Bình An Trọng Sinh

Mẹ con Ôn Nguyệt Nga có kết cục thế nào hoàn toàn không ảnh hưởng tới người nhà Nghiêm gia. Khi nghe được tin Nghiêm Hân có khả năng sẽ bị liệt nửa thân dưới, họ mặc dù có thổn thức nhưng cũng không có cảm giác thương tiếc lắm. Cũng đúng thôi, họ và Nghiêm Hân xưa nay không chung đụng nhiều, huống chi trước kia dù có gặp mặt thì cũng không được xem là vui vẻ.

Hơn nữa, nếu như Nghiêm Hân không tham dự vào việc bắt cóc thì cũng sẽ không có kết quả hôm nay. Nói cho cùng, chính cô ta tự gieo gió gặt bão.

Bình An càng không cảm thấy thông cảm gì hết. Cô đâu phải là Thánh mẫu Maria! Cô không cách nào quên được những việc mà trước đây Nghiêm Hân đã làm với mình, nhưng ít ra cô cũng không cảm thấy hả hê. Cứ như vậy đi, về sau cũng không có khả năng lui tới với hai người đó nữa.

Nghiêm Lôi Hải không muốn chuyển về nơi đã sống cùng với Ôn Nguyệt Nga trước kia, dù sao bây giờ ông ta cũng chỉ có một mình, cứ sống ở đây với Nghiêm lão phu nhân cũng tiện. Còn Vu Tố Hà sau khi xác định Bình An không có việc gì và Nghiêm Lôi Hải cũng đã hiểu ra mà không còn canh cánh trong lòng chuyện của Nghiêm Hân nữa thì không tiếp tục ở lại mà chỉ vài ngày sau là đã về Mỹ.

Thật ra, nếu không vì chuyện mẹ con Ôn Nguyệt Nga phải ngồi tù thì Nghiêm Lôi Hải đã muốn giữ Vu Tố Hà lại. Nhưng rồi khi nhìn vào ánh mắt trầm tĩnh lạnh nhạt của Vu Tố Hà, ông ta lại cảm thấy mình hoàn toàn không có tư cách để giữ lại bà.

Vợ chồng Bình An về biệt thự Phượng Hoàng Thành, cuộc sống của họ đã quay lại quỹ đạo bình thường. Nghiêm Túc sáng chín giờ đi làm chiều năm giờ tan sở, cô mỗi ngày đều ở nhà an tâm dưỡng thai hoặc đến trung tâm phụ nữ gần đó học lớp dành cho bà mẹ mang thai. Cuộc sống như nước chảy qua cầu, bình yên mà ấm áp.

Cô cảm thấy cái thai này nhất định là con gái. Người ta ba tháng đầu tiên phản ứng đều rất lớn, uống ngụm nước cũng sẽ ói ra. Cô lại y như người không có thai, tuy khẩu vị có hơi bị ảnh hưởng, nhưng hoàn toàn không có gì khác lạ.

Chỉ có con gái mới tri kỷ như vậy, biết thời gian này mẹ bận bịu nên rất biết suy nghĩ dùm cô.

Ý tưởng này hoàn toàn là do tự Bình An suy diễn. Lúc trước Viên Lệ Hoa mang thai cô thì phản ứng vô cùng kịch liệt, đều tưởng là nhất định sẽ sinh con trai, ai dè lại là một bé gái trắng trẻo mập mạp.

Bình An nhớ mình đã từng nũng nịu phản bác mẹ, nhưng rốt cuộc là nói cái gì cô đã quên mất. Ký ức về Viên Lệ Hoa trong đầu cô cũng không còn nhiều, nhưng nhớ thương chưa bao giờ giảm bớt.

Nếu bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, cô đã có thể dành đầu óc để quan tâm đến tình huống phát triển của mùa xuân thứ hai của Phương Hữu Lợi rồi.

Cứ trực tiếp làm bà tám nhiều chuyện với ba đi.

Ngày đó, cơm nước xong, Phương Hữu Lợi đưa Trình Vận về. Trên đường đi, ông suy nghĩ lung lắm, hạ quyết tâm mấy lần, cuối cùng cũng quyết định nói rõ tình trạng thân thể mình với Trình Vận, sau đó sẽ hỏi ý kiến của chị.


Trình Vận nghe Phương Hữu Lợi nói xong, trầm mặc rất lâu.

Là một phụ nữ, ai cũng hy vọng mình một ngày nào đó có thể sinh con dưỡng cái, chỉ có những phụ nữ đã trải qua nỗi vất vả nhưng hạnh phúc khi mang thai thì cuộc sống mới có thể có được hạnh phúc chân chính. Trình Vận đương nhiên cũng có mong đợi này. Chị rất muốn làm mẹ!

Nhưng đồng thời chị cũng cảm thấy rất cảm động. Phương Hữu Lợi là người ý trọng tình sâu với vợ trước và con gái, cùng sống với một người đàn ông như vậy, chị có thể hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị bỏ rơi hay bị phản bội.

Nhưng cảm động thì cảm động, chị vẫn cảm thấy mình không thể thoải mái nói cho ông biết mình không ngại, bởi dù gì trong lòng chị thật sự cũng có chút tiếc nuối. Cho nên, Trình Vận nói cho chị một thời gian để suy nghĩ.

Vì thế, Phương Hữu Lợi tiến vào một cơn lốc xoáy cảm xúc nho nhỏ.

Về tình sử của Phương Hữu Lợi... Thật ra ông không có kinh nghiệm phong phú gì. Ban đầu quen biết Viên Lệ Hoa vẫn là do Viên Lệ Hoa chủ động tiếp cận ông. Hai người lâu ngày sinh tình, cứ thế mà tự nhiên yêu nhau lấy nhau. Sau đó, sự nghiệp của ông đi lên, vợ lại mất sớm, ông tuy có nhu cầu sinh lý nhưng chưa bao giờ phải tốn tâm tư để theo đuổi phụ nữ mà những phụ nữ kia đều tự dính lấy ông.

Kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ của ông vô cùng thiếu hụt.

Trình Vận nói cần suy nghĩ là thật sự muốn suy nghĩ, hay là uyển chuyển cự tuyệt ông? Ông thật sự hoàn toàn không hiểu nổi.

Sau vài ngày tự phiền não, cuối cùng Phương Hữu Lợi đành mặt dày tìm Bình An xuất mưu hiến kế.

Bình An rất vô lương cười lăn cười lộn cả nửa ngày khiến Phương Hữu Lợi giận đến muốn cúp điện thoại mới ngưng cười, nói tự mình sẽ đi tìm Trình Vận hỏi chút xem cái “suy nghĩ” kia tóm lại là có ý gì.

Không phải cô muốn cười nha, mà là cảm thấy người ta dù già hay trẻ thì trên phương diện tình cảm đôi khi đều trong tình trạng “trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường”, đặc biệt khi nhìn thấy người cha luôn chín chắn cơ trí của mình mà cũng lâm vào hoang mang như thế thì cô cảm thấy ba mình thật đáng yêu.

Nếu đã đồng ý thay ba đi thăm dò ý tứ của người ta, Bình An cũng không muốn kéo dài thời gian. Nhân hôm nay rảnh rỗi, sáng sớm cô đã gọi điện thoại cho Trình Vận, nào ngờ Trình Vận không có ở Thành phố G mà là đi công tác Hongkong, ngày mai mới về.

Cho nên đành phải đợi mai vậy.


Bình An quyết định hôm nay tiếp tục đi học, học những kiến thức nên chú ý trong thời gian mang thai.

Là đô thị phồn hoa nhất Châu Á, Hongkong luôn lưu hành các mẫu thời trang và mỹ phẩm trang điểm mới nhất trên thế giới. Kể từ khi tiến vào ngành hóa trang, Hongkong gần như là thành phố thứ hai mà Trình Vận dừng chân lâu nhất.

Lần này, chị tới đây là để tham dự một cuộc thi tuyển người mẫu mỹ phẩm.

Thật ra chị có thể không đến, nhưng không biết vì sao chị lại tự mình đi chuyến này, lại có cảm giác giống như đang muốn trốn tránh cái gì.

Đã gần nửa tháng rồi mà một cú điện thoại Phương Hữu Lợi cũng không gọi cho chị. Có phải tối hôm đó chị đã nói sai cái gì không? Khiến cho ông cảm thấy hai người không thích hợp với nhau nữa? Không thể nào nha. Phương Hữu Lợi không phải là người để tâm vào chuyện vụn vặt, cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà không liên lạc như vậy.

Vậy vì sao ông lại như thế?

Con tim Trình Vận nặng trĩu phiền muộn, cẩn thận nhớ lại tối hôm đó đã nói với ông những gì. Có khi nào... ông nghĩ chị nói muốn suy nghĩ là từ chối không...

Chị cười thầm, người đàn ông này thật là!

“Vận?” Không biết có ai đó bên cạnh kêu chị một tiếng.

Cho dù Trình vận ngồi ngay hàng đầu nhưng chú ý của chị lại không đặt trên sàn diễn chữ T, mà tất cả những suy nghĩ trong đầu chị lúc này đều về những chuyện chẳng liên quan. Chợt nghe có người thân mật gọi mình như vậy, trong khoảng thời gian ngắn chị còn chưa phản ứng kịp.

“Phải em không? Vận?” Người nọ gọi thêm một lần nữa.

Trình Vận lúc này mới phản ứng lại, quay đầu nhìn sang, một gương mặt tuấn tú quen thuộc đập ngay vào mắt. Lương Phàm.


“Hi, chào anh.” Trình Vận thoải mái chào hỏi, “Sao anh lại ở đây? Hình như anh không thích những trường hợp như thế này lắm mà.”

Lương Phàm ngượng ngùng cười cười. Anh ta đâu thể trả lời là cùng đi theo bạn gái mới lại đây.

Bạn gái mới của anh ta là người mẫu, đang trên sàn tuyển người mẫu.

“Em dạo này khỏe không?” Lương Phàm hỏi, tránh câu hỏi của Trình Vận, không biết vì sao, chẳng qua không muốn cho chị biết anh ta đến cùng bạn gái.

Trình Vận cười gật đầu, “Rất tốt, anh thì sao?”

“Anh và Hồng Mẫn Nhi chia tay rồi.” Lương Phàm bật thốt lên, cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên nói đến chuyện này, chắc là vì muốn nhìn thử xem Trình Vận còn có phản ứng gì với mình không.

Trình Vận sửng sốt một chút, đại khái chắc không ngờ Lương Phàm lại đột nhiên nhắc tới Hồng Mẫn Nhi.

Mấy năm qua Lương Phàm và Hồng Mẫn Nhi cứ phân phân hợp hợp, không biết đã tạo ra bao nhiêu xì căng đan. Rõ ràng hai người đã không còn thích hợp với nhau nhưng vẫn cứ miễn cưỡng chính mình. Thật ra, chủ yếu là vì Hồng Mẫn Nhi muốn chứng minh với người khác rằng lúc đầu cô ta lựa chọn yêu Lương Phàm mà chối bỏ tình bạn là đáng giá. Mà Lương Phàm cũng cảm thấy anh ta vì Hồng Mẫn Nhi mà tách ra với Trình Vận nên nếu cứ vậy mà chia tay thì cũng có hơi quê độ, do đó mới kéo dài như vậy.

Lúc này Lương Phàm nói được kiên quyết như vậy chứng tỏ bọn họ đã chia tay, thật sự chia tay, không có khả năng cặp lại với nhau nữa.

Chuyện Lương Phàm bắt cá hai tay đã muốn thành quán tính, mà sinh hoạt cá nhân của Hồng Mẫn Nhi bây giờ cũng không tốt hơn gì, trong lúc sống cùng Lương Phàm cũng vẫn có chuyện mập mờ với các ngôi sao nam khác.

Nhưng những chuyện này chẳng có tác động gì tới Trình Vận, chị chỉ thỉnh thoảng đọc được đôi câu vài lời về hai người này trên các tạp chí lá cải, đọc xong thì xem như chuyện cười không hề liên quan gì với mình. Cho nên, khi nghe Lương Phàm nói anh ta và Hồng Mẫn Nhi chia tay, chị chỉ sửng sốt một chút rồi lập tức nở nụ cười, “Vậy sao? Chuyện tình cảm không ai có thể cam đoan dài lâu cả.”

Nơi này thật ra không phải là chỗ để nói chuyện, âm nhạc rất ầm ỹ, người xung quanh cũng quá nhiều, Lương Phàm nhìn gương mặt vẫn tốt đẹp trầm tĩnh như xưa của Trình Vận, trong lòng xốn xang, “Lát nữa có rảnh không?”

Trình Vận nhìn sâu vào mắt Lương Phàm, người đàn ông này là người mà chị đã từng yêu sâu sắc đến khốn khổ, bây giờ nhìn lại thế nhưng lại cảm giác có hơi xa lạ. Chị gần như không nhớ nổi mình đã từng là cô gái núp dưới góc cầu thang mà khóc lóc thảm thiết vì bị anh ta phản bội.

“Tôi nghĩ, chắc anh sắp sửa bận rồi.” Trình Vận giảo hoạt cười cười.

Lương Phàm sao lại không nghe ra ý cự tuyệt của chị chứ, cười chua xót, “Em vẫn còn cùng ông ta chứ?”


Vừa đúng lúc này, âm nhạc đột nhiên kích động lên, Trình Vận nghe không rõ Lương Phàm đang hỏi gì nên nghiêng tai tới gần một chút, “Cái gì?”

“Em vẫn còn qua lại với Phương Hữu Lợi chứ? Ông ta có tốt với em không?” Lương Phàm lại hỏi một lần nữa.

Lần này Trình Vận đã nghe được rõ ràng. Chị buồn cười nhìn Lương Phàm, trừ anh ta ra liệu còn có ai đối xử với chị kém như vậy? Phương Hữu Lợi có tốt với chị hay không, vấn đề này hoàn toàn không cần phải hỏi.

Phương Hữu Lợi là người đàn ông biết chị hiểu chị thương chị khó mà có được. Chị không cần phải suốt ngày lo lắng suy nghĩ hai người sẽ tiếp tục thế nào. Ông luôn luôn cho chị một cảm giác an toàn, có thể dỡ xuống lòng phòng bị.

Phụ nữ có thể gặp được một người đàn ông hiểu mình như vậy trong cuộc đời là một chuyện đáng quý trọng đến cỡ nào.

Vậy chị còn lo lắng gì nữa đây? Trình Vận đột nhiên như thấy ánh sáng bừng lên trong đầu, những nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng lâu nay liền trở nên hư không. Chị đột nhiên nở nụ cười.

Cho dù không thể sinh con thì sao chứ, chẳng lẽ điều này còn quan trọng hơn so với tình cảm của hai người?

Lương Phàm nhìn gương mặt Trình Vận đột nhiên trở nên phấn khởi thì trong lòng hơi chua chát. Chắc vì nhớ tới Phương Hữu Lợi nên mới có nụ cười ngọt ngào thế này đây.

“Tôi sống rất tốt, chúng tôi sắp kết hôn.” Trình Vận cười, nói với Lương Phàm, “Tôi còn có việc, về trước đây. Hẹn gặp lại.”

Kết hôn? Lương Phàm sửng sốt một chút, “Trình Vận...”

Trình Vận quay đầu lại nhìn anh ta, tay đã cầm túi của mình lên chuẩn bị rời khỏi hội trường trước, “Sao?”

“Chúc em hạnh phúc.” Lương Phàm mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn chị, muốn ghi khắc vào lòng hình ảnh của chị một lần cuối cùng.

“Cám ơn!” Trình Vận chân thành cảm tạ. Nếu tối nay không gặp anh ta, khiến cho chị nhớ tới trước kia mình ngu đần thế nào, thì chị cũng không thể hiểu ra rằng để có được một tình cảm thích hợp là chuyện khó khăn đến cỡ nào.

Bây giờ chị phải về khách sạn, tắm rửa cho thoải mái, sau đó gọi điện thoại cho người đàn ông kia, nói cho ông biết ngày mai chị sẽ trở về.

Trở về bên cạnh ông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận