Bình An Trọng Sinh

Hai người ăn mì thập cẩm ở phố ẩm thực nhỏ, Bình An vẫn không quên nhiều chuyện moi thông tin về người bạn trên mạng kia của Kỷ Túy Ý.

Bạn bạn trên mạng của Kỷ Túy Ý là sư huynh thuộc khoa ĐH Công nghệ Thông tin năm 3, biết nhau qua diễn đàn của trường học, cùng nhau trao đổi
qua QQ, nói chuyện cũng đã được nửa tháng, cảm giác đối với nhau cũng
không tệ nên quyết định sau khi khai giảng gặp mặt một lần, hẹn tối nay
bảy giờ gặp mặt ở nhà hàng Tây lầu 1.

“Có gặp qua người ta lần nào chưa?” Bình An hỏi.

“Cố giữ cảm giác thần bí.” Kỷ Túy Ý cười thật ngọt ngào.

“Chậc chậc, xem cái bộ dạng tràn ngập ý xuân của cậu kìa, cẩn thận kẻo
đến khi gặp lại là sư huynh mập ú như heo đó…” Bình An chả có chút hy
vọng nào đối với chuyện yêu qua mạng.

“Tớ nhổ vào cái miệng đen như quạ của cậu.” Kỷ Túy Ý trợn mắt nhìn Bình
An một cái, “Anh ấy nói năng rất tuyệt, tuyệt đối là một người dịu dàng
như ngọc, cái gì thì là sư huynh heo chứ, nín đi.”

Bình An không muốn kích thích Kỷ Túy Ý nữa, “Vậy... Các cậu hiện tại có thể gọi là đang yêu qua mạng hay không vậy?”

Mặt Kỷ Túy Ý đỏ lên, “Nhóc con hỏi nhiều làm gì, ăn đi.”

“Gặp mặt rồi thì các cậu tính tiếp theo là chuyện gì?” Bình An ngạc
nhiên nhìn Kỷ Túy Ý mặt đỏ như gấc, đang nghĩ có nên lấy điện thoại chụp lại dáng vẻ này của cô ấy hay không...

Nhưng rồi đột nhiên cô lại nhớ tới, đúng là Kỷ Túy Ý từng có yêu qua
mạng, nhưng rồi hình như là bị trọng thương một lần. Cô thầm oán sao
kiếp trước chỉ biết lo cho mình mà không quan tâm đến bạn bè chung
quanh, giờ có muốn giúp các cô ấy cũng không biết giúp thế nào.

“Gặp mặt rồi hãy nói, còn chưa biết có cảm giác hay không mà.” Kỷ Túy Ý
trái lại chẳng có chút lo lắng nào, dáng vẻ rất nhẹ nhàng tự tin.

Bình An gật gật đầu, âm thầm tự hứa phải bảo vệ Tiểu Ý, tối nay phải mở
to mắt ra mà xem cho kỹ rốt cuộc người kia là dạng người nào, tuyệt đối
không để cho Tiểu Ý lại bị tổn thương lần nữa.

Sau khi ăn xong, Bình An liền kéo Kỷ Túy Ý đến tầng hai tòa nhà thương
mại cạnh trường, các cửa hàng xung quanh nơi này đã lục tục khai trương, có không ít các sinh viên tụm năm tụm ba tới dạo phố. Các cô vừa lên
cầu thang là đã nhìn thấy ngay bảng hiệu LENKA bắt mắt khiến người ta
cảm thấy trước mắt như bừng sáng, chỉ mới nhìn mặt tiền cửa hàng được
trang hoàng thật đẹp mắt đã làm cho người ta muốn vào xem một vòng.

“Tiểu Mộng, hôm nay buôn bán thế nào?” Bình An đi vào, cười hỏi Chiêm Mộng Ny ở phía sau quầy hàng.

“Đã bán được ba bộ, mở đầu rất tốt.” Chiêm Mộng Ny cười đến híp cả mắt
lại, có thể đem sản phẩm tiêu thụ ra ngoài, cô còn cảm thấy hưng phấn
hơn cả Bình An.

Bình An hài lòng gật đầu, nhỏ giọng hỏi, “Tốt quá. Đúng rồi, bên Công ty AO­MI đã đem áp phích quảng cáo đến chưa?”

“Buổi chiều mới có thể đưa tới đây.” Chiêm Mộng Ny trả lời.

Kỷ Túy Ý cầm một chai sữa dưỡng bằng thủy tinh màu xanh biếc, quay đầu
lại nói với Bình An, “Chỉ với bao bì bắt mắt thế này tuyệt đối đã có thể thu phục được phần lớn các nữ sinh của ký túc xá.”

Bình An nghe vậy, lập tức liền nở nụ cười, “Cậu cũng cảm thấy không tệ
đúng không, chờ sau khi chính thức khai giảng, tớ sẽ bắt đầu tuyên
truyền trong trường, chắc chắn buôn bán sẽ rất tốt.”

“Cho tớ một bộ đi, tớ cũng muốn dùng thử chút, vừa hay còn có thể tuyên truyền giúp cậu.” Kỷ Túy Ý nói.

“Vậy thì gói bốn bộ đi, mỗi người ký túc xá chúng ta một bộ.” Da của bốn người các cô ai cũng trắng nõn trơn mềm, nếu đều dùng sản phẩm này thì
sau này có thể coi là một hình thức quảng cáo cũng không chừng.

Kỷ Túy Ý liếc cô một cái, “Ý cậu là muốn tặng cho bọn tớ?”

“Đúng vậy. Yên tâm, mặc dù ba tớ không cho tiền tiêu vặt nữa nhưng chẳng lẽ cậu nghĩ tớ không có lời sao, chẳng lẽ cậu cho là tớ nhất định sẽ lỗ vốn đấy à?” Ban đầu họ giúp cô tìm mặt bằng, lại cùng với cô đi thành
phố Meibo tìm sản phẩm, cô không biết phải biểu đạt lời cám ơn như thế
nào nên đã sớm quyết định tặng mỗi người bọn họ một bộ mỹ phẩm dưỡng da
rồi, giá nhập và giá bán hàng căn bản không giống nhau, với cô mà nói
chỉ là chuyện nhỏ.

Bình An đã nói đến vậy rồi mà còn không chịu nhận quà thì thật quá làm kiêu rồi.

“Được rồi, về sau tớ sẽ thay cậu tuyên truyền thật nhiều, tìm thêm thật
nhiều khách hàng nha.” Kỷ Túy Ý là người tương đối phóng khoáng.

Chiêm Mộng Ny gói lại bốn bộ sản phẩm, ghi chú một chút trong máy tính, sau đó để vào túi giao cho Bình An.

Đã sắp đến giờ, các cô nhìn vài vòng trong cửa hàng xong liền chuẩn bị
đến sân bay đón Tống Tiếu Tiếu, Vi Úy Úy phải đến sáng sớm ngày mai mới
có thể về trường học.

Bình An lái xe chở Kỷ Túy Ý rời khỏi trường học, Kỷ Túy Ý nhớ ra cái gì
đó, nghi hoặc hỏi, “Bình An, cậu không phải là cán bộ hội sinh viên à?
Sao lại có thể rảnh rỗi như vậy?”

Lúc cô vừa bước vào trường đã thấy không ít cán bộ hội sinh viên mang
theo hội viên trên dưới vội vội vàng vàng làm việc nọ việc kia, sao Bình An còn có thể đến ký túc xá quét dọn vệ sinh chứ?

Bình thường khi vừa khai giảng, hội sinh viên quả thật có rất nhiều
chuyện phải làm, nhưng bây giờ rõ ràng là Bình An đang bị bài xích đẩy
ra ngoài hội, “Năm nay Ôn học trưởng xin phép thực tập ngoài trường.”
Bình An nhẹ giọng nói, cô gọi điện thoại cho Ôn Triệu Dung, anh bây giờ
còn bề bộn trăm công ngàn việc, hoàn toàn không có thời gian để tới
trường đi học.

Kỷ Túy Ý cũng nhớ lại chuyện ở KTV học kỳ trước, “Năm nay phải tranh cử
chức Chủ tịch hội sinh viên đi, dạy cho Đàm Tuyền kia một bài học, đừng
để anh ta nghĩ rằng làm được Hội trưởng hội sinh viên là có thể lớn lối
như vậy.”

Bình An cười nhạt, “Chẳng phải tháng sau có một hội thao thể dục đó sao, để xem anh ta có được bao nhiêu năng lực.”

Hiện tại cô chẳng thấy sao cả, Đàm Tuyền cứ việc coi thường cô đi, muốn đá cô ra khỏi Hội sinh viên chứ gì? Cô đang chờ đấy.

Kỷ Túy Ý cũng không biết Bình An đang có chủ ý gì, bởi thật ra thì cô
cũng không cảm thấy hội sinh viên rốt cuộc có cái gì tốt, muốn khuyên
Bình An dứt khoát thối lui khỏi hội sinh viên nhưng lại cảm thấy không
cam lòng, còn chưa giết chết được cái tên Đàm Tuyền kiêu ngạo như công
đực kia thì chưa thể dập tắt được lửa giận hừng hực trong lòng các cô.

Hai người đến sân bay, đã là 14g40 rồi, đợi chưa đầy nửa tiếng thì cuối cùng cũng nhìn thấy Tống Tiếu Tiếu đang nhẹ nhàng đi ra.

Hai người nhìn thấy Tống Tiếu Tiếu đẩy một rương lớn hành lý, lại nhìn
sắc mặt tái nhợt của cô ấy, lo lắng hỏi, “Cậu say máy bay à?”

Kỷ Túy Ý giúp Tiếu Tiếu kéo rương hành lý, nhéo hai má không còn một
chút máu, “Còn gầy hơn cả Bình An, mấy ngày nghỉ làm gì đó?”

Tống Tiếu Tiếu nắm cánh tay Bình An, ai oán than thở, “Tớ không phải say máy bay, mà là bị tiểu thuyết hành hạ. Suốt cả kỳ nghỉ đông không có
ngày nào đi ngủ trước hai giờ sáng, người khác ăn Tết nhẹ nhõm sung
sướng, bà đây lại ngày ngày khổ sở ngồi trước máy vi tính gõ chữ.”

Bình An dở khóc dở cười, “Cậu muốn chết đấy à? Kiếm ít tiền đi một chút
có sao? Bây giờ cậu mảnh mai không khác gì Lâm Đại Ngọc rồi, làm gì có
tư cách học thức đêm với người ta?”

“Đây không phải là vấn đề tiền bạc.” Thần kinh Tống Tiếu Tiếu run lên,
“Đã lỡ hứa với độc giả nghỉ đông sẽ tăng thêm chương, đã vậy còn ký kết
xuất bản, tháng sau thì phải giao bản thảo rồi.”

“Cái truyện trọng sinh cậu viết ấy hả?” Mắt Bình An sáng lên, suốt cả kỳ nghỉ đông cô không có thời gian xem tiểu thuyết, cho nên cũng không có
theo dõi tình hình quyển sách kia của Tiếu Tiếu xem thế nào, trong đó có không ít tình tiết là do cô cung cấp đấy.

Tống Tiếu Tiếu nghĩ đến số tiền nhuận bút khá khẩm mà mình nhận được hai tháng trước, cảm giác sức lực trên người lại trở nên dư thừa bừng bừng
rồi, “Chưa có ai viết về đề tài này cả, cũng coi như ý tưởng mới, cộng
thêm đề cử của độc giả cũng không tệ, cũng coi như phát sáng một phen.”

Bình An nắm cả bả vai của cô, “Đừng khách sáo, chắc chắn sẽ thẳng tiến rất nhanh đến vị trí đại thần cho xem.”

Kỷ Túy Ý cũng ôm cánh tay Tống Tiếu Tiếu, “Tối nay nhất định phải mời khách, không được, tối mai, chờ Úy Úy tới rồi hãy nói.”

“Tối nay sẽ đi gặp bạn trên mạng của Tiểu Ý.” Bình An nháy mắt ra dấu với Tống Tiếu Tiếu, “Cậu hiểu mà.”

Tống Tiếu Tiếu lập tức cười gật đầu liên tu ti bất tận, “Tớ hiểu, tớ hiểu.”

Trở lại trường học, Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý đều lấy đặc sản của quê mình ra, Bình An hô to có lộc ăn.

Sau khi lùa Tống Tiếu Tiếu tinh thần còn chưa đầy đủ lên giường đi ngủ
xong, Bình An và Kỷ Túy Ý sắp lại đồ đạc lộn xộn cất vào trong ngăn kéo
ny lon phía sau cửa, đó là chỗ họ ngụy trang để làm nơi để đồ ăn vặt,
rồi lại lôi món cổ vịt cay ra.

“Một lát mua Coca cola đi, tối nay ăn khuya.” Bình An nuốt nước miếng,
cô là kẻ tuy rất thích ăn cay nhưng không ăn được cay nhiều.

Kỷ Túy Ý ăn cá cay, “Cậu chỉ nên uống sữa thôi.”

Bình An hừ một tiếng, rửa sạch tay, cũng bò đến trên giường nằm nghỉ.

Ba người ở ký túc xá ngủ liền hai giờ, khi tỉnh lại cũng đã sắp sáu giờ rưỡi rồi.

“Hẹn bảy giờ, giờ chúng ta có thể ra cửa rồi.” Bình An khoác vào cái áo
gió tạp sắc, hướng về phía Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đang thay quần áo
nói.

Đáy mắt của Tống Tiếu Tiếu ẩn hiện ý cười mập mờ, “Tiểu Ý, có hồi hộp
không?” Ngủ bù hơn hai giờ, tinh thần cô bây giờ cô lại sáng láng trở
lại.

Kỷ Túy Ý cắt ngang, “Nên hồi hộp là tớ sao?”

Bình An mắt lấp lánh nhìn cô, “Woa, Ngự Tỷ nha.”

“Đi thôi.” Kỷ Túy Ý mở cửa ký túc xá, giấu Bình An các cô mà nhẹ thở ra một hơi, thật ra thì vẫn có chút hồi hộp chứ chả chơi.

Các cô cười cười nói nói suốt đường đi, mang chuyện của mình trong kỳ
nghỉ đông ra mà kể, bất tri bất giác cũng đã đi tới cửa nhà hàng Tây.
Phong cảnh nơi này rất tốt, ánh đèn ấm áp, trang trí thanh nhã, tuyệt
đối thích hợp hẹn hò, nhưng... các cô là ba nữ tới gặp một nam, dường
như có chút không thích hợp.

Đặc biệt trong đó còn có hai người thật thật giả giả làm kỳ đà cản mũi.

“Nghe nói anh ấy cũng đến cùng bạn.” Kỷ Túy Ý quay đầu tìm kiếm người cô muốn gặp.

Trong lúc các cô đang nhìn ngó xung quanh thì một anh con trai mặc áo sơ mi sọc hồng lam đứng lên ngoắc các cô.

Mặt Kỷ Túy Ý liền biến sắc, ánh mắt liền tự động liếc về phía chỗ khác.

Bình An và Tống Tiếu Tiếu nén cười, nhỏ giọng nói, “Đừng nói là cái người mập như heo đó nha? Thật đáng sợ.”

Chàng trai áo sọc ca rô thể trọng không bình thường thì thôi đi, còn
mang theo mắt kính khung đen mà tròng kính dày y như đít chai thủy tinh, khuy áo cài chỉnh tề không sót một nút, tóm lại là một con mọt sách
không hơn không kém, thật là không thể chịu đựng được bộ dạng ấy, có ai
đó đã từng nói qua, đa phần những nam nhân mọt sách đều là biến thái?

“Chuồn thôi.” Kỷ Túy Ý nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhưng vị sư huynh mập như heo kia đã đi tới, hồi hộp xoa xoa đôi tay,
“Ai trong các cậu... có nickname trên mạng là ‘Say thất ý’?”

“Là cậu ấy.” Kỷ Túy Ý đẩy Bình An ra, không khách sáo cười khan nói, “Cậu ấy chính là ‘Say thất ý’.”

Bình An kinh ngạc trợn tròn mắt, Shit, như vậy mà lại sợ chết, chơi bán đứng chị em.

Kỷ Túy Ý nhìn cô bằng ánh mắt khẩn cầu, người thế này dễ từ chối mà.

Bình An hít sâu một hơi, nhìn vị sư huynh mập kia cười ngọt ngào, “Đúng, tôi chính là Tiểu Ý, cậu kêu tôi Tiểu Ý, hoặc là Ý Ý đều được, nếu
thích cũng có thể gọi tôi Túy Túy.”

“Ý Ý.” Sư huynh mập quả nhiên không khách sáo kêu một tiếng, si ngốc nhìn Bình An.

Kỷ Túy Ý thiếu chút nữa là nôn ra thật sự, về sau nếu có người nào kêu cô là Ý Ý, cô nhất định không tha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui