Bình An

Sau chuyện đánh nhau lần đó, Đông Quân cũng không nhắc lại, cứ xem như là chưa từng có chuyện đánh nhau xảy ra. Mà phía cậu Lập, cậu ấy cũng không nói lý do vì sao bọn họ đánh nhau. Tôi thì ngờ ngợ là có liên quan gì đó đến tôi, nhưng mà liên quan cụ thể thế nào thì tôi không biết.

Quan hệ của anh em bọn họ, xem ra còn căng thẳng hơn tôi nghĩ rất nhiều.

___________

Hôm nay công ty có hợp đồng lớn, tôi phải làm thêm giờ đến tối mịt mới về. Để tôi trước cổng nhà, tên Tú liền chìa đầu ra nói to:

- Mai cô phải đến công ty sớm đó.

Tôi bĩu môi, liếc mắt nhìn anh ta:

- Anh để cho tôi ngủ ngon thì anh sẽ bỏ ăn chắc?

Đông Quân khẽ cười, anh nhìn tôi, giọng dịu dàng biết là bao nhiêu:

- Không cần tới sớm, khi nào em dậy thì gọi cho tôi, tôi qua đón.

Tôi mím môi cười mỉm, vẫn là bạn trai tôi tốt với tôi nhất.

Đợi xe của anh đi khuất rồi, tôi mới từ từ đi vào trong. Việc đầu tiên mỗi khi tôi về nhà là đi thăm bọn nhỏ, sau khi MiMi lành chân lại, mèo Heo cũng được di cư xuống ở cùng MiMi. Ban đầu bọn nhỏ cũng không hợp nhau lắm nhưng sống chung lâu ngày lại sinh ra hoà hợp. Bồng bế MiMi một lát, tôi lại xoay qua tìm mèo Heo. Con mèo này tên Heo rõ đúng, suốt ngày chỉ ăn với ngủ, tới tôi về mà cũng không ra chào tôi, bảo sao Đông Quân không ưa nó nhiều như vậy.

Thò tay vào trong nhà riêng của mèo Heo, tôi dùng toàn bộ sức lực lôi em ấy ra một phát thật mạnh. Vừa bồng em ấy trên tay, tôi vừa thấy có cái gì đó rơi xuống, hình như là một bức thư.

Cúi xuống nhặt mảnh giấy được gấp lại làm tư, tôi mở ra đọc nhanh xem trong đó viết gì. Ồ, thì ra là thư của tên Tiền!

Trong thư viết:

"Tổ chức không giết bác của cô, người giết ông ấy là người có thế lực. Điều tra được gì tôi sẽ báo cho cô biết. Tiền."

Tôi thả mèo Heo xuống đất, ngẫm nghĩ những gì tên Tiền viết trong bức thư. Nếu ngay cả tên Tiền cũng không thể điều tra ra được thì nhất định người giết bác Khang là một người có thế lực rất lớn. Nhưng rốt cuộc là ai? Bác Khang đã biết được những gì mà khiến cho người ta phải giết bác ấy diệt đầu mối? Còn nữa, bác Tý... tới bây giờ bọn tôi vẫn chưa tìm được tung tích gì của ông ấy cả...

Ơ... nhưng tên Tiền vào được Trần Đô bằng cách nào? Hắn làm sao vào được tới tận trong đây nhỉ?

________

Tối cuối tuần như thường khi ở Trần Đô.

Ăn gần hết bữa cơm, bác Kiên ngồi phía trên mới quay sang Đông Quân, bác ấy khẽ hỏi:

- Thuấn, sắp tới là tới giỗ của mẹ con, ba tính...

Bác Kiên chưa nói hết câu thì Đông Quân đã buông đũa xuống bàn, giọng của anh vô cùng không vui.

- Ông không cần tính, mẹ tôi là người của Đông gia, giỗ cũng là Đông gia làm. Trần gia các người không có liên can gì hết, không cần tính toán làm gì cho thêm kệch cỡm.

Huy Lập ngồi phía đối diện cũng liền buông đũa theo, sợ là anh em bọn họ lại tiếp tục gây nhau nên bác Liên nhanh miệng tiếp lời.

- Tiểu Thuấn, là ba con thương mẹ con thôi mà, con đừng như thế ông ấy sẽ buồn.

Đông Quân cười nhạt, anh hất chén cơm trên bàn ăn tạo thành tiếng kêu leng keng, giọng chất chứa đầy sự khinh thường.

- Thương mẹ tôi? Thương mẹ tôi mà ngày mẹ tôi chết ông ấy lại đang ăn nằm trên giường với bà?

Tôi nghe những lời Đông Quân nói, phút chốc tôi cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Tôi không ngờ, không ngờ lại có chuyện đó xảy ra... bác Kiên sao lại...

Gương mặt của bác Kiên tím tái đi không biết vì lẽ gì, về phần bác Liên... thần sắc của bà ấy cũng tệ vô cùng.

Nhìn thấy bọn họ như vậy, Đông Quân liền đứng bật dậy, anh cười nhếch môi, nói rõ ràng:

- Bà Liên, bà quên bà với mẹ tôi từng là chị em khuê phòng rất thân à? Vũ gia nhà bà cũng do một tay Đông gia nâng đỡ... tôi thật không nghĩ được bà lại vì một tên đàn ông mà hãm hại chính chị em thân thiết nhất của mình. Đúng là vô lại.

Bác Liên xanh mặt, bà ấy lấp bấp:

- Không... dì không có... không có...

Đông Quân lại nói tiếp, lời nói càng lúc càng sắt bén:

- Không có? Thật là không có không? Chính mắt tôi nhìn thấy hai người các ngươi gian phu dâm phụ nằm cùng nhau trên giường trong cái đêm mà mẹ tôi chết. Cũng hay, ác độc như các người mà tới bây giờ vẫn sống tốt, lại còn sinh ra một đứa nghiệt súc không khác gì các người.

Bác Kiên thẹn tới hóa điên:

- Thuấn, con im ngay đi.

Tôi ngồi một bên gần như bất động, tôi chưa từng nghĩ phía sau sự căng thẳng về mối quan hệ của bọn họ lại có một tuồng tích kinh tởm tới như thế. Mẹ của Đông Quân lại bị chính chị em của mình gián tiếp hại chết? Thật sự quá mức đáng sợ!

Đông Quân đút hai tay vào túi quần, giọng anh nhạt nhẽo thâm sâu:

- Tôi đã không muốn nhắc tới chuyện đồi bại của các người thì các người cũng đừng ngu ngốc mà khơi chuyện lại trước mặt tôi. Mẹ tôi là người của Đông gia, ông không có tư cách thờ cúng bà ấy. Còn về bà Liên, tôi rất hy vọng bà sẽ không làm chuyện gì đó mờ ám trong cái đêm mà mẹ tôi chết... tôi rất hy vọng đấy.

Đông Quân càng nói, gương mặt của bà Liên càng tái xanh tái vàng. Tôi nhìn bà ta thật kỹ nhưng cũng không nhìn ra được sự lúng túng nào... cái biểu cảm này... không thật lắm thì phải?

Quậy to một trận, Đông Quân lại quay sang nhìn tôi, anh ấy khẽ kêu tôi mà khiến cho tôi giật mình.

- An, lát nữa tôi sẽ gọi cho em sau.

Nghe anh nói, tôi liền gật gật đầu, anh nói sao thì tôi nghe vậy chứ giờ phút này tôi cũng không dám mở miệng nói lung tung bừa bãi.

Đông Quân nhấc chân đi chưa ra tới cửa thì đã bị Huy Lập kêu lại, cậu ấy nói to:

- Quân, anh nói cho rõ đi. Anh vì chuyện hiểu lầm năm xưa của mẹ anh với mẹ tôi mà cố ý đổ lên đầu tôi đúng không? Anh biết tôi thích Bình An nên anh tìm cách tiếp cận cô ấy rồi chia cách bọn tôi... có đúng không?

Tôi mím môi trước câu hỏi của Huy Lập, tim đập thình thịch đợi chờ câu trả lời từ Đông Quân.

Đông Quân khẽ xoay người lại, anh cười đểu:

- Cậu nên xem phim ít lại, suy diễn hay thật.

Huy Lập bị chọc tới đỏ mặt, cậu ấy đứng yên một chỗ, hô hào:

- Chính anh ngày hôm đó đã thừa nhận... sao bây giờ anh lại lật lọng?

Đông Quân liếc mắt nhìn về phía tôi, giọng anh đanh thép, trên môi mang ý cười trào phúng:

- Tôi nói bao giờ? Cậu vu oan cho tôi đấy à?

- Anh...

Đông Quân không trả lời thêm, anh dùng hai ngón tay giả làm hình điện thoại rồi nhìn về hướng tôi, ý anh bảo tôi nhớ canh nghe điện thoại. Tôi mím môi gật gật đầu mặc cho trong lòng đang nhoi nhói khó chịu...

Đợi anh đi khuất rồi, tôi cũng xin phép về phòng trước. Đi được một đoạn liền nhìn thấy xe của anh vừa chạy ra khỏi cổng, chẳng hiểu sao trái tim tôi lại đập liên hồi, lồng ngực như bị ai siết chặt tới mức không thở được...

Đông Quân... anh nói dối... anh thật sự là tên nói dối...

_________

Qua mấy hôm sau, tôi vẫn gặp Đông Quân mỗi ngày đều đặn, thật sự tôi rất rất muốn hỏi anh vì sao anh lại nói dối, vì sao lại nói những lời kia rồi không chịu nhận. Nhưng mà lời tới miệng lại không thể thốt lên được. Trong đầu tôi luôn có hai luồng suy nghĩ trái chiều nhau, một là tin anh, hai là không tin anh. Thà là hôm đó anh cứ nhận là đã nói với Huy Lập thì chắc chắn tôi sẽ tin anh không cần phải đắn đo suy nghĩ gì, còn đằng này...

Anh xem tôi là gì, là bình phong mà anh dựng lên để trả thù Huy Lập vụ mẹ của anh bị bà Liên hãm hại? Anh biết Huy Lập thích tôi nên anh mới tiếp cận tôi có phải không?

Đúng rồi, đúng thật rồi... lần đầu tiên gặp nhau anh đã biết tên tôi... đúng thật là anh muốn trả thù Huy Lập rồi...

Tôi ngồi vò đầu bứt tay, suy nghĩ ảo não hơn nửa ngày trời vẫn cảm thấy vô cùng lấn cấn. Lý trí thì bảo Đông Quân rõ ràng là đang lợi dụng tôi nhưng con tim lại phản biện lại rằng, Đông Quân cũng có tình cảm với tôi chứ không phải là không có. Thật ra, cách nhanh nhất để giải quyết là tới hỏi thẳng Đông Quân, rồi sau đó muốn yêu hay muốn giải tán gì thì tùy duyên số. Nhưng mà... nghĩ thì mạnh mẽ vậy chứ mấy ai dám hỏi những chuyện như thế này. Cũng có thể không phải vì tôi không dám hỏi, mà cái tôi sợ là sợ câu trả lời từ anh...

Mẹ nó, lười như tôi thì yêu đương làm gì cho khổ thân vậy nè?

Đang rầu rĩ thì tôi thấy tên Tú đi vào, anh ta vốn là định là đi vào trong nhưng giữa chừng lại dừng lại trước mặt tôi. Gõ gõ cốc cốc lên bàn mấy cái, anh ta khẽ hỏi:

- Này, cô làm gì mà ỉu xìu vậy? Bộ hai người... gây nhau à?

Tôi lắc lắc đầu, thở dài một hơi:

- Không...

Tên Tú lại tiếp tục nhiều chuyện:

- Không? Không mà bộ dạng cô lại thành ra như thế này?

Tôi xua xua tay:

- Tôi có chút chuyện riêng... à mà khoan... Tú, tôi có chuyện muốn hỏi anh.

Thấy tôi ngồi bật dậy, tên Tú liền nhìn tôi với cặp mắt dè chừng:

- Này... tôi không biết gì đâu... cô đừng hỏi tôi...

Thấy anh ta định bung bồ bỏ chạy, tôi nhanh tay lẹ mắt hơn một chút liền chồm lên kéo cổ áo anh ta lại. Tên Tú bị tôi kéo cổ, anh ta la oai oái:

- Buông tôi ra, cô làm gì vậy?

Tôi vừa kéo vừa nheo nheo mắt, tôi gằn hỏi:

- Tôi hỏi anh, Đông Quân có phải biết tôi từ trước rồi hay không?

Tên Tú nghe tôi hỏi, hai mắt anh ta mở to tròn ra nhìn tôi như kiểu kinh ngạc lắm. Thấy biểu cảm của anh ta như vậy, tôi lại càng cảm thấy đau lòng...

Tên Tú lấp bấp:

- Chuyện này... chuyện này...

Tôi dùng tay siết cà vạt của tên Tú, siết tới sát cổ, vừa siết tôi vừa hỏi:

- Chuyện gì? Nói ngay chưa, anh mà không nói, tôi siết chết anh.

Tên Tú hoảng quá liền gật đầu lia lịa:

- Cô buông ra đi rồi... tôi... ặc ặc... tôi nói...

Thấy mặt anh ta đỏ lên hết, tôi cũng liền buông tay ra, chứ mà siết một hồi nữa chắc anh ta chết ngộp thật quá.

Tên Tú ho hen mấy hơi, sau khi nhuận khí thông cổ, anh ta liền cau có nhìn tôi, càm ràm:

- Cô mạnh bạo như thế bảo sao Đông Quân thích cô. Thế nào, cô muốn hỏi cái gì?

- Vẫn câu hỏi khi nãy, có phải Đông Quân biết tôi từ trước rồi không?

Nghe câu hỏi của tôi, tên Tú có chút ngập ngừng, mãi lát sau anh ta mới nhỏ tiếng trả lời tôi:

- Thật ra thì... thật ra... đúng là Đông Quân biết cô từ trước nhưng mà... cô tin cậu ấy đi, cậu ấy đối với cô là thật lòng... tôi dám chắc.

Tim tôi tự dưng nhói lên một cái, trong lòng như có ai đó đang nhào lộn đá đấm không ngừng. Cảm giác như có cái gì đó sụp xuống... vô cùng khó chịu.

Thấy tôi không nói gì, tên Tú khẽ lay lay tay tôi:

- Này... này... cô phải tin vào cậu ấy, chẳng phải trước kia cô từng ở Trần Đô sao, có khả năng hai người từng gặp nhau trước rồi cũng nên.

Tôi nhìn tên Tú, tôi tin Đông Quân chứ... tôi tin anh ấy mà...

Thấy tôi càng ngày càng suy sụp, tên Tú liền rụt cổ đi một nước vào trong không dám quay đầu nhìn lại. Anh ta đi rồi, tôi lại ngã ngồi lên trên ghế... mệt mỏi quá, yêu đương sao mà mệt mỏi quá đi mất.

__________

Chiều đi làm về, tôi lê lếch thân xác có chút uể oải đi vào trong, chưa đi tới phòng đã thấy Thanh Nga chặn người tôi lại. Nhìn nhìn tôi, chị ấy nói:

- Bác Kiên tìm cô kìa.

Tôi có chút ngạc nhiên, bèn hỏi lại:

- Tìm tôi á?

- Ừ, khi nãy bác ấy bảo tôi nhìn thấy cô thì kêu cô lên phòng làm việc của bác ấy.

- Chị có biết là chuyện gì không?

Thanh Nga khẽ lắc đầu:

- Tôi làm sao mà biết được, bác ấy bảo sao tôi nghe vậy thôi.

Tôi gật gật đầu mấy phen, hiếm khi bác Kiêm tìm tôi, không biết là có chuyện gì...

Tôi không về phòng nữa mà trực tiếp đi thẳng tới phòng làm việc của bác Kiên trong biệt thự. Nghe tiếng tôi gõ cửa bên ngoài, bác liền mở cửa cho tôi vào trong.

Chỉ vào cái ghế trước bàn làm việc của bác ấy, bác nhìn nhìn tôi, trên mặt có chút căng thẳng, bác khẽ nói:

- Bình An, con ngồi xuống đi, bác có chuyện muốn nói...

Đợi tới khi tôi mở cửa đi ra ngoài mà tâm tình vẫn chưa hết dao động. Tôi biết cha mẹ nào cũng thương con, tôi cũng biết không có một người cha nào muốn nhìn thấy cảnh hai đứa con trai của mình tương tàn... Nhưng nếu vì hạnh phúc của con mình mà đi ép uổng, cô độc hạnh phúc của con người khác thì có đáng làm không cơ chứ?

Bác Kiên... bác ấy chưa bao giờ làm như vậy cả... chưa bao giờ gây sức ép với tôi... trong chuyện này nhất định có bóng dáng của bác Liên... tôi tin chắc chắn là như thế.

Muốn nhận tôi làm con gái nuôi để tách tôi ra khỏi Đông Quân và Huy Lập... bác Liên... bà cũng cao tay đấy!

___________

Vẫn như thường khi, sau khi cho bọn nhỏ ăn xong tôi theo thường lệ đi bộ ra đầu đường bắt xe buýt để đến công ty. Lúc ra đến cổng, tôi lại gặp Huy Lập cùng Thúy Vân đang đi vào. Ồ, mới sáng sớm đã đi chung... chẳng nhẽ hai người họ đi qua đêm với nhau?

Nhìn thấy tôi, Huy Lập liền kéo tay tôi lại, cậu ấy nói nhỏ:

- Bình An, em chờ anh chút, anh có chuyện muốn nói.

Tôi không trả lời, chỉ nhìn về Thúy Vân mặt mũi có chút không vui đang đứng bên cạnh. Thấy tôi nhìn Thúy Vân, Huy Lập cũng quay sang nhìn chị ấy, cậu ấy có chút không vui ra lệnh:

- Cô đi vào trong trước đi, tôi có chuyện cần nói với Bình An.

Thúy Vân vốn đã không được vui khi thấy cậu Lập kéo tay tôi, nay nghe cậu Lập trực tiếp đuổi chị ấy vào trong, chị ấy còn không vui ghê hơn nữa. Nhưng khác với những gì tôi nghĩ, Thúy Vân không tiếp tục tỏ ra khó chịu, chị ấy chỉ cau có một chút rồi liền nở nụ cười tươi như hoa, nhìn về Huy Lập, chị ấy khẽ nói:

- Vâng, em vào trong trước, anh cứ nói chuyện với Bình An đi.

Nói rồi, Thúy Vân liền quay lưng đi vào trong, nhìn tấm lưng thon dài thẳng thiu của chị ấy, bất giác tôi lại sinh ra cảm giác nổi hết cả da gà... không phải đùa chứ có chút hơi đáng sợ.

Thấy Thúy Vân đã đi vào trong, Huy Lập nhìn tôi, cậu ấy khẽ hỏi:

- An, anh nghe nói ba muốn nhận em làm con gái, em đồng ý rồi à?

Tôi khẽ cười nhìn cậu ấy:

- Là ai nói cho cậu biết? Là bác Liên à?

Huy Lập cau mày, cậu ấy có chút kích động:

- Là ai nói cũng được nhưng em không được đồng ý, anh nhất định cũng sẽ không đồng ý.

Tôi lắc lắc đầu, giọng cũng nhạt đi đôi chút:

- Cậu không có khả năng chống đối lại mẹ mình, cậu đừng làm những chuyện ấy làm gì, vô ích thôi.

Huy Lập đi tới trước mặt tôi, cậu gằng hỏi:

- Tức là em sẽ đồng ý sao? Không, không được đồng ý.

Tôi cười nhạt, giọng nghiêm túc:

- Cậu Lập, tôi và cậu là không thể nào, dù cho tôi có không nhận bác Kiên làm ba thì tôi và cậu cũng sẽ không có kết quả. Cậu sắp có vợ rồi, cậu nên yêu thương chị ấy nhiều hơn. Cố chấp với tôi để làm gì? Chúng ta là hai đường thẳng song song, mãi mãi cũng sẽ không có điểm chung nào cả.

Mặt Huy Lập dần đỏ lên, cậu ấy quát:

- Vậy em nghĩ em và Đông Quân sẽ có cơ hội hơn anh sao? Em lầm rồi, anh ta lợi dụng em, anh ta không đáng với tình cảm của em. Em không yêu anh cũng được nhưng em không được yêu anh ta, không được. Lúc trước anh chúc phúc cho em là sai lầm của anh, người như anh ta không đáng có được hạnh phúc.

Ngừng một lát, Huy Lập lại nói tiếp:

- Nếu em không tin, ngày mai em sẽ thấy, những gì anh nói đều là sự thật. Chính tai anh từng nghe anh ta nói anh ta lợi dụng em... Bình An... em phải tin anh, em nhất định phải tin anh.

Tôi nheo mắt nhìn về Huy Lập, trong lòng cũng có chút thổn thức:

- Cậu nói ngày mai tôi sẽ thấy, là sao? Ý cậu là gì?

Huy Lập nén lại cơn thịnh nộ, cậu nhìn tôi, nói thật rõ ràng:

- Ngày mai ba sẽ công bố chuyện nhận em làm con gái, anh hứa với em, ngàn lần vạn lần anh cũng sẽ không đồng ý. Nhưng còn Đông Quân, anh ta nhất định sẽ đồng ý. Chỉ có đồng ý để em làm con gái của ba thì mới có thể hại anh thân bại danh liệt được. Em cứ đợi đến ngày mai, xem những lời anh nói là đúng hay sai. Ngày mai em sẽ nhận ra được bộ mặt thật của Đông Quân, tin anh đi.

Tôi nhìn Huy Lập, tôi không biết lời cậu nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật, nhưng... dù có đúng hay không đúng thì ngay bây giờ, những lời nói đó cũng gây ảnh hưởng đến tôi ít nhiều. Có phải như lời cậu nói không? Có phải Đông Quân sẽ thật sự đồng ý hay không?

Thấy tôi im lặng không trả lời, Huy Lập khẽ vỗ tay tôi, cậu dịu giọng:

- Bình An, cả đời này anh chỉ muốn em được hạnh phúc. Nếu anh và em không thể thì anh cũng muốn thấy em được hạnh phúc. Còn riêng anh, dù cho có còn 0,01% anh cũng sẽ chiến đấu vì em...

Tôi mím môi, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thê lương khủng khiếp. Là vì Huy Lập hay vì Đông Quân... tôi cũng không rõ nữa...

- Thôi, em đi làm đi, nhớ những gì anh nói... anh không bao giờ muốn em đau khổ, không bao giờ...

Nói rồi, cậu Lập quay lưng định đi vào trong. Không hiểu sao ngây giây phút này, tôi lại muốn hỏi cậu ấy một chuyện...

- Huy Lập... tôi có chuyện này muốn hỏi.

Nghe tiếng tôi gọi, Huy Lập liền dừng lại, cậu nhìn tôi, ánh mắt cũng có chút âm trầm.

- Em hỏi đi.

Tôi mím môi, hỏi rõ từng câu từng chữ:

- Với tôi, cậu là yêu thương thật lòng hay là chấp niệm về quá khứ? Cậu cứ luôn nói yêu tôi nhưng tôi không cảm nhận được tình cảm của cậu. Cậu yêu tôi nhưng cậu lại không biết tôi thích món nào hay là không thích món nào. Từng ấy năm, cậu đổi vô số loại nước hoa, nhưng cậu cũng chưa từng nghĩ tới... tôi không chịu được với bất kỳ mùi nước hoa nào dù là một lượng rất nhỏ...

Dừng một chút, tôi lại nói tiếp, lần này giọng cũng có chút dịu đi:

- Tôi nhớ lần đầu tiên cậu nói thích tôi là vì do đám bạn thân của cậu thách thức... tôi biết tính của cậu... cậu cố chấp lắm, cậu lại có tính giữ lời hứa rất cao. Vậy với tôi, cậu xuất phát điểm là thật lòng hay đơn giản là vì muốn thỏa lòng hiếu thắng trong con người cậu? Cậu Lập... cậu luôn chấp niệm với lời thách thức ngày xưa... có đúng không?

Huy Lập nhìn tôi, nhìn tới ngây ngốc... bao nhiêu năm qua, tôi bỏ qua sự rung động trong lòng mình với cậu ấy, một phần cũng chính vì nguyên nhân này. Tôi là đứa trẻ thiếu thốn tình thương nên tôi chỉ mong người yêu của tôi sau này sẽ yêu thương tôi thật lòng. Có thể Đông Quân có mưu đồ thật, nhưng chí ít, anh ấy đã không còn xài nước hoa kể từ khi biết tôi dị ứng với tất cả các nhãn hiệu... thứ tôi cần, đơn giản chỉ là như vậy thôi.

Hít một hơi, tôi cúi gầm mặt quay lưng bước về phía cổng. Huy Lập thật sự không yêu tôi nhiều như cậu ấy nghĩ đâu... thật sự không phải...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui