Lê Thiên Thần nhanh chóng đỡ Phương Hữu Lợi đến sofa nằm xuống, vuốt tay khép lại mắt ông, dùng nước rửa sạch cái ly, rồi mới mở cửa văn phòng kêu to với Trợ lý Chủ tịch Hồng Dịch Vũ, “Chủ Tịch phát bệnh tim, mau kêu xe cấp cứu!”
Hồng Dịch Vũ nghe vậy lập tức chạy vào, thấy Phương Hữu Lợi giống như bị hôn mê bất tỉnh thì nói ngay, “Xe cấp cứu sẽ không kịp, chúng ta tự chở Chủ Tịch đến bệnh viện ngay.”
“Đúng!” Lê Thiên Thần gật gật đầu, cõng Phương Hữu Lợi lên, “Anh chạy trước mở đường đi.”
Hồng Dịch Vũ không hề nghi ngờ hắn, hai người hợp sức đưa Phương Hữu Lợi đến bệnh viện cấp cứu.
Nhưng đã không còn kịp! Bác sỹ tuyên bố, Phương Hữu Lợi đã không còn cứu trị được nữa.
Tin dữ này khiến nhân viên toàn Tập đoàn Phương Thị cực kỳ bất an.
Phương Bình An giờ còn trong bệnh viện, Chủ Tịch lại qua đời, một tập đoàn to như vậy sẽ do ai đứng ra lèo lái đây?
Lúc này, trừ Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ ra thì hầu hết các thành viên HĐQT đều hy vọng Lê Thiên Thần sẽ là người đứng ra nhận trách nhiệm lãnh đạo.
Lê Thiên Thần là con rể của Phương Hữu Lợi, cũng coi như người nhà họ Phương, lúc này đứng ra chèo chống thì vô cùng danh chính ngôn thuận.
Lê Thiên Thần vừa phải duy trì cho Tập đoàn hoạt động ổn định, mà hậu sự của Phương Hữu Lợi cũng dừng trên vai hắn, nên hắn có cớ để bận rộn ngược xuôi mà không tới bệnh viện thăm Bình An.
Hắn không dám gặp mặt cô.
Người luôn ở trong bệnh viện với Bình An vẫn là Đỗ Hiểu Mị.
Lê Thiên Thần dù biết Đỗ Hiểu Mị là một kẻ đầy dã tâm, nhưng không thể ngờ rằng ả lại ác độc đến thế, chỉ trong một ngày đã thiếu điều hại chết cả hai cha con họ Phương cùng một lượt.
Ngay cả gặp mặt ả hắn cũng không muốn, bởi chỉ cần vừa nhìn thấy Đỗ Hiểu Mị là hắn nghĩ ngay đến việc mình cũng là đồng phạm hại chết cha vợ.
Nhưng cho dù hắn muốn tránh xa, không có nghĩa là Đỗ Hiểu Mị sẽ không xuất hiện trước mặt hắn.
Từ Nhà Tang lễ đi ra, Lê Thiên Thần liền nhìn thấy Đỗ Hiểu Mị õng ẹo tựa vào xe hắn, vẻ mặt như cười như không nhìn hắn.
Lê Thiên Thần đi tới, nhanh chóng mở cửa xe ấn ả vào trong, “Cô còn mặt mũi mà xuất hiện ở đây à?”
“Sao lại không? Chúng ta làm nhiều việc như vậy chẳng phải vì để có ngày hôm nay hay sao?”
“Gói thuốc cô đưa tôi không phải là thuốc ngủ, mà là thuốc hại chết cha vợ tôi, đúng không? Trước giờ cô vẫn cho ông ấy uống thứ này?” Lê Thiên Thần đâu có ngu, cơ thể Phương Hữu Lợi xưa nay rất tốt, giờ đột nhiên xảy ra nhồi máu cơ tim thì chắc chắn là do Đỗ Hiểu Mị giở trò ma quỷ.
Đỗ Hiểu Mị đốp lại, “Lão không chết thì chúng ta sẽ không thể sống cùng nhau, em làm vậy là do tình thế bắt buộc.”
Lê Thiên Thần lạnh lùng, “Cô nghĩ rằng tôi và cô bây giờ có thể quang minh chính đại qua lại với nhau? Cô từng là tình nhân của Phương Hữu Lợi, tôi với cô sống chung thì người khác sẽ nghĩ gì đây?”
“Anh muốn quăng em đấy à?” Mắt Đỗ Hiểu Mị đầy vẻ lo lắng.
“Tôi không thể ly hôn với Bình An ngay lúc này được, nếu không sẽ chẳng thể ngồi yên chỗ trong Phương Thị được đâu.” Lê Thiên Thần nói.
Đỗ Hiểu Mị đột nhiên đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài quyến rũ, “Nếu vậy anh không cần phải lo, Phương Bình An biến mất rồi.”
Lê Thiên Thần quay phắt sang nhìn ả, “Cô nói thế nghĩa là sao?”
“Là vậy chứ sao.
Sáng nay Phương Bình An tỉnh lại, khi biết được mình đã khiến cho cha tức chết thì nhân lúc em không chú ý liền chạy khỏi bệnh viện.
Mất tích.” Đỗ Hiểu Mị nhún vai, giọng thoải mái như đang nói chuyện thời tiết hàng ngày.
Ả đương nhiên sẽ không nói cho Lê Thiên Thần biết là cái con đ.
thối Phương Bình An kia đã bị ả cho vào bệnh viện tâm thần, cả đời này đừng hòng mà quay trở ra ngoài đời.
“Cái gì?” Lê Thiên Thần khiếp sợ trừng Đỗ Hiểu Mị, “Đỗ Hiểu Mị, cô cố ý, đúng không? Cô cho là không có Bình An, tôi sẽ lấy cô sao? Cô đừng nằm mơ giữa ban ngày! Cô điên à! Tôi cảnh cáo cô, đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa.
Nếu kéo luôn tôi chết chùm thì tôi không để yên cho cô đâu.”
“Kéo anh chết chùm? Người giết chết Phương Hữu Lợi là anh mà.
Anh tự tay đưa ly nước kia cho lão uống, có liên quan gì đến tôi đâu? Lê Thiên Thần, chúng ta ai cũng không rời được nhau, nếu anh muốn bỏ tôi, tôi cũng sẽ cho anh biết tay.” Đỗ Hiểu Mị cười lạnh.
“Cô...” Lửa giận nơi đáy mắt Lê Thiên Thần bốc ngùn ngụt nhưng hắn vẫn cố nén lại, “Xuống xe!”
Đỗ Hiểu Mị cũng không tức giận, nghe lời xuống xe, cười nói, “Anh đã là Chủ Tịch Tập đoàn, giờ anh có quyền có thế, còn sợ gì ai chứ?”
Lê Thiên Thần không để ý đến ả, lập tức lái xe rời đi.
Phương Bình An mất tích một cách khó hiểu, người ngoài đều đồn rằng vì cuộc sống phóng đãng của cô khiến Phương Hữu Lợi tức giận đến đột quỵ qua đời nên giờ cô ôm nỗi áy náy trong lòng, không còn mặt mũi gặp mọi người nên đã chạy trốn ra nước ngoài.
Lê Thiên Thần thì trước mặt người khác đều ra vẻ nghĩa trọng tình thâm, đau khổ lên TV khẩn cầu vợ mình mau chóng quay về nhà, hắn tuyệt đối không quan tâm đến những việc cô đã làm.
Bình An bị nhốt trong bệnh viện tâm thần mỗi khi nhìn đến khuôn mặt buồn nôn kia của Lê Thiên Thần thì đều tức giận đến điên cuồng, vừa hét to vừa cầm đồ vật ném về phía TV.
Lê Thiên Thần! Đỗ Hiểu Mị! Chúng mày là đồ rác rưởi! Tao có thành ma thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng mày!
Lễ tang Phương Hữu Lợi kết thúc thuận lợi.
Phương Bình An là con gái duy nhất mà vẫn không hề lộ diện khiến đánh giá của người ngoài về cô càng ngày càng nghiêm khắc.
Ngược lại, Lê Thiên Thần nhận được rất nhiều lời bình phẩm tốt đẹp, ai nấy đều cho rằng con rể mà làm được đến trình độ này là đã quá đủ rồi.
Đương nhiên, Lê Thiên Thần có được một hình tượng tốt như vậy thì việc hắn trở thành người thừa kế chính thức của Tập đoàn Phương Thị gần như là danh chính ngôn thuận.
Nhưng, là anh trai ruột của Phương Hữu Lợi, Phương Hữu Kiệt lại cảm thấy không có lý do gì mà lại giao hết tài sản Phương gia cho một người mang họ khác như vậy, huống chi hiện tại Bình An lại biến mất không biết tung tích.
Trừ khi tìm được Phương Bình An, nếu không tài sản của Phương Hữu Lợi không thể đưa cho Lê Thiên Thần được.
Lê Thiên Thần không ngờ đến việc khi không ở đâu lại nhảy ra một con kỳ đà cản mũi như vậy.
Ngay tại lúc tranh cãi về việc ai sẽ nhận di sản đã náo loạn đến người người đều biết, luật sư đại diện của Phương Hữu Lợi cầm di chúc xuất hiện.
Trước giờ Lê Thiên Thần chưa từng nghe đến việc Phương Hữu Lợi có lập di chúc nên lúc này trong lòng vừa mừng vừa sợ, đoán già đoán non không biết Phương Hữu Lợi có để lại công ty cho hắn hay không, dù sao trước giờ ông vẫn trọng dụng hắn đến vậy cơ mà.
Nội dung di chúc rất đơn giản.
Phương Hữu Lợi để lại toàn bộ cổ phiếu và tài sản cho con gái duy nhất, Phương Bình An, cũng nói rõ rằng, nếu trong vòng một năm mà con gái ông không đến ký tên lên tờ di chúc này, vậy ông sẽ đóng góp hết cho quỹ từ thiện.
Không để lại một xu một cắc nào cho Lê Thiên Thần hay những người khác.
Đây không phải là sự thật! Lê Thiên Thần là người đầu tiên nghi ngờ tính chân thật của tờ di chúc này.
Nhưng ký tên xác nhận trên di chúc ngoài luật sư ra còn có hai nhân chứng là Lý Thiệu Hỉ và Lục Vân Đình, đây quả thật là di chúc mà một năm trước Phương Hữu Lợi đã tự mình lập ra.
Nếu Phương Bình An vẫn không xuất hiện, như vậy, toàn bộ tài sản của Phương gia đều được quyên góp cho các tổ chức từ thiện.
Rốt cuộc, Lê Thiên Thần còn thật sự cử người đi tìm Phương Bình An.
Đỗ Hiểu Mị cũng không ngờ Phương Hữu Lợi còn để lại một chiêu cuối cùng như vậy, hiện tại chỉ có mình ả biết Phương Bình An đang ở nơi nào, cũng chỉ có ả mới biết Phương Bình An thật ra không điên.
Nếu thả cô ra, vậy chắc chắn ả liền xong đời.
Ngày đó, ả đã nói hết với Phương Bình An, ai ngờ đó lại là tự tay đào sẵn huyệt mộ cho mình.
Nếu biết sớm Phương Hữu Lợi còn để lại một chiêu như vậy, lúc đó ả đã không thẳng thắn mọi sự với con oắt chết tiệt kia.
Giờ phải làm sao? Làm sao đây?
Lê Thiên Thần vốn định tìm đến Đỗ Hiểu Mị để bàn bạc, nhưng khi thấy ả cứ nhấp nhổm không yên thì liền cau chặt mày, “Cô nghĩ gì đó? Có phải biết Bình An ở đâu hay không?”
Đỗ Hiểu Mị nhìn hắn, “Tôi biết, nhưng...”
Lê Thiên Thần giãn nở mặt mày, “Cô biết cô ấy ở đâu? Đi, chúng ta đi tìm cô ấy.
Bình An còn chưa biết chuyện giữa chúng ta, cũng không biết Phương Hữu Lợi chết thế nào.
Chỉ cần tôi cam đoan sau này nhất định sẽ sống tốt với cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ nguôi ngoai.
Bây giờ trừ tôi ra cô ấy cũng không còn có ai để dựa vào...”
Nhìn Lê Thiên Thần hưng phấn cứ như là đúng rồi, sắc mặt Đỗ Hiểu Mị càng lúc càng khó coi, “Quá muộn, nó biết hết rồi.”
“Cái gì? Là sao?” Cảm xúc đang vút cao của Lê Thiên Thần lập tức bị chặn lại, nghi hoặc nhìn Đỗ Hiểu Mị.
“Tôi nhốt nó vào bệnh viện tâm thần, vì nghĩ nó không có khả năng trở ra nên...!nói hết cho nó rồi.” Đỗ Hiểu Mị tức giận hét lên.
Lê Thiên Thần tức giận đến mức hai mắt như phun ra lửa, nhấc chân đạp Đỗ Hiểu Mị, “Đồ ngu!”
“Tôi đâu biết Phương Hữu Lợi cuối cùng vẫn...” Đỗ Hiểu Mị cắn cắn môi uất hận.
Lão già mắc dịch, đến cuối cùng vẫn để lại tất cả cho con gái của lão! Uổng công ả sống với lão biết bao lâu nay, thế mà kết quả thì sao, trong thâm tâm lão, ả còn thua cả cái móng tay của Phương Bình An.
“Giờ phải làm sao? Phải nghĩ ra cho được một biện pháp nào đó.
Lục Vân Đình sẽ mời họp HĐQT, đến lúc đó...!Đến lúc đó chắc chắn sẽ đá thẳng tôi ra ngoài.” Lê Thiên Thần phiền muộn bước lòng vòng trong phòng khách.
“Anh muốn gặp Phương Bình An sao?” Đỗ Hiểu Mị hỏi.
Đến gặp Bình An? Bình An chắc chắn sẽ xé xác hắn! Hắn phản bội cô, còn giết chết ba cô.
Bây giờ hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với cô.
“Chờ mọi việc...!qua rồi, tôi sẽ đến gặp cô ấy.
Cô đừng giày vò cô ấy, bảo bác sỹ đối xử với cô ấy tốt một chút.” Lê Thiên Thần dặn dò xong thì liền rời đi.
Lê Thiên Thần rời đi không bao lâu, Đỗ Hiểu Mị đã bị cảnh sát bắt giữ.
Hóa ra hôm đó, sau khi Bình An gặp tai nạn, Phương Hữu Lợi cảm thấy sự việc quá kỳ lạ nên mang theo Hồng Dịch Vũ tự mình đi một chuyến đến gặp Cục Trưởng Cục Cảnh sát, yêu cầu cảnh sát bí mật điều tra vụ việc này.
Sau khi điều tra, cảnh sát phát hiện chiếc xe bị tai nạn của Bình An đã bị người ta động tay động chân, đúng lúc tối hôm đó có người ở bên ngoài quán bar nhìn thấy một thanh niên lén lút quanh xe Bình An.
Theo lời tố giác, cảnh sát bắt tên kia lại, mới biết là do Đỗ Hiểu Mị đưa tiền sai hắn phá hoại.
Về phần người đã chú ý và tố giác chi tiết này cho cảnh sát, bởi vì người đó đại khái là nhân viên tạp vụ của quán bar nên thường gặp mặt cô, và biết chiếc xe kia là của Phương Bình An.
Không ai ngờ được, người nọ sở dĩ chú ý tới xe của Bình An là vì anh ta có ấn tượng sâu sắc với Bình An, nếu không vì thấy vẻ mặt cô ảm đạm khác hẳn với trước đây thì anh ta cũng đã không cố ý nấn ná bên ngoài quán bar.
Sau khi Đỗ Hiểu Mị bị bắt, bởi thân phận không còn như xưa nên Lê Thiên Thần cũng không thể trở thành Chủ Tịch Tập đoàn Phương Thị.
Hắn vốn nghĩ Đỗ Hiểu Mị nhất định sẽ cung khai ra hắn, nhưng không ngờ ả lại một mình nhận hết mọi tội danh.
Nhưng chuyện hắn và Đỗ Hiểu Mị yêu đương vụng trộm cũng không giấu được lâu.
Hắn không thể không rời khỏi Thành phố G, từ đó về sau phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Một năm sau, khi nghe được tin Phương Bình An qua đời, hắn không kềm được mà khóc rống lên.
Suốt một năm qua, hầu như ngày nào hắn cũng mơ thấy Bình An.
Cô như dòng máu đã rót vào sinh mệnh hắn, không cách nào tẩy xóa được.
Thì ra, cô đã tồn tại trong đáy lòng hắn, chứ không phải như hắn nghĩ rằng hắn chỉ đang lợi dụng cô.
Hóa ra, không có Bình An, hắn chẳng là gì cả! Tất cả mọi tự tin và vinh quang của hắn đều đến từ chính vợ mình.
Ha ha, hắn còn tưởng mình là nhân tài cơ đấy.
Thật ra hắn cũng chỉ là người bình thường thôi.
Cả đời này...!đã không có Phương Bình An, hắn nhất định chỉ có thể tầm thường mà sống..