Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Cô chủ nhiệm mang theo vẻ mặt phơi phới bước vào lớp, giống hệt như một bà nội trợ vừa trải qua cuộc tàn sát ở siêu thị trong ngày Black Friday, nụ cười thắng lợi ngạo nghễ trên môi.

Thực ra tôi rất muốn nói: lão nhân gia người vẫn đừng nên xuất hiện dọa người khác nữa thì hơn!

Giang hồ đồn đại, trước khi lập gia đình cô chủ nhiệm của chúng tôi là một người đẹp, lúc học đại học còn được chọn làm hoa khôi. Mặc dù tôi cho rằng đây chỉ là một câu chuyện cười không hơn không kém, nhưng mà, không chỉ một người trong lớp từng nghiêm túc thành thật nói với tôi: đây, là sự thật!

What? Sao thế được? Bằng vào hình tượng ajuma của cô bây giờ, dù có trí tưởng tượng phong phú hơn nữa, tôi cũng không tài nào tưởng tượng nổi cô ấy từng là một người đẹp thế nào. Gorilla là người đẹp? Người đẹp? Tôi, không cách nào phác họa nổi một bức học thần kỳ như vậy. Cho nên, thêm một lần nữa tôi phải phục lăn tín ngưỡng tám chuyện của lớp tôi. Sao cơ quan tình báo quốc gia không đến lớp tôi mà tuyển người đi? Mỗi milimet đất ở đây đều có nhân tài cả đấy.

“Các em, lần thi giữa kỳ này, điểm trung bình của lớp chúng ta cao hơn lớp Thực nghiệm 2 0,5 điểm,” cô chủ nhiệm vừa cười vừa nói, “chúc mừng các em, mong lần sau các em sẽ càng nỗ lực hơn nữa.”

Cái này có gì hay ho để chúc mừng đâu? Quả nhiên mục tiêu vĩ đại của chủ nhiệm lão nhân gia người là tiếp cận vị trí phụ trách hệ A.

“Trong đó tôi đặc biệt muốn tuyên dương một em,” cô dừng lại một chút, tôi ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình.

Ai ya! Không phải như tôi nghĩ đấy chứ?

“Chính là em Dung Dung.” Quả nhiên, đoán đúng rồi, tôi được dịp lên sàn rồi này.

“Trên bảng xếp hạng toàn khối lần này, em Dung Dung tiến bộ 209 bậc, là người tiến bộ nhanh nhất trong lớp chúng ta, cả lớp vỗ tay khen ngợi bạn nào!” Cô chủ nhiệm tự hào nói tiếp. “Tôi cũng mong rằng những em khác không nên nhụt chí, học theo bạn Dung Dung, không có việc gì là không thể cả.”


Không phải chứ? 209 bậc, vậy có nghĩa lần này tôi xếp vị trí 36? Thật hay giả đây trời? Hình như không đúng lắm? Mặc dù thành tích này vẫn kém thành tích lúc nhập trường của tôi một quãng không ngắn, nhưng lần này hoàn toàn dựa vào thực lực để nói chuyện, không có sự góp vui của may mắn, là dựa vào thực lực của tôi đấy!

Được rồi, tôi thừa nhận, nằm mơ tôi cũng không nghĩ mình được trở thành tấm gương cho những học sinh kém. Có điều, loại tấm gương thế này cũng chẳng có gì tốt mà hãnh diện, nhỉ? Tôi ngẩng đầu nhìn cả lớp bên dưới, lần này hay rồi đây, người bị người khác nhìn đến nỗi lúng ta lúng túng tay chân mất tự nhiên là tôi rồi.

“Chị Ngư không hổ là chị Ngư, bình thường im thin thít, quả nhiên thâm tàng bất lộ!” Không cần quay đầu lại, tôi nhủ thầm, ngoại trừ nhân vật lớn Đàm Kiện chỉ lo thiên hạ không loại, còn ai khác vào đây nữa.

Nhưng mà có vẻ âm lượng của cậu ấy hơi bị mất khống chế, đang bị cô chủ nhiệm dùng ánh mắt đóng đinh kia kìa!

“Mịe!” Đây là giọng của Phùng Giai Trình.

Ha ha, con cừu nhỏ! Đừng tưởng tôi không biết điểm tổng của tôi cao hơn cậu 5 điểm, tiểu thư đây một giây đã tính ra rồi! Cậu không cam lòng thì làm sao? Cắn tôi đi!

“Được rồi, không nói chuyện thành tích nữa, tiếp theo chúng ta sẽ bàn về chuyện sắp xếp lại chỗ ngồi.” Cô chủ nhiệm lại lên tiếng. “Vị trí ngồi tôi đã sắp xếp xong, lát nữa tôi sẽ cho chiếu lên máy chiếu, cả lớp theo danh sách đó tự điều chỉnh chỗ ngồi của mình.”

Đến khi nhìn thấy danh sách xếp chỗ ngồi, tôi ngơ luôn. Tổ của chúng tôi có thể nói gần như không có sự thay đổi, ngoại trừ, ngoại trừ đôi bạn cùng bàn là tôi và chị Anh. Chúng tôi bị chuyển đến hàng cuối cùng của dãy thứ tư.

Tôi vội vàng nhìn xung quanh xem có xuất hiện cái tên quen thuộc nào không, sau đó đau đớn lòng phát hiện không phát hiện ra. Tôi bị đi đày rồi, ahuhu…

Không phải nói chỉ chuyển chỗ những người thích nói chuyện riêng trong lớp sao? Tôi thích nói chuyện riêng không sai, nhưng tôi tuyệt đối biết phân trường hợp mà, ít nhất những lúc giáo viên có mặt trong lớp tôi không nói, hơn nữa giờ tự học buổi tối tôi đã khống chế tối đa âm lượng và tần suất của mình rồi.


Tại sao? Tại sao người chịu tổn thương luôn là tôi? Tại sao? Tại sao người bị chuyển chỗ ngồi không phải boy bà tám ngồi sau lưng tôi?

“Chị Ngư, chị Ngư, chị cất bước ra đi chẳng quay về cũng đừng quên em trai, nhớ năng về thăm nhà nhé!” Thấy chưa, cậu ấy lại lên cơn đấy, muốn đạp chết cậu ấy quá đi!

“Không cho ồn ào!!!” Tôi sắp phát điên rồi, cậu ấy còn chạy đến kích thích tôi.

“Chúc mừng cậu được thăng tiến!” Cuối cùng cũng nghe được từ miệng Bạn học Phùng Giai Trình quen biết non nửa năm nay một câu chân thành nhất.

“Cả hai cậu đi chết hết đi!” Tôi không nhịn nổi nữa, xù lông lên.

“Chị Ngư, nào nào nào, mình giúp cậu chuyển bàn với sách vở, cậu mang ghế đi là được rồi.” Ngoại trừ tiểu cường đánh mãi không chết, tôi thật không biết nên dùng cái gì để hình dung boy bà tám đứng trước mặt mình.

“Không cần, một người là được, sách vở của mình cũng không nhiều, cậu chuyển giúp chị Anh đi!” Tôi thở dài.

“Chị Ngư, chị Anh hai người nhớ phải nhớ mình đấy!” Lúc gần chuyển xong, người nào đấy lại nổi cơn.

“Yên tâm, mình sẽ nhớ về những ngày tháng không phải đi thu bài tập và bài thi.” Tôi nói vô cùng thành thật.

Tôi nói thật đấy, ai bảo lớp tôi quy định người nào ngồi bàn cuối phải có trách nhiệm đi thu bài tập và bài thi chứ!


“Thì ra mình với anh Phát chỉ có tác dụng đi thu bài tập với bài thi?” Người nào đó lại bị đả kích rồi.

“Bây giờ cậu mới biết hả? Nhưng mà, là cậu thôi, không phải anh Phát.” Định mệnh mà, người nào đặt câu hỏi người đó phải chịu ấm ức thôi. Ai bảo cậu ngây thơ vô số tội đụng vào chỗ đau của mình hết lần này đến lần khác làm gì?

“Hic hic…” Bạn nam yêu đuối rưng rưng nước mắt.

“Mình phát hiện cậu rất thích đả kích Đàm Kiện.” Chị Anh không biết làm sao nhìn chúng tôi.

“Ai bảo hồi đầu cậu ấy suốt ngày đả kích mình?” Còn nhớ vụ ăn cơm trong nhà ăn của trường thời gian học quân sự với vụ bài kiểm tra trắc nghiệm môn Ngữ văn không? Vậy mới nói, tôi là người thù dai cực kỳ.

“Mình phục hai cậu rồi đấy.” Chị Anh ngoại trừ không biết làm sao chỉ còn cách không biết làm sao.

“Chị Anh đều tại mình không tốt, liên lụy đến cậu, hic, hại cậu cũng bị đi đày giống mình….” Riêng việc này, tôi cảm thấy rất áy náy. Cho dù không rõ tại sao chúng tôi bị chuyển chỗ ngồi, nhưng chắc chắn nguyên nhân không nằm ở chỗ chị Anh, dù thế nào cậu ấy cũng là thục nữ chính hiệu, thục nữ hàng fake như tôi không thể nào so sánh nổi.

“Không sao, thỉnh thoảng thay đổi hoàn cảnh cũng ổn mà. Với lại còn được ngồi gần ban công, hết tiết có thể ra ngoài đứng một chút, hít thở không khí trong lành tiện thể thư giãn luôn.” Chị Anh không cho đó là chuyện gì to tát, an ủi tôi.

“Ừ, chị Anh cậu tốt quá đi, mình yêu cậu chết mất!” Tôi nhào đến, ôm cậu ấy, còn nhảy tưng tưng mấy vòng.

….

“Nộp bài tập, nộp bài tập…” Tôi từ hàng cuối cùng của dãy thứ tư chậm rãi di chuyển lên hàng đầu, rồi lại chậm rãi quay trở về, trên đường còn cầm theo hai quyển vở bài tập, vẫy qua vẫy lại.


La Trạc Kiệt ngồi trước mặt tôi ngay lần đầu tiên tôi đi qua đã cực kỳ có hiệu suất đem hai quyển vở bài tập của cậu ấy và Lý Cẩm Bội đưa cho tôi.

Ai ya, không hổ mang danh tài tử, biết rõ tâm trạng tiểu thư đây không tốt, nên không chọc vào tôi.

“Ớ, người mới hả? Có ai đi thu bài tập như cậu à?” Một bạn nam ngồi hàng thứ hai không vừa lòng lên tiếng.

“Ngại quá đi, bạn gì gì đó. Hôm nay là ngày đầu tiên mình nhậm chức, hồi giờ không quen việc đi thu bài tập, có gì cậu bỏ quá cho nhé.” Tôi nhìn cậu ta một cái.

“Ớ, cậu nói ai là bạn gì gì đấy?” Bạn nam nào đó đã nổi giận.

“Là ai thì người đó tự biết.” Tôi mới muốn hỏi cậu xem ai là người mới? Tôi vào lớp này cùng lúc với cậu đấy?

“Cậu có nộp bài không, sắp đến giờ đọc sách buổi sáng rồi, cậu không nộp tôi cho qua luôn nhé.”

“Nộp thì nộp, con trai không thèm so đo với con gái.” Bạn nam cũng hết cách với tôi.

Cậu thích nộp hay không tùy cậu, dù sao người bị ghi tên vào sổ điểm cũng không phải tôi, tiểu thư đây đã đích thân đi thu bài, cậu còn muốn thế nào nữa?

Về sau tôi biết được, bạn nam đó ngày hôm trước mới bị thất tình, cho nên tâm trạng không tốt; mà tôi? Bởi vì đang ở chế độ đi đày, nên tâm trạng cũng chẳng khá khẩm gì hơn.

Ngồi trước tôi là cặp đôi bạn cùng bàn kỳ lạ, ngồi bên phải là hai người một hoạt bát mồm mép như tép nhảy một lầm lỳ ít nói, thật là bản sao hoàn hảo của Đàm Kiện và anh Phát. Muốn tiểu thư đây chọc không nổi trốn không xong có phải không? Bên trái không có người, phía sau cũng không có người.

Đúng là còn hơn cả bị đi đày nữa! Những ngày tháng này không biết phải sống tiếp ra làm sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận