Bình An Trọng Sinh

Ôn Nguyệt Nga từ khi bước chân ra xã hội tới nay vẫn xuôi chèo mát mái, chưa bao giờ gặp phải trở ngại nào, muốn gì đều có thể lấy được, cho dù là đàn ông cũng không mấy người có thể cự tuyệt bà ta.

Bà ta luôn cảm thấy mình là một phụ nữ rất ưu tú, cho đến khi gặp Vu Tố Hà.

Vu Tố Hà chính là kẻ thù cũ của bà ta. Trước mặt kẻ thù, Ôn Nguyệt Nga sẽ đề cao sức chiến đấu gấp mười lần, chỉ muốn dùng toàn lực để chèn ép Vu Tố Hà, những chuyện khác đều bị quăng ra khỏi đầu.

“Đồ đ. Vu Tố Hà kia, cút ra ngoài cho tao. Cút đi! Đây là chồng tao, để tự tao chăm sóc, không cần mày tới đây nhiều chuyện. Biến! Cút!” Ôn Nguyệt Nga thả phịch hộp giữ nhiệt lên trên tủ, chỉ tay vào Vu Tố Hà mắng xa xả.

Nghiêm Lôi Hải tức giận đến run rẩy toàn thân, “Bà có tư cách gì mà nói lời này. Người phải cút là bà. Là bà!”

“Tôi mới là vợ ông!” Ôn Nguyệt Nga la lên chát chúa, “Tôi biết trong lòng ông vẫn có nó mà. Ông muốn ly hôn với tôi rồi chung chạ với đồ đ. này phải không? Tôi cho ông biết, tôi sẽ không để cho ông như ý đâu. Tôi sẽ không ly hôn!”

“Mẹ!” Nghiêm Hân kéo Ôn Nguyệt Nga, “Bình tĩnh chút đi.”

Nghiêm Lôi Hải tức quá hóa cười, thấy Ôn Nguyệt Nga thế này, ông ta ngược lại tỉnh táo lại, “Chúng ta tụ được thì tan được đi, chuyện đến nước này, bà nghĩ chúng ta còn như trước được nữa hay sao?”

“Sao lại không?” Ôn Nguyệt Nga lớn tiếng hỏi, “Tiểu Hân là con gái ông, chẳng lẽ tình cảm bao nhiêu năm đều là giả sao?”

Cũng chính vì bao nhiêu năm qua ông ta toàn tâm toàn ý che chở đứa con gái này nên sau khi biết được sự thật mới tức giận đến thế.

“Nó không phải là con tôi.” Nghiêm Lôi Hải nghiêm nghị, “Các người về đi, tôi không muốn nhìn thấy các người.”

“Lôi Hải.”

“Ba...” Nghiêm Hân chưa từ bỏ ý định, đáng thương nhìn Nghiêm Lôi Hải.

Nghiêm Lôi Hải nhắm mắt lại, “Đi ra ngoài.”


“Hai người, xin mời về đi, hai người ở đây chỉ tăng thêm rắc rối không cần thiết mà thôi.” Bình An đứng cạnh cửa, hờ hững nói với hai mẹ con nhà kia.

Ôn Nguyệt Nga đỏ mắt lên, cắn chặt răng kéo Nghiêm Hân đi ra ngoài.

Đi tới cạnh cửa, Nghiêm Hân ngừng lại, hung hăng trừng mắt nhìn Bình An, “Mạng mày đúng là lớn thật.”

Bình An nghe vậy chỉ cười cười, “Đúng vậy, tôi phúc lớn mạng lớn. Chắc cô thất vọng lắm nhỉ. À mà cô không nói thì suýt nữa tôi quên là chưa đi báo cảnh sát. Cám ơn đã nhắc nhở.”

Nghiêm Hân phẫn nộ oán hận nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Chuyện này là mày làm đúng không?”

“Là sao? Chuyện gì?” Bình An trợn mắt, nghi hoặc hỏi ngược lại.

“Mày đừng giả ngu. Nhất định là mày, chính mày đã gửi báo cáo DNA cho ba tao, đúng không? Mày là đồ đê tiện, ác độc, @&*#...” Nghiêm Hân đem tất cả những lời mắng chửi có thể nghĩ được mắng hết ra miệng.

Nghiêm Hân cố ý mắng rất lớn tiếng, để Nghiêm Lôi Hải nghe mà hiểu được rằng tất cả những chuyện này đều do Phương Bình An cố ý đâm thọc để ly gián quan hệ giữa bọn họ.

“Khi không từ đâu mà cô nghĩ vậy? Làm sao tôi giám định DNA của hai người được đây? Muốn thử DNA đâu phải chỉ báo cái tên ra là có thể làm được. Cô có chứng cứ thì đưa ra, còn không thì tôi lại có thêm một lý do nữa để kiện cô.” Bình An lạnh lùng nói. Cô đâu có sợ Nghiêm Hân đi tìm chứng cớ, bây giờ dù cô ta có nói điều gì thì cũng chẳng ai tin lời cô ta.

“Mày...” Mặt Nghiêm Hân biến sắc. Đúng là cô ta không có chứng cứ. Nhưng dù có chứng cứ thì sao chứ? Có thể thay đổi được sự thật cô ta không phải là con gái của Nghiêm Lôi Hải sao?

“Chúng ta đi!” Ôn Nguyệt Nga liếc mắt nhìn Bình An rồi lôi Nghiêm Hân rời khỏi bệnh viện.

Nghiêm Lôi Hải nặng nề thở dài, “Nhà này đúng là bất hạnh!”

Vu Tố Hà nhìn ông ta đầy thông cảm, “Đừng nghĩ nhiều, dưỡng bệnh cho khỏe mới là quan trọng. Những chuyện này chờ xuất viện rồi giải quyết sau.”


“Tôi biết.” Nghiêm Lôi Hải gật đầu, “Bà gọi giùm tôi Luật sư Lý đi, kêu ông ta tới đây một chuyến.”

“Được!” Vu Tố Hà không hỏi nguyên nhân, chỉ gọi điện cho luật sư thay ông ta.

Nửa giờ sau, luật sư đã đến.

Nghiêm Lôi Hải sửa lại di chúc đã lập lúc trước, để lại cho Nghiêm Túc tất cả bất động sản, còn 20% cổ phần Tập đoàn Nghiêm Thị thì để lại cho vợ trước Vu Tố Hà.

Vu Tố Hà không ngờ Nghiêm Lôi Hải lại sửa di chúc như vậy, chờ luật sư đi xong bà mới nói, “Ông không cần phải làm thế.”

“Đây là điều duy nhất tôi có thể làm.” Nghiêm Lôi Hải áy náy.

“Cũng đâu cần phải lập di chúc sớm vậy.” Vu Tố Hà nói.

Nghiêm Lôi Hải cười khổ, “Cũng không định lập di chúc sớm thế, chẳng qua là vì...” Là vì muốn để cho mẹ con Ôn Nguyệt Nga có thể sống tốt. Nhưng ai mà ngờ kết quả lại là như vậy.

“Ông nghỉ đi, mai chúng tôi lại tới thăm ông.” Vu Tố Hà vỗ vỗ vai ông ta, khuyên ông ta không cần nặng lòng.

“Tố Hà, cám ơn bà.” Nghiêm Lôi Hải cảm kích.

Vu Tố Hà cười cười, cùng Bình An rời khỏi bệnh viện.

Trên đường về, Vu Tố Hà nói với Bình An, “Con cũng mới xuất viện không lâu, mai nên ở nhà nghỉ ngơi, không cần đến bệnh viện. Mẹ con Ôn Nguyệt Nga kia giờ không có gì là không dám làm, con đừng nên tiếp xúc với họ.”

“Mẹ yên tâm, con không sao đâu.” Bình An cười nói.


“Không ngờ con bé đó lại ác thế!” Vu Tố Hà lắc đầu thở dài, cực kỳ tức giận hành động đẩy ngã Bình An của Nghiêm Hân, “Nghiêm Túc định làm gì?”

“Dạ định báo cảnh sát ấy chứ, nào ngờ ba nhập viện nên hoãn lại.” Bình An nói.

“Báo cảnh sát đi, cứ để cho cảnh sát xử lý. Cô ta nên bị chế tài.” Vu Tố Hà nói.

Mẹ chồng nàng dâu trò chuyện thật lâu, nói tới cả chuyện dưỡng thai nuôi con...

Nghiêm Lôi Hải nằm viện một tuần, mẹ con Ôn Nguyệt Nga trừ ngày đầu tiên có xuất hiện thì thời gian còn lại đều không gặp lại họ. Có thế, Nghiêm Lôi Hải mới ổn định cảm xúc mà tĩnh dưỡng thân thể.

Lúc xuất viện, Nghiêm Túc lái xe tới đón ông ta, cùng đi còn có Vu Tố Hà và Bình An.

Trở lại chỗ ở của Nghiêm Lôi Hải, còn chưa kịp lấy chìa khóa ra mở cửa thì cửa đã được mở ra từ bên trong. Ôn Nguyệt Nga mặc quần áo ở nhà lạnh lùng đứng sau cửa, trừng mắt nhìn Nghiêm Túc và Vu Tố Hà, “Chỗ này của tôi không chào đón mấy người.”

“Sao bà vẫn còn ở đây?” Nghiêm Lôi Hải chỉ tay vào Ôn Nguyệt Nga hỏi, giọng đầy tức giận.

“Đây là nhà tôi, sao tôi lại không thể ở chỗ này?” Ôn Nguyệt Nga uất ức.

Nghiêm Lôi Hải thản nhiên hỏi, “Bà còn muốn gì nữa? Chúng ta hợp thì tụ không hợp thì tan đi, đừng tiếp tục dây dưa mãi thế!”

“Được. Ông nghe tôi giải thích hết đã, nếu nghe rồi mà ông còn muốn ly hôn thì tôi lập tức đồng ý với ông.” Mắt Ôn Nguyệt Nga ầng ậng nước, nghẹn ngào nói.

“Bà nói đi. Tôi nghe.” Nghiêm Lôi Hải đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sa lon, ra hiệu bảo Vu Tố Hà và vợ chồng Nghiêm Túc cũng ngồi xuống.

Ôn Nguyệt Nga nói, “Tôi muốn nói riêng với ông thôi.”

“Không cần, họ cũng không phải là người ngoài. Bây giờ bà lập tức giải thích đi!” Nghiêm Lôi Hải nói.

Mặt Ôn Nguyệt Nga nhăn nhúm, như bị đánh một bạt tai ngay trước mặt mọi người. Bọn họ không phải là người ngoài, chẳng lẽ bà ta là người ngoài sao?


Không thể tức giận, không thể tức giận! Bà ta còn phải nói làm sao cho Nghiêm Lôi Hải thay đổi ý định. Chỉ có làm cho ông ta mềm lòng thì mẹ con bà ta mới có hy vọng.

Cho tới hiện tại, hai mẹ con bà ta còn chưa biết việc Nghiêm Lôi Hải đã thay đổi di chúc.

“Tôi biết ông rất giận vì Nghiêm Hân không phải là con của ông.” Ôn Nguyệt Nga mắt rưng rưng ngồi xuống đối diện Nghiêm Lôi Hải, vẻ mặt yếu mềm tiều tụy, “Trước khi tôi và ông qua lại với nhau, ông cũng biết là tôi có bạn trai mà đúng không. Chính ông theo đuổi tôi, nói là không để ý tới việc trước kia tôi có bao nhiêu bạn trai, chỉ cần tôi không chê ông là người có vợ. Khi đó vì ông, tôi đã chia tay với bạn trai đã mến nhau năm năm. Được sống cùng ông là điều hạnh phúc nhất cuộc đời tôi. Nhưng rồi... khi tôi có bầu, tôi cũng không biết Nghiêm Hân lại là... Lôi Hải, ông biết rõ mà, khi đó chúng ta...”

Ôn Nguyệt Nga khóc không thành tiếng, không để ý đến việc Vu Tố Hà cũng có mặt tại đây mà nhắc lại với Nghiêm Lôi Hải về những năm tháng bọn họ vụng trộm với nhau kia.

Mặt Nghiêm Lôi Hải hiện lên vẻ lúng túng, áy náy nhìn sang Vu Tố Hà. Khi thấy Vu Tố Hà vẫn giữ vẻ lạnh nhạt thản nhiên, dường như không hề có chút tức giận nào, thì trong lòng ông ta trở nên hơi phiền muộn.

“... Sau khi Nghiêm Hân ra đời, tôi vốn muốn mang con bé rời khỏi đây. Tôi không muốn phá hoại gia đình ông. Nhưng mà, tôi không bỏ được ông, nên tình nguyện làm tình nhân của ông. Tôi vẫn luôn cho rằng Nghiêm Hân là con của ông, cho đến khi Nghiêm Hân ba tuổi. Bạn trai trước kia của tôi đến tìm tôi, nói là ảnh mắc bệnh ung thư nên muốn nhìn con gái một chút. Anh ấy không biết tôi sống với ông nên nghĩ Nghiêm Hân là con của mình. Tôi nói Nghiêm Hân không phải con của ảnh nhưng anh ấy không tin, giấu tôi dẫn Tiểu Hân đi thử DNA. Khi đó tôi mới biết, thì ra Tiểu Hân... Tôi muốn nói cho ông biết, mà sao nói ra được đây, ông xem Tiểu Hân như châu báu, sao có thể tiếp nhận được sự thật này? Lôi Hải, tôi thật sự không cố ý giấu ông. Vì tôi yêu ông nên mới không dám nói thật với ông.” Đây là lời nói dối có ý tốt, vì người yêu nên bà ta mới nói dối.

Nghiêm Lôi Hải dường như cũng nhớ lại những năm tháng xa xưa kia, mặt lộ ra một tia lưu luyến. Nếu đặt tay lên ngực mà tự hỏi, ông ta quả thật có yêu Ôn Nguyệt Nga.

Ông ta dao động! Ôn Nguyệt Nga thấy thế thì trong lòng mừng thầm.

“Bà nói láo!” Bình An thản nhiên nói, “Cha ruột Nghiêm Hân năm ngoái mới mất. Hai cha con họ đã gặp nhau ở Mỹ. Hơn nữa sự việc cũng không phải như bà nói. Trước khi bà và ba chồng tôi qua lại với nhau, bà có vô số bạn trai, trong đó có không ít công tử nhà giàu. Nhưng Nghiêm Hân không phải là con gái của một trong số họ, mà là con gái của tài xế tại Ôn gia.”

Hai ngày trước, Phúc Vị Chỉ đã cho cô những tư liệu đã điều tra được. Cô thấy Nghiêm Lôi Hải thật vất vả mới ổn định được cảm xúc nên không nhẫn tâm đưa ra nữa. Không ngờ Ôn Nguyệt Nga lại vô liêm sỉ đến độ này, dám thêu dệt ra một chuyện cổ tích cảm động đến thế.

“Cô vu cáo. Phương Bình An, tôi có thù oán gì với cô đâu mà cô lại hãm hại tôi như vậy?” Ôn Nguyệt Nga kinh hãi trong lòng, không ngờ Phương Bình An lại biết đến chuyện Tiểu Hân đã từng gặp cha ruột tại Mỹ.

“Muốn người ta không biết trừ khi mình không làm. Ba, chuyện này con cũng chỉ vô tình biết được thôi, vốn không định nói ra...” Bình An nhìn về phía Nghiêm Lôi Hải, nhỏ giọng.

Nghiêm Lôi Hải khoát tay, từ từ đứng lên, nghiêm mặt nói với Ôn Nguyệt Nga, “Chúng ta ly hôn thì tôi còn để lại căn nhà này cho bà. Còn nếu bà không chịu ly hôn, đưa lên tòa án thì một cắc bà cũng không có. Tự suy nghĩ cho kỹ đi.”

“Lôi Hải, Lôi Hải, chẳng lẽ tình cảm bao nhiêu năm mà ông lại tàn nhẫn vậy sao?” Ôn Nguyệt Nga quỳ xuống, ôm lấy bắp chân Nghiêm Lôi Hải khóc lóc.

“Ôn Nguyệt Nga, tôi đâu nhẫn tâm bằng bà!” Nghiêm Lôi Hải cười lạnh, nhấc chân đá văng bà ta ra, quay sang nói với nhóm Nghiêm Túc, “Chúng ta đi thôi!”

Cho dù có ly hôn, tôi cũng phải lấy được một nửa tài sản của ông! Ôn Nguyệt Nga oán hận nghĩ thầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận