Bình An Trọng Sinh

Hết giờ làm, Bình An rời văn phòng. Nghiêm Túc đã chờ cô ngoài cửa công ty.

Thấy chiếc Porsche quen thuộc kia, Bình An lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào, đi về hướng đó. Không đợi Nghiêm Túc xuống mở cửa xe giúp cô, cô đã tự ngồi lên ghế cạnh tài xế, “Bác tài ơi, sao đúng giờ thế.”

“Vì bà xã phục vụ, không đúng giờ sao được?” Nghiêm Túc hôn lên môi cô một cái, dịu dàng cười nói.

Xì! Bình An nguýt anh một cái, “Ai là bà xã của anh.”

Nghiêm Túc nghiêm chỉnh suy nghĩ một chút, rồi nghiêm trang hỏi, “È hèm, em cảm thấy ai là bà xã của anh?”

Bình An một tay chống cằm, cười híp cả mắt nhìn gò má anh tuấn của anh, “Đời này anh chỉ được phép có một vợ, chỉ có thể yêu cô ấy, không được ăn hiếp cô ấy, cô ấy nói gì thì nghe nấy, bất kể phát sinh sự việc gì cũng không thể vứt bỏ cô ấy. Nghiêm tiên sinh, anh có thể làm được không?”

“Mấy cái này ấy hả, phải nghĩ một chút mới trả lời được.” Nghiêm Túc cười nói.

“Không cho nghĩ, phải trả lời ngay!” Bình An cong miệng, không vui kêu lên.

Nghiêm Túc kéo tay cô qua, nhẹ nhàng nắm bàn tay cô, “Đời này anh chỉ có một mình em là vợ, chỉ yêu em chứ không ăn hiếp em, em nói gì thì nghe nấy, bất kể phát sinh chuyện gì cũng sẽ không vứt bỏ em. Phương tiểu thư, em nguyện ý gả cho anh chứ?”

Bình An cười ha ha, “Em nguyện ý!” Đây là lời ngon tiếng ngọt chỉ có giữa một đôi tình nhân. Trước mặt người khác, họ chưa bao giờ biểu hiện quá ngọt ngào, nhưng ở nơi riêng tư, cô sẽ bắt Nghiêm Túc nói rất nhiều câu nghe mà buồn nôn. Đây không phải là để lấy lòng bản thân mình, mà là cô cảm thấy giữa hai người có thể dùng phương thức này để duy trì tình cảm.

“Anh thật sự rất mừng. Vậy, Phương tiểu thư yêu quý, em chuẩn bị xong chưa?” Nghiêm Túc tiếp tục hỏi.

“Em đã sẵn sàng, anh thì sao?” Mắt Bình An sáng long lanh, giống như vì sao chói sáng nhất đẹp mắt nhất.

Chỉ còn một tháng nữa sẽ là hôn lễ của hai người, mặc dù còn rất nhiều việc chưa được giải quyết, nhưng sẽ không ngăn cản được quyết tâm xây dựng một gia đình của họ.

“Em hẳn đã biết, anh đợi ngày này rất lâu rồi.” Nghiêm Túc nói.

Bình An vươn người qua hôn lên má anh một cái.

Nghiêm Túc cười rất khoa trương, “Bảo bối à, em đừng có làm cho giao thông tắc nghẽn đấy. Anh cũng không muốn lại một lần nữa... Hửm?”

Nhớ tới màn kích thích của hai người trong xe lần trước, mặt Bình An lập tức đỏ lên, ngượng ngùng thoi Nghiêm Túc một cái, “Chú ý lái xe đi!”

“Anh vẫn rất chú ý lái xe, nếu như người bên cạnh không phải là em.” Nghiêm Túc cười nói.

Bình An xoay mặt ra ngoài cửa xe, cắn môi dưới cố nhịn xuống ý cười.

Nửa tiếng sau, hai người bước vào nhà Nghiêm lão phu nhân.

Nghiêm Túc mới vừa đẩy cửa ra, câu chào ông nội bà nội còn chưa kịp nói ra miệng thì đã thấy một thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp ào tới, “Anh, anh đã về rồi.”

Một tiếng “anh” kia không chỉ làm cho Nghiêm Túc bực mình nhếch mày thật cao, mà càng làm cho Bình An giật mình.

Anh? Cô gái trẻ xinh đẹp trước mắt này chính là... Nghiêm Hân, em gái cùng cha khác mẹ với Nghiêm Túc đó sao? Cô ta không ở Mỹ à? Sao lại ở chỗ này?

Mặt Nghiêm Túc thản nhiên, đẩy cô ta ra, chỉ gật đầu một cách tượng trưng, “Sao cô lại ở đây?”

Hình dáng Nghiêm Hân có vài phần tương tự Ôn Nguyệt Nga, ngọt ngào đáng yêu, hơn nữa tính tình thoạt nhìn có vẻ rất hoạt bát, không giống tính khí nóng nảy của Ôn Nguyệt Nga chút nào. Nhưng mà... Tình cảm giữa cô ta và Nghiêm Túc có tốt đến vậy à? Từ lúc vào cửa đến giờ, cô ta dường như chỉ nhìn thấy mỗi Nghiêm Túc, hoàn toàn không liếc nửa mắt nhìn Bình An.

“Con bé nghe nói con sắp kết hôn nên xin nghỉ quay về, bảo là muốn nhìn xem mặt mũi chị dâu tương lai như thế nào.” Nghiêm Lôi Hải từ toilet ra vừa vặn nghe được câu hỏi của Nghiêm Túc liền trả lời thay Nghiêm Hân.

Nghiêm lão phu nhân ngồi trên ghế salon xem TV, giọng nhạt nhẽo, “Việc học quan trọng hơn, chị dâu lúc nào gặp mà chả được, cần gì phải xin nghỉ để về.”

“Bà nội, cháu làm vậy là quan tâm anh mà.” Nghiêm Hân dường như không hề để ý đến vẻ lãnh đạm của Nghiêm Túc, sau khi bị đẩy ra lại ôm lấy cánh tay Nghiêm Túc, “Anh, mau vào đây, em có mang quà về cho anh đấy.”

Bình An bỗng dưng có cảm giác bị làm người ngoài.

Nghiêm lão phu nhân nhướng mắt quét Nghiêm Hân một cái, cười nói với Bình An, “Bình An, lại đây lại đây, bà nội cho con xem thiệp cưới nè. Hôm nay vừa chọn kiểu xong, không biết con có thích hay không.”

“Bà nội cùng mẹ tuyển chọn chẳng lẽ sẽ kém sao?” Bình An cảm thông liếc mắt nhìn vẻ mặt sa sầm của Nghiêm Túc một cái, nhưng rồi vẫn cười đi về phía Nghiêm lão phu nhân.

“Tất nhiên rồi, mắt của bà với Tố Hà nhất định không tệ.” Nghiêm lão phu nhân cười ha hả.

Nghiêm Túc không hề khách sáo phủi tay Nghiêm Hân ra, ngồi xuống cạnh Bình An, nói với Nghiêm Hân, “Cô đã thấy cô ấy rồi đó, ngày mai về Mỹ đi!”

“Em đã xin tốt nghiệp sớm!” Nụ cười của Nghiêm Hân thoạt nhìn rất hồn nhiên, nhưng khi tầm mắt thoáng quét qua Bình An thì nơi chỗ sâu đáy mắt có nét căm ghét cùng ghen tỵ khó phát hiện.

“Cái trường kia của cô là dạng gì mà có thể cho người ta xin tốt nghiệp sớm.” Nghiêm lão gia từ thư phòng đi ra, cau mày hỏi Nghiêm Hân.

Nghiêm Hân vội vàng chạy qua khoác tay Nghiêm lão gia, “Ông nội, chương trình cần học cháu đều học xong rồi, ở lại trường cũng không có nghĩa lý gì. Còn không bằng về đây giúp cho anh trai. Ba đã đồng ý cho cháu ngày mai đến công ty hỗ trợ đấy.”

“Dù sao hôn lễ của Nghiêm Túc và Bình An cũng sắp đến rồi, thôi cứ để con bé tham gia xong hôn lễ rồi quay lại bên đó.” Nghiêm Lôi Hải nói. Ông ta coi con gái là hòn ngọc quý trên tay, đương nhiên xin gì được nấy.

“Vào nhà lâu vậy rồi mà còn chưa giới thiệu với chị dâu tương lai của cô. Cô ấy là hôn thê của anh hai cô, chẳng phải cô đặc biệt đến đây là để làm quen đó sao? Sao đến khi gặp người ta thì lại chẳng chào hỏi tiếng nào!” Nghiêm lão phu nhân nói.

Nghiêm Hân cười đến rực rỡ nhìn Bình An, “Chị Phương, xin chào, chị thật biết cách nói chuyện nha, dỗ bà nội ông nội vui vẻ đến như vậy.”

Tuy rằng nụ cười của đối phương nhìn ấm áp như ánh mặt trời, nhưng Bình An lại cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô bé Nghiêm Hân này... không thích cô! Bình An cảm nhận rất rõ sự ghen ghét của Nghiêm Hân đối với cô, cách nói cũng mang đầy gai nhọn.

“Trách nhiệm của tôi không phải chính là dỗ cho ông bà nội vui vẻ đó sao? Họ có vui vẻ thì con cháu chúng ta mới vui vẻ mà.” Bình An cười nói, nếu đối phương muốn diễn trò, cô đương nhiên sẽ vui lòng theo cùng.

Dựa vào thái độ lãnh đạm của Nghiêm Túc đối với cô ta, cô chẳng cần phải lo lắng rằng dì nhỏ này sẽ có chút ảnh hưởng nào đến mình.

A, đúng rồi, cô nhớ Nghiêm Túc đã từng đánh giá Nghiêm Hân bằng câu “Mẹ nào con nấy”...

Nghiêm Hân này xem ra thông minh hơn Ôn Nguyệt Nga nhiều.

“Chẳng lẽ chính vì vậy mà anh em mới kết hôn với chị?” Nghiêm Hân ngây thơ hỏi, “Anh em trước kia có rất nhiều bạn gái, bất quá cũng chưa đưa ai về nhà cho chúng tôi gặp. Chị nhất định rất cao tay, nếu không anh em sao lại cam tâm bước vào ngôi mộ hôn nhân được.” Nói xong, nở nụ cười ha ha.

“Tiểu Hân, con nít đừng nói lung tung!” Nghiêm lão gia cau mày quát lên.

Nghiêm Hân le lưỡi, dáng vẻ thật đáng yêu, “Cháu không dám nói lung tung.”

“Cô ấy tốt đến bực nào mình tôi biết là đủ rồi, cô chỉ cần quan tâm chính cô là được.” Nghiêm Túc cầm tay Bình An, lạnh giọng nói với Nghiêm Hân.

Sắc mặt Nghiêm lão phu nhân cũng không được tốt lắm. Bà thật ra cũng không gần gũi với đứa cháu gái này, chẳng qua hôm nay Nghiêm Lôi Hải đem cô ta đến đây, bảo là muốn thăm hai ông bà, đồng thời cũng muốn nhìn mặt Bình An, nên bà đành phải gọi điện thoại bảo Nghiêm Túc mang Bình An đến. Nếu biết trước đứa cháu này ăn nói không biết điều như vậy, bà đã không làm.

“Anh lúc nào cũng chăm sóc như vậy đối với phụ nữ hết á.” Ánh mắt Nghiêm Hân rơi vào nơi đôi tay của Nghiêm Túc và Bình An giao hòa với nhau, đáy mắt như có nét rét lạnh thoáng qua, bén nhọn như đao.

“Đúng vậy, tôi thích được anh ấy săn sóc. Cũng không phải phụ nữ nào cũng đều có thể hưởng thụ được điều này, chỉ có người quan trọng nhất bên cạnh anh ấy mới biết được Nghiêm Túc tốt đến bao nhiêu.” Bình An dịu dàng cười ngọt ngào. Cô nhóc à, muốn đấu với tôi á? Sẽ tức chết nhóc cho xem!

Nghiêm Hân mím môi, “Dĩ nhiên em biết chứ, em chính là em gái duy nhất của anh hai mà.”

Đừng nói là Nghiêm Hân này có “bệnh yêu anh trai” đấy chứ? Bình An cảm thấy thái độ của Nghiêm Hân đối với cô khá kỳ quái, rõ ràng chính là cách đối đãi với tình địch...

Bình An đột nhiên cảm thấy rất thú vị. Nếu Ôn Nguyệt Nga biết chuyện này, không biết trong lòng sẽ cảm thấy thế nào ha!

Nhẫn nại của Nghiêm Túc đối với Nghiêm Hân có hạn, nếu cứ tiếp tục nói năng như vậy, không có gì đảm bảo là anh sẽ không kéo Bình An rời khỏi đây, “Bà nội, mẹ con đâu?”

“A, mẹ con hả, mới vừa rồi đột nhiên nói có linh cảm nên giờ còn đang trong phòng vẽ ấy.” Nghiêm lão phu nhân vui lòng nói sang chuyện khác, vẻ mặt khoái trá nói về con dâu trước.

“Mẹ con giờ này mà còn vẽ cái gì thế? Chẳng lẽ còn thiết kế trang sức?” Nghiêm Túc cười hỏi.

Nghiêm lão gia nói, “Nó xem bản vẽ áo cưới của Bình An xong liền nói nhất định phải đeo dây chuyền cho chính nó thiết kế mới được. Mà thời gian sắp hết rồi nên hai ngày nay loay hoay suốt đến không ăn cả cơm.”

Bình An nghe mà trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Dù là Vu Tố Hà hay ông bà Nghiêm, ai nấy đều tràn đầy chờ mong hôn lễ giữa Nghiêm Túc và cô, hơn nữa đối xử với cô đặc biệt đặc biệt tốt. Cô biết, bởi vì họ yêu thương Nghiêm Túc, mà Nghiêm Túc yêu cô, cho nên họ yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Cô thật cảm thấy rất hạnh phúc vì có nhiều người nhà tốt với cô như vậy, giống như ông Trời đã đem tất cả những gì đã thiếu nợ cô ở kiếp trước giờ trả lại cho cô trong kiếp này vậy.

“Con đi gặp mẹ đây, đã đến thời gian ăn cơm rồi.” Bình An đứng lên, nói với Nghiêm lão phu nhân.

“Anh với em cùng vào.” Nghiêm Túc nói.

Nghiêm Hân không ngờ ông bà Nghiêm lại thân thiết với Bình An như vậy, có khi còn tốt hơn cả với cháu gái của mình. Trong lòng cô ta có nỗi ghen tị cùng thương tâm không nói nên lời. Phương Bình An là cái đinh gì, vì sao có thể làm cho cả ông bà nội đều thích cô hết vậy?

“Em cũng đi, em tới đây nãy giờ mà còn chưa gặp được dì Tố Hà đấy.” Nghiêm Hân vội vàng đứng lên cười nói.

Mắt Nghiêm Túc không hề che giấu vẻ chán ghét, “Không cần, cô cứ ở đây được rồi.”

“Anh!” Nghiêm Hân uất ức chu cái miệng nhỏ nhắn.

Nghiêm Túc nắm tay dắt Bình An đi về hướng phòng Vu Tố Hà.

“Dù sao lát nữa sẽ gặp ngay, đâu cần chen vô giúp vui làm gì. Ngồi xuống đi.” Nghiêm lão phu nhân nói với Nghiêm Hân.

Nghiêm Hân lần này không còn là giả vờ uất ức nữa, cô ta thật sự cảm thấy thương tâm. Nơi này rõ ràng đều là người nhà của mình, tại sao cô ta lại bị gạt ra giống như người ngoài vậy. Trước kia ông bà nội tuy không gần gũi với cô ta lắm, nhưng cũng không có vì người ngoài mà đối đãi với cô ta như vậy.

Phương Bình An, tóm lại cô là cái thứ gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui