Bình An Trọng Sinh

Ôn Nguyệt Nga lái xe về đến nhà liền liên tục gọi điện thoại cho Nghiêm Hân nhưng cô ta không nhận điện thoại, bà ta cũng đành bất lực. Đến buổi tối, Nghiêm Hân mặt mũi trắng bệch mới trở lại, vừa thấy được Ôn Nguyệt Nga liền ôm lấy bà ta khóc lớn.

“Sao vậy? Sao vậy?” Ôn Nguyệt Nga lo lắng hỏi, giọng rất đau lòng.

Nhưng Nghiêm Hân chẳng nói gì, chỉ khóc lớn một lúc, sau đó nói với Ôn Nguyệt Nga rằng sau này chuyện gì cũng nghe lời bà ta rồi xin phép về phòng.

Ôn Nguyệt Nga không hỏi được cô ta xem đã xảy ra chuyện gì nhưng bà ta đoán chắc là có liên quan đến Nghiêm Túc, trong thâm tâm không khỏi giận dữ.

Chốc lát sau, Nghiêm Lôi Hải cũng về tới. Ông ta vừa vào cửa liền nhìn thấy sắc mặt không tốt của Ôn Nguyệt Nga thì nghi ngờ hỏi nguyên nhân vì sao. Ôn Nguyệt Nga gượng cười nói không sao, kêu ông ta đi tắm rửa trước đã.

Nghiêm Lôi Hải không nghi ngờ gì, vào phòng tắm đi tắm. Lúc đi ra, thấy Ôn Nguyệt Nga đang lặng lẽ rơi lệ thì vội vàng đi tới ôm bà ta, “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?”

Ôn Nguyệt Nga lau nước mắt, cười nói, “Không có gì không có gì, chỉ là hạt cát vào mắt.”

“Khóc đến thế mà còn nói là hạt cát vào mắt. Nói mau, ai làm bà uất ức, tôi nhất định ra mặt thay bà.” Nghiêm Lôi Hải nói.

“Tôi thật sự không sao đâu mà.” Ôn Nguyệt Nga cưỡng ép nở một nụ cười.

“Có phải Phương Bình An không? Hôm nay bà đi tìm nó mà.” Nghiêm Lôi Hải lớn tiếng hỏi.

Ôn Nguyệt Nga cúi đầu do dự hồi lâu rồi mới gật gật đầu. Sau đó, dưới sự yêu cầu liên tục của Nghiêm Lôi Hải, bà ta vờ bất đắc dĩ nói ra chuyện phát sinh hôm nay.

“Nó đuổi hai mẹ con bà ra ngoài?” Nghe Ôn Nguyệt Nga kể xong, Nghiêm Lôi Hải tức giận rống lên một tiếng dữ dội, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, “Bà có nói là tôi bảo bà sang không?”

“Nói rồi, nói đầy đủ.” Ôn Nguyệt Nga gật đầu.


“Thế mà nó còn dám làm như vậy?” Nghiêm Lôi Hải trợn ngược mắt vì giận dữ. Phương Bình An biết Ôn Nguyệt Nga thay ông ta qua đó thăm nó thế mà vẫn đuổi bà ấy ra ngoài! Đây chẳng phải là tát ông ta một cái nảy lửa hay sao?

Ôn Nguyệt Nga cúi đầu nói bằng giọng tự trách, “Đều tại tôi không tốt, tôi làm người ta ghét.”

Nghiêm Lôi Hải tức giận đi tới đi lui, “Nó nói cái gì? Bà có nói rõ lý do bà đến đó không?”

“Đương nhiên tôi có nói chứ, thậm chí còn xin lỗi con bé. Lúc đầu nó còn khách sáo mời chúng tôi vào nhà uống trà, tôi chỉ nhắc chút về chuyện của Phương Hữu Lợi. Con bé nó nói... nói...” Ôn Nguyệt Nga cắn cắn môi, không nói ra.

“Nó còn nói cái gì?” Nghiêm Lôi Hải cao giọng hỏi.

“Con bé nó nói chúng ta không có tư cách xen vào chuyện nhà họ Phương, còn nói... còn nói ông còn không bằng Phương Hữu Lợi, chẳng là người tốt lành gì. Rồi cứ thế mà đuổi chúng tôi ra ngoài.” Ôn Nguyệt Nga thêm mắm dặm muối kể lể cuộc đối thoại giữa hai mẹ con bà ta và Bình An.

Làm cho Nghiêm Lôi Hải mặt tím bầm vì giận dữ.

“Cái con Phương Bình An này quá càn rỡ, dám nói tôi như vậy! Thật là buồn cười! Tức chết tôi rồi. Đúng là... đúng là đồ không biết điều.” Nghiêm Lôi Hải giận dữ rống tướng lên. Nếu hiện tại Bình An đứng ở trước mặt ông ta, ông ta nhất định sẽ chửi ầm lên rồi.

Đáy mắt Ôn Nguyệt Nga thoáng qua một nụ cười âm độc, đứng lên đi tới cạnh Nghiêm Lôi Hải dịu dàng nhẹ vỗ về khuôn ngực phập phồng kịch liệt của ông ta, dịu dàng nói, “Ông đừng nóng giận, không đáng. Phương Bình An chẳng qua là dựa hơi vào Nghiêm Túc mới coi thường chúng ta đấy thôi. Vì Nghiêm Túc, ông nhịn một chút đi.”

Lời này Nghiêm Lôi Hải chẳng thích nghe chút nào, “Nghiêm Túc? Tôi là ba của nó mà còn phải kiêng kỵ chính con trai của mình, bị con dâu cỡi lên đầu như vậy cũng phải im hơi lặng tiếng hay sao?”

“Chứ làm gì được bây giờ? Bây giờ Nghiêm Túc có nghe lời ông đâu? Nếu nó tôn kính ông là cha, lúc trước sao lại cướp lấy vị trí Tổng tài của ông chứ. Ông ít đến công ty nên không biết đó thôi, bây giờ cả công ty đều nghe theo nó, đâu phải riêng gì đám nhân viên kỳ cựu không thôi đâu. Có ai còn nhớ tới ông!” Ôn Nguyệt Nga âm thầm đem mâu thuẫn kéo dài đến Tập đoàn Nghiêm Thị.

Tập đoàn Nghiêm Thị bây giờ vốn là do hai công ty Nghiêm – Vu sát nhập lại, trong công ty có một phần ba là nhân viên kỳ cựu của Vu gia. Bọn họ đương nhiên là đứng về phía Nghiêm Túc rồi, làm gì có chuyện giúp đỡ một kẻ vong ân phụ nghĩa như Nghiêm Lôi Hải! Nhưng những lời khích bác ly gián này của Ôn Nguyệt Nga vẫn có tác dụng đối với Nghiêm Lôi Hải, bởi vì trong thâm tâm ông ta, Vu gia giờ đã hoàn toàn thuộc về Nghiêm gia.

“Hừ, nó ỷ nó là cổ đông lớn nhất của công ty hiện giờ nên mới dám không coi ai ra gì như vậy.” Nghiêm Lôi Hải tức khí mắng mỏ Nghiêm Túc. Không cần Ôn Nguyệt Nga nói, ông ta cũng cảm thấy con trai không hề tôn trọng ông ta.


“Uổng công ông lo trước lo sau cho chu toàn, còn nghĩ để lại cổ phần cho cháu nội trai tương lai. Nhưng người ta có biết ơn ông đâu, đã vậy còn nói...” Ôn Nguyệt Nga làm bộ muốn nói lại thôi.

Nghiêm Lôi Hải quát lên, “Còn nói cái gì?”

Ôn Nguyệt Nga ra vẻ không đành lòng, “Tôi nói ý định của ông cho Bình An nghe, thế mà con bé lại nói cho dù con của nó sau này mang họ Phương thì ông cũng nhất định sẽ để lại hết di sản cho chúng, mà cho dù không cho... nó cũng chẳng thèm.”

“Cái gì?” Mắt Nghiêm Lôi Hải muốn bốc lửa, “Nó nói vậy thật chứ?”

“Chẳng lẽ tôi còn lừa ông à?” Ôn Nguyệt Nga ấm ức nhìn ông ta, “Tôi ở cạnh ông bao năm rồi, ông còn không hiểu tôi sao? Lôi Hải, đôi khi tính khí tôi không được tốt lắm, nhưng tôi thật sự yêu ông, chứ nếu không thì năm đó sao lại... Kỳ thật có đôi khi tôi ngẫm lại trước kia, trong lòng cũng hối hận. Khi đó nếu tôi không đưa Tiểu Hân đến hoạt động kia thì tốt rồi, ông với Vu Tố Hà sẽ không ly hôn, cũng sẽ không mất địa vị trong công ty như hiện tại...”

Nhớ tới Vu Tố Hà, Nghiêm Lôi Hải lập tức im bặt.

Ôn Nguyệt Nga tự mắng thầm trong đầu, biết ngay chỉ cần nhắc tới Vu Tố Hà thì người đàn ông này có tức đến đâu cũng đều tiêu mất mà. Ông ta vẫn cảm thấy áy náy đối với Vu Tố Hà.

Sợ nhất chính là người đàn ông của mình vẫn có áy náy đối với tình nhân cũ!

“Chuyện trước kia không cần nhắc lại, nếu bọn nó đã không thèm đồ của tôi thì cũng không cần đi theo bợ đít chúng nó. Ngủ đi!” Nghiêm Lôi Hải nói.

Ôn Nguyệt Nga vui vẻ trong lòng, nhưng trên mặt cứ bình tĩnh như không, “Ừ.”

×××××××××××××××

Nghiêm Túc tan việc về đến nhà, Bình An đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn.


“Hôm nay ở nhà làm những gì?” Nghiêm Túc buông chìa khóa xe và áo vest, hôn một cái lên mặt Bình An.

Bình An cười, “Hồi trưa ra ngoài ăn cơm với Tiểu Ý. A, đúng rồi, mẹ con Nghiêm Hân chiều nay có tới một chuyến.”

Nghiêm Túc nhướng mày, “Hai mẹ con cô ta tới?”

“Có tới, còn mang theo không ít tổ yến thuốc bổ, nói là cha kêu họ tới.” Bình An nói.

“Không nói gì khác sao?” Nghiêm Túc ngồi xuống bàn cơm, chẳng có chút cảm tình nào đối với hai mẹ con này, ngược lại cảm thấy bọn họ nhất định là đến với ý định không tốt.

Bình An đơn giản thuật lại cuộc nói chuyện với Ôn Nguyệt Nga cho Nghiêm Túc nghe, “... Em tức lên nên cũng trả lời lại mấy câu, không biết đây là ý của ba hay là Ôn Nguyệt Nga tự nói ra như vậy. Em cứ cảm thấy bà ta đột nhiên tới tìm chúng ta như vậy không phải là chuyện tốt gì đâu.”

“Em giờ đang mang thai, càng phải cẩn thận với họ hơn. Hai người đàn bà này tâm địa đều ác độc như nhau.” Nghiêm Túc dặn dò Bình An phải tránh xa họ ra.

“Làm gì ghê vậy?” Bình An nở nụ cười, “Anh yên tâm, em sẽ cẩn thận.”

“Hôm nay Nghiêm Hân còn chạy tới văn phòng anh.” Nghiêm Túc bất mãn kể cho Bình An nghe Nghiêm Hân đã nói gì khi đến văn phòng anh, “Con bé có vẻ ghét em lắm, em đừng quá thoáng với nó đó.”

Bình An chống tay vào cằm, như cười như không nhìn Nghiêm Túc. Ông chồng nhà cô mặc dù gần bằng tuổi cha chú của một số cô gái, thế nhưng dường như sức hấp dẫn chẳng giảm bớt chút nào dù đã kết hôn rồi.

Cô nhìn kỹ mặt mày của Nghiêm Túc, rồi lại hồi tưởng diện mạo của Nghiêm Hân, đúng là hai anh em nhà họ nét mặt chẳng giống nhau tẹo nào.

Nghiêm Túc nhéo nhéo hai má cô, “Tiểu Hồ Ly, đang nghĩ gì thế?”

Bình An cười nói, “Nghiêm Hân giống như có triệu chứng ‘yêu anh trai’ với anh đó nha.”

“Nói tầm bậy tầm bạ.” Nghiêm Túc buồn cười nắm chóp mũi của cô, “Nó còn có dã tâm hơn cả Ôn Nguyệt Nga, lời nó nói cũng không thể tin.”


“Em nói thật đấy!” Bình An kéo tay anh xuống, hồi tưởng tình huống lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Hân cùng với vẻ đối địch khó hiểu của cô ta với mình trong khi lại cố ý thân cận lấy lòng Nghiêm Túc... đấy không phải là các hành động mà một cô em gái nên có, “Cô ta với anh thật sự là anh em ruột chứ?”

Nghiêm Túc ngẩn ra. Nghiêm Hân và anh đến tột cùng có liên hệ huyết thống hay không anh không tra xét tường tận, thậm chí là khinh thường việc tìm hiểu. Nghiêm Lôi Hải phản bội mẹ anh là sự thật, bất kể Nghiêm Hân có phải là em cùng cha khác mẹ với anh hay không đối với anh mà nói hoàn toàn không có ảnh hưởng nào.

Nhưng nếu thật sự không phải thì sao? Mẹ con Ôn Nguyệt Nga muốn làm gì?

“Anh không nghĩ đến vấn đề này.” Nghiêm Túc nói với Bình An, “Nếu Nghiêm Hân thật sự không phải là con gái ba anh, vậy nó là con ai, chẳng lẽ Nghiêm Lôi Hải không biết sao?”

Bình An cười, “Thật ra em chỉ đoán vậy thôi, không nhất định là thật.”

“Không, em nói thế làm anh cũng thấy đúng là Nghiêm Hân có vấn đề.” Hôm nay ánh mắt Nghiêm Hân nhìn anh hoàn toàn không giống như một cô em gái, mà ngược lại giống như... một cô gái đang ghen với Bình An. Như vậy rất có vấn đề.

“Chuyện này giao cho em đi, dù sao em cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, để kêu Tiểu Phúc đi thăm dò một chút thì biết ngay ấy mà.” Bình An nói. Thật ra trong thâm tâm, cô cũng muốn đối phó với Nghiêm Hân. Tuy rằng biết Vi Úy Úy sẽ không bị Nghiêm Hân bắt nạt, nhưng biết Nghiêm Hân chĩa mũi dùi vào Vi Úy Úy vì có quan hệ với cô, trong lòng Bình An vẫn khá khó chịu.

Bất kể có kết quả gì, coi như là cảnh cáo Nghiêm Hân một chút, đừng tưởng rằng Phương Bình An cô thật dễ bắt nạt.

“Em đang có thai, việc này không cần vội.” Nghiêm Túc lại không chịu đồng ý, cảm thấy bây giờ Bình An chỉ cần an tâm dưỡng thai thôi.

“Em cũng đâu cần chạy tới chạy lui bên ngoài gì đâu, chỉ tốn công gọi một cú điện thoại mà thôi.” Bình An nói.

Nghiêm Túc cười cười bất đắc dĩ, “Em đùa một chút thì được, đừng thật sự quá. Đối phó với hai người đó không cần tốn nhiều hơi sức đâu.”

“Biết rồi.” Bình An gật mạnh đầu, “Ăn cơm đi!”

Chẳng qua, họ đã đánh giá thấp năng lực đổi trắng thay đen của Ôn Nguyệt Nga trước mặt Nghiêm Lôi Hải. Giữa trưa hôm sau, Nghiêm Túc nhận được điện thoại của luật sư, báo rằng sáng nay Nghiêm Lôi Hải đã đến Sở Luật sư lập một bản di chúc để lại tất cả tài sản mang tên ông ta cho hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga, bao gồm 20% cổ phần Tập đoàn Nghiêm Thị.

Hai mươi phần trăm cổ phần tuyệt đối không phải là ít, đủ để chiếm được vị trí rất quan trọng trong HĐQT Tập đoàn Nghiêm Thị.

Nghe được tin này, mặt Nghiêm Túc không chút thay đổi, cũng không nói gì cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận