Bình An Trọng Sinh

Keng keng... Keng keng keng...

Họ Nghiêm và họ Phương đều không theo đạo Thiên Chúa, nhưng vì hôn lễ được tổ chức theo phong cách phương Tây nên tự nhiên nghi thức cũng làm giống vậy.

Khi khúc nhạc kết hôn vang lên, khách mời ngồi hai bên lối đi trên sân cỏ cũng ngưng nói chuyện, mỉm cười nhìn Bình An mặc áo cưới trắng quàng tay Phương Hữu Lợi xuất hiện trong tầm mắt.

Ánh mắt Nghiêm Túc dịu dàng dõi theo từng bước chân của Bình An đi về phía anh, trong lòng cảm thấy hạnh phúc cùng thỏa mãn không lời nào có thể diễn tả.

Nhưng lúc này, trong nội tâm Phương Hữu Lợi lại có cảm xúc vô cùng phức tạp, còn nhớ rõ hình ảnh Bình An khi còn bé trắng trẻo mũm mĩm như ngọc thế nào, không ngờ mới chớp mắt thế mà đã đến lúc cô phải lập gia đình rồi.

Khi còn bé, Bình An thích nhất ngồi trên đùi ông, nũng nịu ngây thơ nói sau này muốn được gả cho ba!

Haiz, lời này đúng là lừa gạt người ta mà, con gái bảo bối giờ phải gả cho người đàn ông khác.

Ông dắt Bình An đi tới trước mặt Nghiêm Túc, luyến tiếc không thôi giao tay Bình An cho anh, nghiêm trang nói, “Ba giao con gái cho con. Con phải dịu dàng kiên nhẫn mà đối đãi với con bé, tôn trọng con bé, tôn trọng gia đình của các con. Ba không chỉ yêu cầu con có trách nhiệm của một người chồng, mà còn phải có tình yêu thương chân thành của một người yêu. Đây là điều ba muốn con cam kết, con có thể làm được không?”

Nghiêm Túc nắm chặt tay Bình An, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Phương Hữu Lợi, “Ba, xin ba yên tâm, con yêu Bình An hơn cả bản thân mình.”

Phương Hữu Lợi nhìn thật sâu vào mắt con gái, cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, nặng nề gật đầu, “Tốt, tốt!”

“Bình An, con cũng vậy, phải kinh doanh gia đình thật tốt, hiếu kính cha mẹ chồng cùng các bậc cha chú trong nhà, về sau không thể làm việc tùy hứng, biết không?” Phương Hữu Lợi khàn giọng dặn dò. Bình An lập tức liền rơi nước mắt, không thốt ra được lời nào, chỉ có thể mạnh mẽ gật đầu.

Nghiêm Túc cúi đầu hôn cô, lau đi nước mắt của cô, rồi ra hiệu cho người chủ trì hôn lễ.

Người chủ trì cười ha hả bắt đầu lời tuyên bố, “Hôm nay ánh nắng tươi sáng, tiếng hát vút cao, tiếng nói cười rộn ràng, Trời ban Cát Tường. Ở nơi cuộc sống tốt đẹp, ấm áp, lãng mạn này, chúng ta may mắn được chứng kiến sự kết hợp hạnh phúc giữa chú rể Nghiêm Túc và cô dâu Phương Bình An... Bây giờ, chúng tôi mời cô dâu chú rể nói lời thề nguyện trước sự chứng kiến của mọi người.”

Nghiêm Túc và Bình An liếc mắt nhìn nhau. Bình An đã nén được nước mắt, nhìn Nghiêm Túc khẽ mỉm cười.

Bọn họ nhìn nhau, kiên định tuyên thệ, “Tôi nguyện ý lấy Bình An/Nghiêm Túc làm vợ/chồng của tôi, bắt đầu từ hôm nay sẽ chăm sóc, nâng đỡ lẫn nhau, cho dù là tốt đẹp hay khó khăn, giàu có hay nghèo khó, tật bệnh hay khỏe mạnh, cũng vẫn yêu thương quý trọng lẫn nhau, chỉ có cái chết mới chia lìa chúng tôi.”


Người chủ trì lại hỏi Nghiêm Túc, “Anh có nguyện ý cưới người phụ nữ này làm vợ không? Cho đến chết vẫn sẽ yêu cô, trung thành với cô, dù cô bần cùng khốn khổ, mắc bệnh hoặc tàn tật, thuận cảnh hay nghịch cảnh, anh có nguyện ý không?”

Nghiêm Túc thâm tình nhìn Bình An, trả lời không chút do dự, “Tôi nguyện ý!”

Người chủ trì cũng hỏi cùng một câu với Bình An.

Trong ký ức của cô, cô cũng đã từng trả lời cho vấn đề này, nhưng cuối cùng đối phương đã không tuân thủ lời hứa mà phản bội cô. Cô đã từng nghĩ là mình sẽ không bao giờ có thể tin tưởng vào tình yêu, tin tưởng vào hôn nhân nữa.

Nhưng vì đây là Nghiêm Túc, cho nên cô nguyện ý tin tưởng thêm một lần nữa.

“Tôi nguyện ý...”

Tất cả mọi người đều cười.

“Mời cô dâu chú rể trao đổi nhẫn.” Người chủ trì cười nói. Đây là cặp đôi trai tài gái sắc nhất mà ông từng gặp, không biết tại sao, khi nhìn đến nụ cười tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc của hai người, ông lại đột nhiên hết sức hoài niệm thời trai trẻ của mình.

Tiếp theo là cảm tạ cha mẹ, cảm tạ quan khách và đi mời rượu mọi người.

“Nhanh nhanh, cô dâu sắp ném hoa rồi, các mỹ nữ, chuẩn bị xong chưa?” Đường Sâm lớn tiếng kêu gọi khiến không khí trở nên nồng nhiệt.

Khổng Thu Hinh mới vừa chia tay cùng bạn trai thanh mai trúc mã nên trong lòng đang vô cùng khổ sở, chẳng có chút hứng thú nào đối với hoa cô dâu, nhưng vẫn cười to xô đẩy nhóm Kỷ Túy Ý để giành giật.

Bình An nhắm mắt lại dùng sức ném mạnh một cái.

Bó hoa cô dâu bay thành một đường vòng cung trên không trung, rơi vào trong tay Khổng Thu Hinh.

“Oa! Tiểu Thu, cậu cướp được kìa.” Kỷ Túy Ý vui vẻ kêu lên. Thật ra thì chẳng ai trong bọn họ đặc biệt muốn giành bó hoa cô dâu cả, chẳng qua làm vậy chỉ vì để tạo không khí mà thôi.


Nhưng khi thấy Khổng Thu Hinh cầm bó hoa cô dâu mà sững sờ, bọn họ thật tâm vui mừng dùm cô.

Điều này cũng đại biểu cho việc Khổng Thu Hinh sẽ có một đoạn tình cảm mới. Cái đồ rác rưởi bắt cá hai tay kia đi chết đi! Chết tiệt đi!

Sau khi chấm dứt nghi thức hôn lễ tại đây, Bình An trở lại phòng nghỉ thay quần áo vì còn phải kính trà cho các bậc bề trên trong nhà. Chẳng qua việc này không làm trên sân cỏ mà thực hiện trong phòng của khách sạn. Kính trà cho hai ông bà lão Nghiêm gia là tập tục của Trung quốc, cho dù họ nghiêng về hình thức giản tiện của phương Tây nhưng có vài thủ tục xưa không thể quên.

Bình An thay váy cưới dài thêu long phượng bằng tơ vàng, rồi cùng đi với dâu phụ Kỷ Túy Ý đến khách phòng đã có không ít thân thích chờ sẵn.

Nơi này đều là thân thích nhà họ Nghiêm, không có người ngoài.

“Mời Ông nội uống trà, mời Bà nội uống trà!” Bình An và Nghiêm Túc cùng nhau dâng trà lên cho Nghiêm lão phu nhân và Nghiêm lão gia.

Nghiêm lão phu nhân và Nghiêm lão gia đều cười tít cả mắt, liên tục gật đầu nói, “Ngoan, ngoan, ông nội bà nội chúc các con trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long.”

Rồi cho Bình An và Nghiêm Túc hai bao đỏ rất to, Nghiêm lão phu nhân còn lấy một đôi vòng tay Kim Long Phượng đeo lên cổ tay Bình An.

“Cám ơn Ông nội, Bà nội!” Bình An cười đáp tạ.

Tiếp theo là kính trà Nghiêm Lôi Hải và Vu Tố Hà. Nhưng hôm nay Ôn Nguyệt Nga cũng ở chỗ này, bà ta bây giờ là vợ hợp pháp của Nghiêm Lôi Hải, nếu Bình An bỏ qua bà ta mà kính trà cho Vu Tố Hà không biết bà ta sẽ nghĩ sao.

Chẳng qua việc Ôn Nguyệt Nga nghĩ gì dường như không nằm trong sự quan tâm của Nghiêm Túc và Bình An. Nếu Ôn Nguyệt Nga thức thời, hôm nay bà ta nên giữ im lặng, chứ không thì tự rước lấy nhục.

“Mời cha chồng mẹ chồng lên ghế trên.” Bà mối đứng bên nói lời cát tường, mời Nghiêm Lôi Hải cùng Vu Tố Hà lên ghế trên để Bình An kính trà.

Nguyên một phòng vốn đang cười đùa trong nháy mắt an tĩnh lại. Tất cả mọi người đều ôm lòng tò mò cùng thái độ muốn xem kịch vui nhìn Vu Tố Hà và Ôn Nguyệt Nga. Trong một trường hợp quan trọng như vậy, đây là thời khắc mấu chốt để quyết định địa vị tại Nghiêm gia. Nếu Ôn Nguyệt Nga có thể uống trà cô dâu trước Vu Tố Hà một bước, vậy có thể chứng minh không thể nghi ngờ thân phận quang minh chính đại của bà ta tại Nghiêm gia.


Đáng tiếc...

“Ông Nghiêm, xin mời ngồi.” Bà mối cười nói với Nghiêm Lôi Hải, sau đó tự mình đỡ tay Vu Tố Hà ngồi xuống ghế bên kia.

Sắc mặt Ôn Nguyệt Nga lập tức tối sầm xuống. Vậy là ý gì? Bà ta nhìn về phía Nghiêm lão phu nhân, nhưng bà chẳng hề có chút ý kiến nào, hiển nhiên là rất hài lòng việc Vu Tố Hà uống ly trà cô dâu này của Bình An.

“Theo lý mà nói, đáng ra Nghiêm phu nhân phải là người uống trước ly trà cô dâu này chứ?” Không phải tất cả thân thích đều đến đây để chia vui, mà cũng có một số người đoán đúng hôm nay sẽ xảy ra chuyện như vậy nên chuẩn bị tới để thêm dầu vào lửa.

Người nói là Nghiêm Lôi Ích, em chú bác của Nghiêm Lôi Hải, cháu gọi Nghiêm lão gia là bác ruột, giữ chức Quản lý Hậu cần tại Tập đoàn Nghiêm Thị. Vì không có được chức vị, quyền thế và lợi ích nên người này có mâu thuẫn rất lớn đối với Nghiêm Túc.

Trước khi Nghiêm Túc chưa tiếp nhận Tập đoàn Nghiêm Thị, ông ta là Giám đốc Nhân sự.

Thêm vài người trong phòng nhỏ giọng nghị luận và cười khẽ.

Ôn Nguyệt Nga hất cằm lên, khiêu khích nhìn Vu Tố Hà.

“Tố Hà là mẹ ruột của Nghiêm Túc, chẳng lẽ không có tư cách để uống ly trà này?” Nghiêm Lôi Vũ, anh hai của Nghiêm Lôi Ích lạnh giọng nói, “Chú đứng sang một bên đi, đừng ra quấy rối.”

“Tôi không phải là muốn quấy rối. Vì dù Tố Hà là mẹ Nghiêm Túc, nhưng chị dâu cả mới là bà xã của Anh cả mà.” Nghiêm Lôi Ích không phục, cãi lại.

Khóe miệng Nghiêm Túc nâng lên một nụ cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Nghiêm Lôi Ích, “Không phải Nghiêm phu nhân nào cũng có tư cách uống ly trà này của chúng tôi!”

Lời này vừa nói ra, tất cả thanh âm đều yên tĩnh lại.

Mặt Ôn Nguyệt Nga lúc đỏ lúc trắng.

Lời này của Nghiêm Túc đâu chỉ là giáng một cái tát thật mạnh vào thẳng mặt bà ta, mà thật sự là nhục mạ! Đây là lần đầu tiên anh công khai phủ nhận thân phận của bà ta ngay trước mặt tất cả thân thích nhà họ Nghiêm, biểu đạt rằng anh sẽ không thừa nhận địa vị của bà ta tại nhà họ. Nếu Nghiêm Túc chỉ là một trong số những con cháu bình thường trong nhà thì không có gì, nhưng cố tình anh lại là người thuộc thế hệ thứ ba có sức ảnh hưởng lớn nhất trong dòng họ Nghiêm, đã vậy còn là Tổng tài của Tập đoàn Nghiêm Thị, lời của anh có sức mạnh hơn bất cứ người nào trong cả dòng họ.

Không người nào dám phản đối hay phản kháng lời nói của anh.

“Nghiêm Túc!” Nghiêm Lôi Hải định bảo vệ Ôn Nguyệt Nga theo thói quen, nhưng nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của Nghiêm Túc thì lập tức tỉnh táo lại. Tình huống hiện tại hoàn toàn khác với trước kia, nếu như ngay lúc này ông ta ủng hộ Ôn Nguyệt Nga thì đó chính là làm khó Vu Tố Hà. Bất kể nhìn từ góc độ nào, Vu Tố Hà đều có tư cách uống ly trà cô dâu này hơn Ôn Nguyệt Nga.

Vu Tố Hà mới là Nghiêm phu nhân được cả nhà họ Nghiêm thừa nhận, mới là người mẹ mà Nghiêm Túc tôn trọng kính yêu.


Nếu như ông ta không muốn đánh mất luôn sự tôn trọng của con trai, ông ta nhất định phải giữ im lặng.

Nếu không, ông ta chẳng những mất đi con trai, mà e là ông bà lão Nghiêm gia về sau cũng sẽ không hòa nhã đối đãi với ông ta luôn.

“Nếu ai có ý kiến với việc cháu dâu tôi kính trà cho con dâu tôi, lát nữa chúng ta sẽ gặp riêng thảo luận lại. Còn hiện tại...” Nghiêm lão gia đột nhiên nghiêm túc mở miệng, tầm mắt quét một vòng trên mặt mọi người, biểu hiện một khí thế không giận mà uy, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta cảm thấy hài hước, “Đừng làm trễ giờ lành, nếu không tương lai có vấn đề gì thì tôi chỉ túm các người để hỏi tội thôi đấy!”

Nghiêm Lôi Ích và các người khác đang rục rịch muốn tiếp tục bới móc đồng loạt ngậm miệng lại.

Ôn Nguyệt Nga tức giận đến ruột gan tim phổi gì đều đau tức, nếu Nghiêm Hân và Ôn Quốc Hoa đứng bên cạnh mà không kéo bà ta lại thì hẳn bà ta đã nhảy dựng lên mà mắng to rồi.

Trò hề nho nhỏ đi qua, Bình An và Nghiêm Túc một lần nữa quỳ xuống kính trà, “Cha, mẹ, mời uống trà.” Đại khái vì hôm nay tâm tình tốt, hoặc có thể vì hôm nay Nghiêm Lôi Hải cuối cùng cũng làm đúng khi tỏ vẻ tuyệt đối tôn trọng Vu Tố Hà, nên Nghiêm Túc mới hạ giọng kêu một tiếng như vậy.

Nghiêm Lôi Hải có hơi kích động. Kể từ sau khi ly hôn với Vu Tố Hà, Nghiêm Túc không hề kêu ông ta một tiếng “ba”.

Bình An không hề mất vui vì vấn đề Ôn Nguyệt Nga, “Cha, mẹ, mời uống trà!”

Vu Tố Hà nhìn Nghiêm Túc cùng Bình An, trên mặt là một nụ cười vui mừng thỏa mãn, “Ngoan lắm. Chúc các con vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ.”

Rồi để xuống trên khay một hộp đựng bộ trang sức kim cương do bà tự thiết kế.

Lòng Bình An đầy cảm động, “Mẹ, con cám ơn mẹ.”

Nghiêm Lôi Hải chỉ chuẩn bị bao tiền lì xì.

Ôn Nguyệt Nga cho là ít nhất sau khi kính trà cho Vu Tố Hà xong thì Nghiêm lão gia hoặc Nghiêm Lôi Hải sẽ bảo Nghiêm Túc cùng Bình An kính trà cho bà ta, nhưng bọn họ dường như cũng không nhớ bà ta chính là Nghiêm phu nhân được đường đường chính chính cưới vào cửa.

Đại khái là vì thái độ của Nghiêm Túc cho nên đám thân thích mắt mọc trên đỉnh đầu của Nghiêm gia cũng không nhìn bà ta bằng nửa con mắt.

“Nghi lễ đã xong. Chúc mừng Nghiêm lão gia, Nghiêm lão phu nhân, chúc mừng Ông Nghiêm và Cô Vu, sang năm nên chuẩn bị ôm cháu cố nữa nha.” Bà mối cười hơ hớ chúc mừng.

“Cám ơn, cám ơn!” Nghiêm lão phu nhân cao hứng gật đầu, cho bà ta một bao lì xì lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận