Thần đang làm cái gì. Hai ngày nay cô đều phải tò tò đi theo các bậc bề trên để đàm luận hôn sự là đã đủ bận phờ râu rồi.

Ngày thứ bảy, Nghiêm lão gia hẹn Phương Hữu Lợi và Viên lão phu nhân cùng ăn cơm, muốn cùng nhau thảo luận xem ngày nào thì có thể cử hành hôn lễ của Nghiêm Túc và Bình An. Nghiêm Lôi Hải tuy là cha của Nghiêm Túc nhưng không hề đếm xỉa gì đến hôn sự của con trai, giống như Nghiêm Túc là một người dưng nước lã nào đó chẳng liên quan gì tới ông ta. Đối với việc này, thái độ của Nghiêm Túc rất bình thản, ngược lại Nghiêm lão phu nhân lại khá tức giận.

Đối với thái độ như vậy của Nghiêm Lôi Hải, Phương Hữu Lợi cũng không có ý kiến gì. Như vậy có khi lại tốt hơn, về sau con gái ông không cần ở cùng nhà với vợ chồng Nghiêm Lôi Hải, không cần hầu hạ bọn họ. Dù sao Bình An gả cho Nghiêm Túc chứ có phải gả cho Nghiêm gia đâu!

Nghiêm Lôi Hải là mặt trăng, bọn họ có thể làm mặt trời được mà.

“Hay là định ngay trong tháng sau luôn đi, có ngày tốt đấy!” Viên lão phu nhân nói.

Bình An sững sờ, “Bà ngoại, tháng sau gấp gáp lắm!”

“Cũng có hơi gấp thật. Rất nhiều chuyện phải chuẩn bị đấy, nào thiệp mừng, nào đặt tiệc rượu, còn phải đặt may riêng áo cưới nữa. Không được không được, tháng sau gần quá, làm như vậy hôn lễ nhất định sẽ vội vã không được chu đáo.” Nghiêm lão phu nhân lắc đầu nói.

Phương Hữu Lợi mặc dù rất bất mãn với Nghiêm Lôi Hải, nhưng đối với hai vị trưởng bối Nghiêm gia vẫn rất tôn trọng. Hơn nữa, ông cũng thấy rõ hai vị lão nhân thật tâm yêu thương con gái ông nên ông không có tức giận như vậy.

“Tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất này, nên hôn lễ chắc chắc không thể qua loa vội vàng. Chúng ta nên lên kế hoạch hòa hoãn một chút.” Phương Hữu Lợi nói.

“Đúng vậy đúng vậy, ông thông gia nói đúng lắm, chúng ta nên kéo dãn kế hoạch một chút.” Nghiêm lão phu nhân cười híp mắt gật gật đầu.


Nghiêm Túc mỉm cười nhìn Bình An, anh cũng muốn cho cô một hôn lễ thật hoàn mỹ, không muốn tùy tiện vội vã mà hoàn thành.

Bình An cười khổ với Nghiêm Túc. Cô có ngồi ở chỗ này cũng không nói được lời nào, có nêu ra ý kiến gì cũng sẽ bị phủ quyết, nên bây giờ dứt khoát ngồi im re không nói gì nữa cho khỏe.

Vu Tố Hà dịu dàng cười một tiếng, “Bình An, Nghiêm Túc, hai con có ý kiến gì không? Dù sao đây cũng là hôn lễ của các con, các con muốn tổ chức thế nào?”

“Đơn giản là tốt ạ...” Bình An nhỏ giọng nói.

Nghiêm Túc hạ mí mắt cười nhẹ nhìn Bình An, không phát biểu gì.

Phương Hữu Lợi không vui hừ một tiếng, “Đơn giản sao được! Đính hôn đã rất đơn giản rồi, hôn lễ tuyệt đối không thể tiếp tục đơn giản nữa!”

Toát mồ hôi nha!©¸ ©! Bình An thở dài, “Vậy thì ông bà, ba, mẹ cứ quyết định thôi.”

Lúc mọi người đang thảo luận rất nhiệt liệt, cửa phòng riêng đột nhiên được mở ra, Nghiêm Lôi Hải lúng túng đứng ở bên ngoài, cười ha hả nói, “Ngại quá, tôi tới muộn, tại có chút việc đột xuất.”

Dường như cũng không ngờ là Nghiêm Lôi Hải sẽ xuất hiện, ai nấy đều có một nháy mắt không biết nên phản ứng thế nào, rồi Nghiêm lão gia hừ một tiếng, “Chuyện quan trọng như vậy mà anh còn trễ được!”

Nghiêm Lôi Hải cười gượng mấy tiếng đi vào, ngồi xuống bên cạnh chỗ của Vu Tố Hà, “Viên lão phu nhân, Phương tiên sinh, rất xin lỗi đã tới trễ.”

Mặt Phương Hữu Lợi không hề thay đổi nhìn ông ta, “Không sao, dù sao cũng vậy thôi.”

“Ha ha!” Nghiêm Lôi Hải càng thêm lúng túng.

Vu Tố Hà cuối cùng cũng không đành lòng, giải vây thay ông ta, “Chúng tôi vẫn còn đang bàn xem nên tổ chức vào ngày nào, ông xong việc tới đây cũng vừa đúng lúc.”

Nghiêm Túc vốn không trông mong gì việc Nghiêm Lôi Hải sẽ có mặt, vẻ mặt vẫn thản nhiên.

“A, vậy... vậy mọi người muốn chọn ngày nào?” Nghiêm Lôi Hải hỏi.


“Tính về vấn đề thời gian thì có thể là làm vào cuối năm thì tiện hơn, như vậy chúng ta có đủ thời gian để chuẩn bị chu đáo.” Vu Tố Hà nói.

Nghiêm Lôi Hải gật đầu, “Tốt, tốt, vậy cứ chọn cuối năm đi. Còn... phòng cho cô dâu chú rể định đặt ở đâu? Nếu như muốn ở bên nhà, vậy thì cần tìm người sửa chữa một chút.”

“Không cần, chúng tôi muốn ở tại Phượng Hoàng Thành.” Nghiêm Túc dứt khoát cự tuyệt, anh làm sao có thể ở chung một nhà với vợ chồng Nghiêm Lôi Hải cho được.

“Ừ, ở Phượng Hoàng Thành cũng tốt, vậy mấy ngày nữa phải bắt đầu trang trí phòng ốc ngay, để lúc tụi con dọn về mới không có mùi.” Phương Hữu Lợi nói.

Những người khác cũng đều cảm thấy đôi trẻ bắt đầu cuộc sống tại Phượng Hoàng Thành rất tốt. Họ đều cho rằng Nghiêm Túc và Bình An làm sao có thể ở chung chỗ với Ôn Nguyệt Nga kia! Tách ra là tốt nhất.

“Vậy... Còn chuyện này, sau khi kết hôn Bình An vẫn còn đi làm ở Phương Thị chứ?” Nghiêm Lôi Hải hỏi.

Phương Hữu Lợi nhíu mày, Nghiêm Lôi Hải này bình thường đối xử với Bình An lạnh lùng như vậy, sao hôm nay lại quan tâm quá mức vào chuyện này như vậy, thật bất thường.

Riêng Nghiêm Túc thì vừa nghe đã hiểu ngay mục đích của Nghiêm Lôi Hải là gì. Thì ra, ông ta hôm nay xuất hiện tại đây chẳng qua là do bà kia bảo ông ta tới hỏi thăm tin tức chứ gì! Chẳng lẽ bọn họ cho rằng sau khi anh và Bình An kết hôn, Nghiêm Thị và Phương Thị sẽ nhập thành một đấy à? Đúng là bọn họ làm một giấc mộng Xuân Thu lớn thật! Chưa nói đến việc anh hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề hợp nhất này, nhưng coi như thật sự thống nhất hai tập đoàn rồi đi chăng nữa thì có liên quan quái gì đến Ôn Nguyệt Nga?

“Anh quan tâm ba cái chuyện này làm gì? Anh chỉ cần chờ bọn nhot kết hôn rồi uống một chén trà con dâu là được, những chuyện khác cứ để bọn thanh niên tự quyết định!” Nghiêm lão gia hiểu rất rõ con trai mình, nên lúc này giận tái mặt mà quát ông ta một câu.

Nghiêm Lôi Hải ngượng ngùng cười cười, “Chẳng lẽ còn muốn đi làm ở Phương Thị sao, kết hôn xong thì nên ở nhà giúp chồng dạy con...”

“Nếu tôi nhớ không lầm, phu nhân hiện tại của Nghiêm tiên sinh dường như cũng không có ở nhà giúp chồng dạy con thì phải!” Phương Hữu Lợi lạnh giọng hỏi ngược lại. Chính bà xã mình còn không ở nhà, vậy mà dám lên mặt nói chuyện người khác.

Nét mặt già cỗi của Nghiêm Lôi Hải đỏ lên, nhất thời không nói ra được một lời.

Bình An cười cười trong bụng. Nghiêm Lôi Hải đúng là một bề trên không được ưa thích nha, vậy sau này chung đụng... cũng phải có chút kỹ thuật mới được!

Cuối cùng, Nghiêm Lôi Hải bị mọi người coi như trong suốt. Nghiêm lão phu nhân và Viên lão phu nhân bàn xem nên đặt bao nhiêu bàn, Vu Tố Hà và Phương Hữu Lợi thương lượng xem tổ chức hôn lễ chỗ nào và hình thức ra sao, Nghiêm lão gia thỉnh thoảng phát biểu ý kiến cho cả hai bên.

Còn Bình An và Nghiêm Túc thì trao đổi xem nhà cửa nên chỉnh trang thế nào.

Cuối cùng quyết định sẽ chọn một ngày hoàng đạo gần cuối năm, các chi tiết khác sẽ tiếp tục thảo luận sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận