Bình An Trọng Sinh

Với quyết định này của Nghiêm Lôi Hải, cao hứng nhất đương nhiên là hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga. Chỉ cần chiếm được số cổ phần đó của Nghiêm Lôi Hải, hai mẹ con bà ta sẽ có được chỗ đứng trong công ty, ngay cả Nghiêm Túc cũng không dám làm gì hai người.

Trong lòng bọn họ tự nhiên cũng lén lút hy vọng có thể mau chóng lấy được di sản của Nghiêm Lôi Hải thật sớm.

Lúc Nghiêm lão gia và Nghiêm lão phu nhân nhận được tin tức này lập tức gọi điện thoại cho Nghiêm Lôi Hải, bảo ông ta về nhà nói chuyện.

Hai ông bà cụ biết Nghiêm Lôi Hải có tình cảm đối với mẹ con Ôn Nguyệt Nga, nhưng không nghĩ tới chuyện ông ta sẽ để lại tất cả tài sản cho bọn họ. Còn Nghiêm Túc thì sao? Chẳng lẽ không phải là con của ông ta?

“Tôi muốn biết quyết định này của anh đã được suy nghĩ kỹ càng chưa, hay là nhất thời xúc động?” Nghiêm lão gia lạnh lùng nhìn Nghiêm Lôi Hải, sẵng giọng hỏi ông ta về chuyện di sản.

Nghiêm Lôi Hải đã biết trước rằng di chúc của ông ta sẽ làm bao nhiêu người bất mãn, ông ta nói, “Chuyện này con đã suy nghĩ rất lâu chứ không phải nhất thời xúc động. Dù sao Nghiêm Túc chẳng coi tài sản của con ra gì, con để lại cho vợ và con gái thì có gì không đúng?”

“Anh có nghĩ đến hậu quả của việc này không?” Nghiêm lão phu nhân hỏi.

“Mẹ, nào có hậu quả gì? Không phải con không muốn cho Nghiêm Túc, chẳng qua tại nó không cần. Mẹ không có nghe Phương Bình An kia nói gì đó thôi, đúng là chẳng coi ai ra gì. Nếu nó biết tôn kính người cha chồng này thì đã không nói như vậy.” Vừa nhắc tới Phương Bình An, Nghiêm Lôi Hải lập tức nổi giận.

Nghiêm lão phu nhân cau mày, “Bình An có tri thức hiểu lễ nghĩa, sao lại chọc cho anh tức giận?”

“Hôm qua con bảo Nguyệt Nga thay con đến thăm nó, còn cầm theo không ít thuốc bổ cho nó. Nó chẳng những đuổi bà ấy ra, còn nhục mạ cha chồng là con. Con dâu như vậy con không có cũng được.” Nghiêm Lôi Hải tức thở phì phì.

Nghiêm lão phu nhân và Nghiêm lão gia trao đổi ánh mắt với nhau, “Ôn Nguyệt Nga tới chỗ Bình An? Nói những gì? Nếu không nói gì đó khiến Bình An tức giận, Bình An chắc chắn sẽ không đuổi người. Huống chi anh cũng không tự tai nghe được Bình An nói vậy, sao có thể tin vào Ôn Nguyệt Nga hoàn toàn. Ôn Nguyệt Nga là ai chúng tôi đều rõ, lời của cô ta không đáng tin.”

Nghiêm Lôi Hải thấy hai ông bà cụ không tin liền đem tất cả những gì Ôn Nguyệt Nga đã nói với ông ta ra kể lại với ông bà, muốn cho họ thấy rõ Phương Bình An là hạng người gì.

“Hồ đồ!” Ông cụ hừ một tiếng, “Rõ ràng Ôn Nguyệt Nga đang cố ý khích bác ly gián, thế mà anh cũng tin. Đời anh rồi sẽ bị hủy trong tay người đàn bà này.”

Nghiêm Lôi Hải bạnh cổ, vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái như trước.


“Để tôi hỏi Bình An, xem con bé và Ôn Nguyệt Nga nói có giống nhau không.” Nghiêm lão phu nhân liếc mắt nhìn Nghiêm Lôi Hải, cảm thấy vô cùng thất vọng với thằng con trai hồ đồ này.

Vừa nói xong, Nghiêm lão phu nhân đã bấm điện thoại. Điện thoại reo hai tiếng rồi truyền tới giọng nói thanh thúy của Bình An.

“Bình An, con đang ở nhà hả?” Nghiêm lão phu nhân cười hỏi.

“Bà nội, sao hay vậy, con đang chuẩn bị qua bà nè.” Bình An nhẹ nhàng nói.

Nghiêm Lôi Hải nghe tiếng Bình An truyền qua điện thoại hands-free, sắc mặt tối sầm tối sì.

Nghiêm lão phu nhân và Bình An hỏi thăm đôi câu rồi liền chuyển đề tài tới chuyện hôm qua Ôn Nguyệt Nga đến tìm cô, “Bà nghe nói Ôn Nguyệt Nga đến tìm con hả, thái độ bà ấy thế nào? Nói với con cái gì thế?”

Bình An nghe Nghiêm lão phu nhân đột nhiên hỏi chuyện hôm qua thì lập tức hồ nghi, chuyện này sao bà nội biết được? Nhiều khả năng xoay chuyển trong đầu, Bình An thử dò xét, “Sao bà nội lại đột nhiên hỏi chuyện này. Bà ấy chỉ tới thăm con thôi.”

Nghiêm Lôi Hải không nhịn được hừ một tiếng. Thấy chưa, ông ta đã nói mà, Phương Bình An kia đúng là biết mặt mà không biết lòng, chắc chắn ở nơi mà họ không nhìn thấy liền lộ ra bộ mặt thật.

Nghiêm lão gia lạnh lùng nhìn ông ta.

Chắc chắn Ôn Nguyệt Nga đã nói nhăng nói cuội gì đó trước mặt Nghiêm Lôi Hải nên mới dẫn đến việc hôm nay Nghiêm Lôi Hải đột nhiên lập di chúc như thế... Ông bà nội chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ. Nói như thế, Nghiêm Lôi Hải hẳn là đang ngồi cạnh điện thoại đây.

Bình An nghĩ, rồi đơn giản kể lại một lượt hôm qua đã nói những gì với Ôn Nguyệt Nga, “... Bà nội, con cũng có hơi xúc động. Vốn dĩ con rất mừng khi thấy Ôn Nguyệt Nga đại diện ba đến thăm tụi con, nhưng mà không hài lòng...”

Nghiêm lão phu nhân nói, “Con không có sai, bà ta chính là cố ý nói những lời đó để chọc giận con đấy. Trừ những cái này, bà ấy còn nói gì nữa không?”

“Dạ không. Con nói thác là không thoải mái, muốn đi nghỉ. Thế là hai người liền rời đi.” Bình An nói, cô cũng muốn cho Nghiêm Lôi Hải biết Ôn Nguyệt Nga là người thế nào, đừng luôn để cho mình chẳng hay biết gì.


“Tốt, bà biết rồi, cứ vậy đi. Tối nay con với Nghiêm Túc nhớ lại đây ăn cơm.” Nghiêm lão phu nhân cười dặn.

Bình An “dạ” một tiếng xong thì cúp máy.

“Sao? Bình An nói không giống như Ôn Nguyệt Nga nói đúng không?” Nghiêm lão phu nhân nhìn Nghiêm Lôi Hải.

“Chẳng lẽ Phương Bình An nói thì là sự thật?” Thâm tâm Nghiêm Lôi Hải tuy đã dãn ra nhưng vẫn không chịu nhận thua.

Nghiêm lão gia thất vọng lắc lắc đầu, phất tay đuổi Nghiêm Lôi Hải đi, “Anh muốn quyết định thế nào thì tùy anh. Về đi, đừng ở đây chướng mắt.”

Bình An buông điện thoại, cầm lấy chìa khóa xe ra cửa.

Cô không đi thẳng đến chỗ Nghiêm lão phu nhân ngay bởi có một việc cô cảm thấy rất kỳ quặc. Sao Nghiêm Lôi Hải lại vội vã lập di chúc như vậy? Chiếu theo ý tứ trong lời Ôn Nguyệt Nga hôm qua, dường như Nghiêm Lôi Hải muốn để lại tài sản cho cháu nội trai của Nghiêm gia mà, sao đột nhiên lại hạ quyết định này? Hôm qua Ôn Nguyệt Nga trở về chắc chắn đã nói gì đó.

Đối với tài sản của Nghiêm Lôi Hải, cô không cần, chẳng qua cô thấy nếu để cho mẹ con Ôn Nguyệt Nga có cổ phần của Nghiêm Thị thì tương lai rắc rối sẽ không ít.

Có một số rắc rối hoàn toàn có thể tránh được nếu đặt mình vào trong tình huống mà suy xét kỹ càng. Thông qua sự việc với Đỗ Hiểu Mị và Liên Kiến Ba, cô đã biết rõ mọi việc đều cần có sự đề phòng chuẩn bị từ trước thì mới an toàn.

Bình An lái xe đến nhà Phúc Vị Chỉ. Thằng bé này càng ngày càng bận rộn, cha mẹ cậu ta ở Mỹ đã ra lệnh cưỡng chế yêu cầu cậu quay về kế thừa bệnh viện thẩm mỹ, nhưng Tiểu Phúc tình nguyện ở lại Trung Quốc “không lý tưởng” (cha mẹ cậu gọi thế) chứ không muốn trở về bên đó.

Văn phòng thám tử tư của Phúc Vị Chỉ kỳ thật càng làm càng lớn, còn mời thêm được hai trợ lý.

Bình An muốn nhờ Tiểu Phúc điều tra một chút cuộc sống trước kia của Ôn Nguyệt Nga. Về phần Nghiêm Hân có là em gái ruột của Nghiêm Túc hay không, chỉ cần tìm được cơ hội xét nghiệm DNA thì sẽ rõ ràng ngay.

Thật ra Bình An cũng hơi do dự khi nhờ Phúc Vị Chỉ điều tra Ôn Nguyệt Nga, bởi dù sao Tiểu Phúc và Ôn Nguyệt Nga cũng có quan hệ thân thích. Nhưng trừ Tiểu Phúc ra, cô thật sự không tin được vào những người khác.


Phúc Vị Chỉ nghe xong Bình An muốn nhờ cậu ta giúp việc gì thì trợn trắng mắt, “Sao cô hay trêu vào loại phụ nữ rắc rối này thế nhỉ, trước kia là Đỗ Hiểu Mị, giờ lại là Ôn Nguyệt Nga. Thể chất cô bị gì thế?”

Bình An trừng mắt nhìn cậu, “Cậu nghĩ tôi muốn ấy hả. Ôn Nguyệt Nga là vợ của ba chồng tôi, nếu bữa đó không có Nghiêm Túc với ông bà nội thì tôi còn phải kính trà cho bà ta, gọi bà ta một tiếng ‘mẹ’ nữa đấy.”

Nếu thật sự bảo cô gọi Ôn Nguyệt Nga một tiếng ‘mẹ’, cô chắc chắn sẽ không gọi ra miệng được.

Phúc Vị Chỉ nhìn cô cười hả hê.

“Cậu cười cái gì mà cười, cậu còn là họ hàng với bà ta kìa.” Bình An chọc chọc cánh tay Phúc Vị Chỉ, tức giận nói.

“Cho xin đi, tôi với bà ấy mà họ hàng gì. OK, giao chuyện này cho tôi.” Phúc Vị Chỉ vẫy vẫy tay đồng ý, “Bất quá nếu cô thật sự muốn xét nghiệm DNA của Nghiêm Hân, cô phải cẩn thận chút đó. Tôi thấy con bé này không vừa đâu.”

Bình An đứng lên, “Tôi biết chứ. Yên tâm, tôi sẽ đề phòng.”

Sau khi rời khỏi chỗ Phúc Vị Chỉ, Bình An đi tới Tập đoàn Nghiêm Thị. Cô muốn tới tìm Nghiêm Túc, chờ anh tan việc xong sẽ cùng đi đến nhà Nghiêm lão phu nhân ăn cơm.

Kể từ sau khi lấy Nghiêm Túc, cô còn chưa tới công ty của anh lần nào.

Đại đa số người trong công ty đều biết Bình An, nhìn thấy Bình An tới đều lễ phép gật đầu chào hỏi, “Chào Nghiêm phu nhân.”

Bình An cũng khách khí gật đầu chào lại họ.

Cô tao nhã đi vào thang máy, ấn nút tầng lầu văn phòng Nghiêm Túc.

Rất nhanh, tin Bình An đến công ty liền truyền tới tai Nghiêm Hân. Kể từ sau khi một số người trong công ty thu được tin Nghiêm Lôi Hải để lại hết cổ phần cho hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga, vài người liền thay đổi thái độ trước đó, có chiều hướng muốn lấy lòng hai vị cổ đông tương lai này.

Đinh! Cửa thang máy mở ra, Bình An đang vọc điện thoại di động ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy Nghiêm Hân đang đứng trước cửa thang máy dùng cặp mắt lạnh lùng nhìn cô.

“Có muốn vào không?” Bình An thản nhiên hỏi.


Nghiêm Hân nghêng ngang đi vào, “Cô tới đây làm gì?”

Bình An buồn cười, “Tôi tới đây hình như không cần xin phép cô thì phải.”

Nghiêm Hân quay đầu lại trừng mắt với Bình An, miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, “Nghe thấy ba để lại cổ phần cho chúng tôi nên lo lắng chứ gì? Hừ, đừng làm bộ thanh cao, thật ra con người cô cũng thế thôi. Cô lừa được người khác chứ không lừa được tôi đâu. Cô là hạng người gì trong lòng cô tự biết rõ.”

Bình An mỉm cười gật đầu, “Cũng vậy, cô là loại người nào thì chính cô cũng rõ ràng.”

“Nghiêm Túc không phải là người chung thủy, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị vứt bỏ.” Nghiêm Hân oán hận rít lên.

“Thì có sao đâu! Tình nhân trên thế giới này gặp rồi chia tay là chuyện thường tình, còn tốt hơn so với người ngay cả cơ hội qua lại cũng không có.” Bình An nhún vai, cười tủm tỉm nói.

Nghiêm Hân bị nụ cười trên mặt Bình An đâm vào tim phát đau, “Chúng ta chờ xem.”

Cửa thang máy lại mở ra lần nữa, Nghiêm Hân bước ra ngoài.

Bình An nhìn bóng lưng cô ta, hơi hơi nheo mắt lại. Cô phải càng thêm cẩn thận với cô nàng Nghiêm Hân này, ai biết được liệu cô ta sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì không.

Tới văn phòng của Nghiêm Túc thì biết Nghiêm Túc đang đi họp với các quản lý trong công ty, Bình An đành phải ngồi ở ghế sofa vừa xem tạp chí vừa chờ anh. Chỉ mới được một lát, cửa văn phòng đột nhiên oành một tiếng mở toang ra, Nghiêm Lôi Hải mang vẻ mặt giận dữ đứng ngoài cửa.

“Ba, ba tìm Nghiêm Túc à?” Bình An vội vàng đứng lên hỏi.

Sau khi bị Nghiêm lão gia đuổi về, Nghiêm Lôi Hải liền muốn tìm Nghiêm Túc nói chuyện, không ngờ lại gặp Phương Bình An ở chỗ này, “Sao cô lại ở đây?”

Bình An mỉm cười, “Dạ đến tìm Nghiêm Túc để lát nữa qua bà nội ăn cơm.”

Nghiêm Lôi Hải liếc cô một cái rồi xoay người rời đi.

“Ba,” Bình An nhẹ giọng gọi lại Nghiêm Lôi Hải, cười nói, “Cám ơn ba đưa tới tổ yến. Cám ơn.”

Nghiêm Lôi Hải ngẩn ra, rồi cứng ngắc gật gật đầu, “Ừ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận